Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!!

Máu, theo vết dao cứa sâu để lại vồ vập trào ra ngoài, từng đường máu dài đen thẫm rơi xuống vai Giai Băng, chảy xuống mặt đệm, nối dài không dứt.

Kẻ xâm nhập không thể tin được trừng mắt nhìn Giai Băng, đầu gã giật lên, bật ngửa ra sau như một con cà cuống rồi nhanh chóng gập lại, cả thân thể nặng trịch tức khắc mất điểm chống, đổ rầm lên người cô, tắc thở.

Sống ở cô nhi viện nhiều năm như vậy, Giai Băng hầu như đã quen với việc dẫm đạp lên mọi thứ, sự dụng bạo lực để sinh tồn. Tuy ngoài mặt cô nhu mì hiền dịu, nhưng bên trong lại có một sự sắt đá nhất định. Cầm dao, giết người, chỉ là một hành động chớp nhoáng, căn bản không có gì đáng sợ. Do đó, nhìn thấy máu, chẳng qua cũng giống như nhìn nước sinh tố trong cốc mà thôi.

Giai Băng hừ lạnh, đưa hai tay run run vì tê gắng sức đẩy người gã sang bên, giải thoát tấm thân đang đau nhức của mình. Cô chật vật ngồi dậy, bò xuống giường rồi ngồi phục trên mặt sàn lạnh lẽo.


Bờ lưng gầy đột ngột co giật, Giai Băng đưa hai tay ôm lấy cầu vai mình, như đang cố trấn an sự sợ hãi chế ngự trong lòng ngực. Đôi mắt cô mờ nhòe dõi lên tấm giường giăng đầy máu, đôi môi khô khốc không chút sinh lực mím lại thành vệt chỉ, run run.

Từng lưỡi dao thi thoảng bắt sáng, lóe lên, dội vào đôi đồng tử đen ngập nước. Chúng nằm ngổn ngang, ở một dải giường dài bị bóng tối bao trùm, ở chiếc ghế sôpha không rõ họa tiết, ở mặt bàn gỗ tròn phía xa...và...ở khắp mọi nơi loài động vật bậc nhất như con người có thể "giao phối", hết như, sợ rằng "nữ nhân vật chính" sẽ không thể túm lấy dao, giết người trong hoảng loạn vậy.

Mọi chuyện...quả nhiên đã có sự sắp đặt...và trong kế hoạch ấy, tên cầm thú trên giường kia nhất định phải chết.


"Hãy nhắm vào điểm trọng yếu, như vậy, chỉ cần một kích...là chết" Nhớ đến câu nói của Ngạo Vĩ và tên thuộc hạ kia, Giai Băng không khỏi nở nụ cười tự giễu. Ngay khi đứng giữa vực thẳm tuyệt vọng, không ngờ, lời đầy thần bí của hắn lại vang lên, như một sự nhắc nhở thiếu yếu, và bất tri bất giác, thần trí hỗn loạn không có khởi điểm của cô đã tuân theo lời chỉ dẫn ấy, nhằm vào cổ của tên dâm tặc, một kích cho gã về trời. Điều này có thể thấy, hắn thực sự hiểu cô, hiểu đến mức biết cô sẽ rối bời như thế nào khi danh dự và sự trong trắng của bản thân sắp bị hủy hoại, hiểu cô điên cuồng bao nhiêu vào lúc đó. Chính sự "hiểu biết" ấy, hắn đã đạt được mục đích của mình, mượn tay cô giết một kẻ nào đó.

Nhưng tại sao, tại sao lại là cô? Hắn là con trai của trùm xã hội đen, dưới tay hắn có vô vàn người phục tùng mệnh lệnh, vậy tại sao, hắn lại giao phó "sự nghiệp cao cả" này cho cô?

Nở nụ cười chua xót, Giai Băng lặng lẽ buông rèm mi cong dài, che khuất đôi mắt đen tràn ngập thất vọng. Hơi thở hỗn loạn của cô dần dãn dài, dần dần phả ra không trung những làn hơi ấm áp.

Giai Băng không di chuyển, cô bất động ngồi trên sàn nhà, tấm lưng gầy như có như không tựa lên thành giường, cơ hồ đã ngủ vì quá mệt mỏi.

Một lúc sau, khi sự tê liệt gân cốt giảm đi ít nhiều, cánh cửa gỗ im lìm chợt phát ra tiếng "cạch" nhẹ rồi kót két mở ra, để lộ một bóng đen cao lớn ngạo nghễ. Bóng đen đưa đôi mắt sáng rỡ như mắt dã thú quét một lượt lên cái xác đầy máu trên giường, không lưu tình để lại cái hừ lạnh khinh thường. Rồi, tầm mắt hắn đọng lại trên thân thể mong manh dưới ánh trăng của người con gái, hơi nheo nheo đo lường đối phương. Phút chốc, có gì đó như giận giữ phủ tràn sắc hổ phách của đồng tử, hai bàn tay hắn nắm chặt lại, run run một cách dữ tợn. Hắn phẫn nộ, điên cuồng nện nắm tay vào cánh cửa tội nghiệp phát tiết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui