Đồ Ngốc! Em Yêu Anh!
Vòng quay của thời gian nhanh lắm...
Nó mang đi những nỗi đau chôn vùi trong quá khứ...
Cứ để mãi trong lặng câm có lẽ sẽ tốt hơn...
Bắt đầu một tương lai mới... Đó luôn là lựa chọn của mỗi người khi gục ngã...
Liệu định mệnh có mang họ đến bên nhau lần nữa hay là sẽ mất nhau mãi mãi...
.... 5 năm sau.....
- Chia tay đi!- Giọng con trai trầm khàn.
- Tại sao? Em làm gì sai sao? - cô gái đứng bên cầm tay người con trai gặng hỏi.
- Tôi không yêu cô! Chỉ là thương hại thôi... Thế nhé!- chàng trai gạt tay cô gái rồi quay đi.
Đúng lúc đó một cô gái xinh đẹp khác chạy đến...
- Anh yêu! Xong rồi sao! Tối nay anh muốn gì em cũng chiều! Yêu anh lắm cơ...- cô ta khoác tay chàng trai một cách thân mật .
Cả hai bước đi bỏ lại phía sau là người con gái đang bừng bừng lửa giận.
- Phạm Anh Tuấn! Tôi thề sẽ chả lại hết những nhục nhã tôi phải chịu hôm nay!
.......
Đúng như mọi người nghĩ chàng trai đó chính là hắn.
Hắn được mệnh danh là đại thiếu gia đào hoa.
Hắn thay bồ như thay áo...
Hắn là một dân chơi chính hiệu...
Hắn một con người khác hoàn toàn 5 năm trước...
Tàn nhẫn, lạnh lùng và luôn mang một chút cô đơn chính hắn cũng không hiểu tại sao...
❤❤❤
Những năm gần đây gia đình hắn làm ăn lên như diều gặp gió... Từ một công ty bình thường đã ngoi lên xếp thứ nhất trong ngành bất động sản và thời trang...
Còn hắn từ khi tỉnh dậy sau ba tháng thực vật, hắn giường như là con người khác, hắn đã quên đi tất cả... Hắn mất trí nhớ hoặc có thể hắn không muốn nhớ lại...
Một năm sau đó hắn phục hồi sức khỏe bắt đầu đi học lại...
Giờ hắn đang là Sinh viên năm cuối Đại Học Xây Dựng.
- Tuấn!- ba hắn gọi khi thấy hắn đi qua phòng khách mà coi ông như không khí.
- Ba gọi con? - trả lời chống đối .
- Mày lại định đi đâu?- ông hơi bực mình với thái độ của hắn.
- Đi đâu là việc của con. Con lớn rồi ba không cần quản chặt vậy đâu!- hắn cười nhếch mép.
- Mày... Thằng mất dậy! Đi đi. . . Tao không có đứa con như mày...- ông tức ói máu khi nghe câu trả lời của hắn.
- Tuấn! Sao con láo với ba như vậy? - mẹ hắn từ trong bếp đi ra thấy vậy lên tiếng trách rồi đi đến bên chồng.- Anh đừng trách con nó còn nhỏ chưa hiểu chuyện!
- Cứ tại em chiều nó quá cơ. !
- Tối con không ăn cơm nhà!- hắn buông một câu rồi đi luôn.
Bỏ lại đấng phụ huynh đang tức giận mà không làm gì được, nói thì nói thế thôi chứ cả nhà có mình hắn là nối dõi tông đường, cũng không dám làm căng.
❤❤❤
Tiếng nhạc sập sình cộng thêm những tiếng hò hét của lũ thiêu thân ... Thế giới trong này khác hẳn với bên ngoài... Đây là quán bar lớn nhất Hà Nội.
- Anh Tuấn đại gia! Hôm nay đến hơi muộn nha!- một đám con gái bu vào hắn, thân hình nóng bỏng uốn éo gián sát vào người hắn mà dụ dỗ.
- Phải phạt mới được!- một giọng cợt nhả tiến đến đưa cho hắn ly rượu.
Hắn không ngần ngại cầm ly rượu ngửa cổ làm một hơi cạn sạch. Các cô gái vây quanh vỗ tay thích thú. ... Tiếng nhạc vẫn đinh tai nhức óc...
- Vô!- hắn bị kéo vào những con người uốn éo nhảy múa .
Cuộc vui của những kẻ ăn chơi chát tán...
........
Năm đó sau khi nó mất không lâu, gia đình nhà nó cũng chuyển sang Mỹ định cư. Căn biệt thự vẫn được dì giúp việc chăm chút từng ngày... Thỉnh thoảng có việc gì mẹ nó vẫn về đây ở vài tháng lại bay qua đó.
Cảnh thì vẫn vậy nhưng người đã không còn như xưa...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...