- Cậu ấy không sao rồi thưa tiểu thư. Cậu bị kiệt sức với dầm mưa lâu nên bị ngất. Tôi đã kê thuốc rồi, hiện tại cậu ta cần nghỉ ngơi chờ sức khỏe hồi phục.
- Vâng cảm ơn bác sĩ.
- Tôi xin phép.
Bác sĩ riêng của nó cúi đầu rồi ra về. Nó tiến về phía giường nơi hắn đang nằm. Đã hai ngày cậu không ăn gì. Bờ môi khô khốc, trắng bệch; khuôn măt nhợt nhạt hơn trước nhiều, hai bên quầng mắt sưng lên. Hắn đã tiều tụy đi nhiều, lúc này nhìn hắn thật hiền và có chút gì đó đáng thương, không còn nét điềm tĩnh hàng ngày, không còn phải gồng mình lên ra vẻ lạnh lùng. Riêng những đường nét sắc sảo trên mặt hắn là không chút phai mờ.
Hắn đau nó cũng đau, nó quay lưng ra ngoài nó sợ là đứng đây lúc nữa nó sẽ không kiềm được lòng mình.
- Hà Mi.... anh xin lỗi ...em đừng đi... đừng rời xa anh... Hà Mi...
Trong cơn mê man hắn cũng gọi tên nó, xin nó đừng rời xa hắn. Nó không thể phủ nhận tình cảm mà nó dành cho hắn.
- Em xin lỗi... là tại em khiến anh ra nông nỗi này - nó rưng rưng hai hàng lệ ướt.
.
Hắn cựa người tỉnh dậy, toàn thân rã rời không còn chút sức lực, miệng khô khốc, đầu đau như búa bổ, thân nhiệt vẫn còn cao. Nhưng hắn vẫn nhận ra đây không phải nhà mình.
Nhưng bên cạnh hắn nó đang ngủ ngon lành, tay vẫn nắm chặt tay hắn.
Ánh nắng sớm xuyên quay tấm rèm khiến căn phòng sáng hơn, nhưng điều đó đâu quan trọng bằng nó, nó là ánh sáng sưởi ấm tâm hồn băng giá của hắn. Khuôn mặt nó trông có vẻ khá mệt mỏi, hai ngày nay nó đâu có ăn uống đầy đủ, ngủ cũng còn không đủ giấc. Những điều nó làm khiến hắn cảm thấy bản thân mình có lỗi.
- Anh làm em thức giấc sao?
Nó ngồi thẳng dậy, chụi mắt, luống cuống buông tay hắn ra.
Hắn ngồi dậy dưa lưng vào thành giường.
- Để tôi đi lấy đồ ăn sáng cho anh.
Nó vẫn còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần để đối diện với hắn. Nó quay người đứng dậy ngay lập tức hắn bắt lấy tay nó kéo về phía mình, theo quán tính và mất thăng bằng nó ngã vào vòng tay hắn, nó có thể cảm nhận được cái nóng từng hơi thở, hắn thì thầm:
- Anh thật sự rất nhớ em.
- Mới ốm một ngày mà anh trở nên lỗ mãn vậy sao?
- Em vẫn còn giận anh sao?
- Đừng đánh trống lảng.
- Chỉ với em mới như vậy thôi.
- Tôi chẳng việc gì phải giận anh cả.
Nó đẩy hắn để cố thoát ra khỏi vòng tay của hắn. Nó không muốn lại lao vào vết xe đổ, bấy nhiêu đó đã là quá đủ.
- Giữa chúng ta đã không còn danh phận gì rồi.
- Vậy thì kể từ hôm nay em là người của Khánh thiếu tôi.
- Sao?
- Em ra ngoài đi người bệnh cần nghỉ ngơi.
Hắn lúc nào cũng là kẻ chủ động trong mọi việc, kể cả cách áp đặt. Vòng tay hắn vừa buông ra nó lập tức đứng dậy rời khỏi phòng.
.
- Người ta đã có thành ý như vậy con vẫn còn muốn gây khó dễ sao? - Ba mẹ nó trở về nhà và vô tình biết được kẻ si tình chấp nhận đứng mưa hơn 2 tiếng đồng hồ chỉ mong nói được lời xin lỗi với con gái mình.
- Không phải là gây khó dễ. Đây chỉ là đính ước của người lớn, chừng nào người ra cầu hôn con thì mới là hôn ước.
- Con gái ba đã trưởng thành rồi - ông Nguyễn cười hài lòng.
- Hôn ước đấy đã giúp con biết con cần ai và ai cần con. Nhưng những thứ dễ dàng đạt được thường không được trân trọng. Dù gì con cũng là con của ba mẹ, đâu phải muốn cưới là cưới dựa vào một câu nói của người lớn
- Thế tiểu thư của ba muốn thử thách người ta thế nào đây.
- Đâu hẳn là thử thách ba. Chỉ cần biết con gái ba là duy nhất là được rồi.
- Chừng nào con sẽ trả tự do lại cho người ta.
- Con chưa bao giờ ép buộc ai. Bởi lẽ người muốn ở có đuổi cũng không đi, người muốn đi có giữ cũng không ở.
- Được. Con bắt đầu triết lí giống mẹ con rồi.
Cả ba lại cười vui vẻ.
.
Còn với Mỹ, cuộc sống của cô như bị cô lập, cô tưởng mình có hắn nhưng không.
Tiền viện phí hắn đã thanh toán đủ, ba bữa có nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, đã nhiều lần Mỹ cố liên lạc nhưng đều bao.
- Ngày mai cô có thể xuất viện.
- Vâng thưa bác sĩ.
Sau khi kiểm tra xong bác sĩ rời khỏi phòng bệnh.
Mỹ cầm điện thoại lên bấm số hắn.
Những tiếng tút vang lên mang thêm cho cô hi vọng, hai ngày giam thân trong nơi ngột ngạt này đã quá mệt mỏi cô đơn.
Phải gọi đến lần thứ hai số giây mới bắt đầu nhảy:
Sao Khánh lại đối xử với Mỹ như vậy? Những chuyện đó là quá khứ rồi, Mỹ hứa sẽ không bao giờ như vậy nữa. Mỹ thật sự yêu Khánh... cho Mỹ một cơ hội được không?
"Khánh ngủ rồi"
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ lạnh lùng. Lúc nó mang thuốc vào cho hắn thì điện thoại đổ chuông màn hình hiện lên số Mỹ.
- Bắt máy đi mất công người ta mong - nó nói giọng đó hắn cũng thừa hiểu là ai gọi đến.
- Không muốn nghe.
Hồi chuông thứ hai lại vang lên. Nó có vẻ mất kiên nhẫn.
- Chẳng phải em muốn nghe sao?
Nó hơi nhếch khóe miệng rồi bắt máy.
Bên này Mỹ có vẻ khá bất ngờ khi nghe giọng nữ, lạ nhưng vẫn rất quen.
"Cô là.."
"Là tôi Hà Mi"
"Sao cô..."
"Khánh đang ở chỗ tôi"
"Hai người... ở cùng nhau?"
"Phải"
"Tại sao..."
"Tôi biết cô muốn hỏi gì. Anh ta không muốn nghe điện thoại, nếu cô có lòng tự trọng thì tốt nhất đừng liên lạc nữa"
Nó tắt máy không để cho Mỹ kịp nói thêm lời nào.
- Khi lạnh lùng em cũng rất quyến rũ - Khóe miệng hắn nhếch lên một đường cong hoàn hảo.
- Tốt nhất là đừng dây dưa nữa.
Nó ném cái điện thoại về phía giường hắn rồi bước ra khỏi phòng. Sự ghen tuông của con gái quả là không dễ kiềm chế.
Còn Mỹ, cô ta túm lấy ga giường siết chặt. Cô chỉ muốn một lần được giải thích những việc làm của mình nhưng có lẽ giờ đây điều đó đã không cần thiết. Môi cô nhếch lên nụ cười bán nguyệt, trong đầu vẽ lên những ý nghĩ kinh khủng.
Mỹ xin xuất viện sớm. Cô lại tìm đến rượu giải sầu, nhớ lúc mới vào nghề cô bị ép uống tới mức phải súc ruột. Kể ra cuộc đời này cũng thật nhạt nhẽo và vô vị. Chỉ vì mưu cầu cuộc sống tốt hơn mà khiến con người ta thay đổi đến mức chóng mặt. Và cũng chỉ vì sự ích kỉ cá nhân trong chuyện tình cảm lại khiến ta phải đánh đổi bằng danh dự và lòng tự trọng.
Người ta nói chỉ khi say ta mới dám nói được hết lòng mình. Mỹ gọi điện nhưng hắn vẫn không bắt máy. Cô bắt taxi đến biệt thự nhà hắn tìm nhưng không có. Không chịu thua cô ta lại tìm đến biệt thự nhà nó.
"Em đang dưới nhà, anh xuống gặp em một chút được không?"
Cô biết có gọi hắn cũng không bắt máy nên nhắn tin hi vọng hắn sẽ cho cô một cơ hội.
5 phút... 10 phút.... 30 phút...
Tất cả vẫn yên ắng như vốn có. Cô cười nhạt, rượi đã bắt đầu ngấm khiến đầu cô hơi đau, cả người lâng lâng.
Cô quay lưng rời biệt thự thì giọng nó lại vang lên:
- Không ngờ lại là cô đấy Kiều Mỹ.
Nó thấy bóng người thấp thoáng ngoài cửa sổ nhưng không ngờ là cô ta còn dám vác mặt tới đây.
- Hà Mi... lại là cô sao... cũng đúng lúc tôi có chuyện muốn nói với cô.
- Vậy sao? Tôi đang nghe đây.
- Cô nên biết rằng suốt thời gian qua cô cũng chỉ là người thay thế thôi. Cô biết Khánh đã hứa gì với tôi không? - Mỹ nhếch khóe miệng, giọng nói châm biếm - Tôi tin là cô chưa chấp nhận được sự thật nhưng sự thật vẫn đâu thể thay đổi.
- Đúng, đâu phải sự thật nào cũng dễ chấp nhận nhưng cô cũng chỉ là quá khứ thôi, có vẻ cô vẫn còn cay cú khi biết Khánh chọn tôi thay vì cô. Nhìn lại thân phận của cô đi. Cóc ghẻ mà đòi làm bà hoàng. Tôi mà là cô chắc tôi kiếm xó nào mà giấu mình đi cho đỡ mang tiếng nhục nhã.
Nó vẫn cố giữ cho mình vẻ ngoài bình tĩnh và nụ cười nửa miệng trên môi.
Mỹ vung tay tát nó nhưng nó nhanh ý bắt lấy tay cô.
- Đâu phải cái gì cô cũng đụng vào được.
Nó tát lại vào mặt Mỹ
- Cái này là trả lại cho cô đã vu oan cho tôi.
Thêm một cái tát nữa giáng xuống khuôn mặt cô.
- Cái này là cho những lời nói thiếu suy nghĩ của cô.
Mỹ ôm hai bên má đang đỏ dần lên của mình, đôi mắt đỏ ngàu những tia tức giận.
- Tôi đã nói cô rồi sống sao cho biết thân biết phận đi.
Nó quay lưng quay vô nhà, Mỹ rút trong túi ra con dao cô chuẩn bị trước. Đôi mắt giận dữ tiến về phía nó
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...