Đồ Ngốc! Anh Yêu Em Từ Rất Lâu Rồi
Trời vừa hửng sáng Vân thức dậy theo mẹ chuẩn bị bữa sáng.
Thấy con gái dậy bà Tuệ ngăn lại.Bà nói:"Con cứ ngủ thêm đi, nay còn ít mình mẹ làm buổi sáng cũng xong, con lo ăn sáng rồi đi xem điểm.""Không cần đâu mẹ, con đi muộn một chút cũng được, có đi sớm con cũng không chen vào xem được."Khi mẹ rang cơm xong cô nhóc cũng chuẩn bị xong bát đũa, con gái hiểu chuyện mà bà không thấy vui chút nào.
Ở độ tuổi này con phải vô lo vô nghĩ nhưng lại quan tâm chăm sóc gia đình chu đáo như người lớn thật sự.Khoảng chín giờ sáng thì hai mẹ con cấy xong, Vân nhón chân sáo về trước rửa chân tay thay quần áo rồi kéo chiếc Phượng Hoàng ra kiểm tra.
Minh Đức đòi đi theo nhưng bà Tuệ không cho theo, khiến cậu nhóc chưng ra cái bộ mặt như có ai thiếu nợ.
Vân lại gần thì thầm to nhỏ khiến cậu nhóc vui vẻ hẳn lên.Chiếc Phượng Hoàng vừa to, vừa nặng so với thân hình gầy còm của Vân.
Khi leo dốc cô nhóc phải tụt khỏi yên xe, trông cái bộ dạng này không khác người thọt đi bộ.
Người đi đường nhìn vào thì khúc khích cười, cô chả buồn quan tâm, cũng không thấy phiền lòng ai thích nói thì nói, ai thích cười thì cười; cơ thể là cha mẹ cho, có sao nhận vậy điều quan trọng nhất là thái độ tích cực của bản thân.Cuối cùng cùng đến nơi, đây là lần thứ 2 Vân đến ngôi trường này tuy nhiên vẫn không thoát khỏi cảm giác bỡ ngỡ.
Bước qua cổng trường hình ảnh đầu tiên mà vân thấy là sân trường thật rộng và mát mẻ.
Những gốc xà cừ cổ thụ phải bốn, năm người ôm mới xuể, tán lá vươn dài che phủ toàn bộ sân trường xua đi cái nắng hè oi ả.
Lúc này sân trường cũng chỉ lưa thưa vài tốp năm, tốp ba đứng nói chuyện.
Bạn thì vui vẻ, bạn thì có nét mặt hơi buồn, thậm chí có bạn thút thít khóc.
Tầm mắt của Vân dừng lại ở tấm bảng lớn nơi dán kết quả thi, còn chân thì sải nhanh bước tới.
Lần tìm theo số báo danh thấy điểm thi của mình, cô nhóc có chút buồn khi điểm văn cao hơn toán, khả năng cô bị xếp vào ban xã hội là rất cao.
Vân thích vào ban tự nhiên vì cô muốn thực hiện ước mơ trở thành bác sỹ.
Cô tự động viên bản thân không phải nghĩ nhiều, chờ có kết quả phân lớp rồi tính tiếp.
Chợt nhớ ra điều gì đó Vân lướt lại nhìn bảng điểm thêm lần nữa "không cùng lớp rồi" cô thầm nghĩ.Thanh Phong hôm nay đi rất sớm, cậu rất muốn vào gọi Vân cùng đi xong lại sợ Vân giận nên không dám, đành phải chậm chạp đạp xe chờ vận may.
Cậu rất thích chơi chung với Vân, từ phía cô bạn ấy có gì đó khiến cậu luôn phải chú ý.
Các bạn cùng lớp lâu lâu lại trêu đùa ghép đôi với Vân, cậu không hề tức giận mà còn thấy vui vẻ khi Vân nổi giận.
Cuối cùng cũng đến trường, Phong tìm quanh rồi thất vọng, không thấy co bạn ấy.
Từ hụt hẫng chuyển thành tức giận cũng chẳng buồn nghĩ đến việc xem điểm thi nữa mà đi thẳng ra quán game.
Rồi cậu trút giận lên bàn phím, lên đối thủ trong game.
Sau một hồi chơi game tâm tình khá lên cũng đến giờ về nên cậu cũng nghỉ chơi.
Đang trả tiền thuê máy thì thoáng thấy bóng dáng thân quen đang vui vẻ bước ra từ quán chè.
Phong cười toe toét phi vèo ra lấy xe đuổi theo.
Đi sau Vân một hồi lâu mà cậu vẫn chưa lấy đủ can đảm tiến lên đi cùng, chỉ lặng lẽ theo sau.
Cậu biết chắc là Vân sẽ không biết cậu đang ở phía sau, ai đó đã từng nói "quay đầu lại là kẻ thất bại" nên cậu yên tâm là cái đuôi theo phía sau.
Phong tự thấy vui vui khi tự biến mình thành cái đuôi.Con đường đến trường vẫn là con đường đất đỏ chưa được đổ nhựa, dọc hai bên đường có hai hàng xà cừ cổ thụ tán lá rợp mát cả con đường.
Không chỉ người đi đường được thừa hưởng bóng mát mà còn cả bác nông dân đang làm việc dưới ruộng.
Mỗi lúc mệt nhọc ngồi dưới bóng mát tựa vào gốc cây lấy lại sức, thậm chí có bác không về được người nhà mang cơm trưa ra ăn.
Những hình ảnh thật giản dị yên bình ấy với Vân trở lên đẹp lạ thường.
Người đi trước cứ suy nghĩ mộng mơ, kẻ đi sau cứ như thằng ngốc cho đến khi người đằng trước rẽ khuất rồi mới thu lại bộ dạng ngốc nghếch.Cũng vài năm sau con đường đất đỏ khoác lên mình bộ áo nhựa mới sạch sẽ thì hàng xà cừ cũng không còn nữa.Nhận được cốc chè từ chị, Minh Đức cười hớn hở.
Cả nhà cùng chung niềm vui thi đậu của Vân.
Mua chè xong cho em, số tiền còn lại Vân trả cho mẹ.
Bà Tuệ cầm số tiền con gái đưa lại mà sống mũi cay cay.Bà hỏi con gái:"Sao con không mua cho mình cái gì?"Vân dí dỏm đáp:"Con muốn mua nhiều lắm, chừng này không đủ nên con ngại mua."Cả nhà bật cười vui vẻ, Minh Đức không biết cả nhà cười vì cái gì mà cũng ngừng ăn cười góp vui.
Sau bữa cơm trưa, Vân leo lên giường lật qua lật lại vì khó ngủ, cô nàng suy nghĩ làm gì để kiếm thêm tiền sách vở đây.
Muốn đỗ đại học phải tăng cường đi học thêm và mua tài liệu tham khảo.
"Ôi nhìn đâu cũng phải tiêu tiền." Vân thầm than trong lòng.
Cô nhóc nhận định "học là con đường thoát nghèo ngắn nhất của người nghèo" nên cô nàng càng kiên định với quyết tâm thi đại học hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...