"Trước kia anh chưa từng sợ điều gì bất kể là cái chết...!nhưng khi anh gặp em, yêu em, trong anh luôn thường trực một nỗi sợ...!sẽ mất em..."
"Em đã từng sợ rất nhiều điều, nhưng khi anh xuất hiện em không còn sợ bất kể điều gì ngoại trừ...!mất anh..."
Chiếc váy cưới loang lổ màu đỏ thẫm của máu, đôi mắt ướt đẫm bi thương, mascara theo dòng lệ tạo vệt dài trên khuôn mặt đầy đau đớn.
Đáng lẽ hạnh phúc hôm nay của cô phải trọn vẹn, niềm hân hoan của một người con gái chuẩn bị lên xe hoa, ngày mà cô có thể danh chính ngôn thuận bước về nhà chồng.
Thế nhưng điều không trông chờ nhất lại xảy vào ngày cô luôn chờ đợi.
- Anh phải cố lên...!phải nhìn em...!nhất định không được nhắm mắt lại...!
Bàn tay nhỏ bé vẫn siết chặt lấy đôi tay to lớn như sợ thả ra sẽ mãi không thể nắm lại.
Một tay cầm bộ váy cồng kềnh hết lực chạy theo chiếc xe đẩy trắng.
Thân hình to lớn luôn che chở cho nó giờ đây bất lực nằm bất động.
Đôi môi trắng bệch khô khốc, những nếp nhăn hiện rõ sự đau đớn trên mặt.
Nó vẫn khóc, rất xót xa, khiến người ngoài nhìn vào cảm nhận sự thê lương.
Chiếc xe đã vào trong phòng phẫu thuật, để nó ở ngoài đối mặt với thời gian, đôi mắt không rời ánh nhìn qua cánh cửa, không gian yên ắng đến đáng sợ.
Nó không còn sức lực đứng vững nên ngồi thụp suống sàn lát đá trắng tinh, lạnh lẽo đến thấu tim.
Những người khác cũng vừa tất tả chạy tới, một mình nó, giữa không gian vắng lặng.
Chi ôm lấy tấm vai gầy còn đang rung lên, những giọt nước mắt nóng hổi rớt xuống.
- Anh hai sẽ không sao, nhất định sẽ không sao.
Khuôn mặt nó không còn chút cảm xúc, thẫn thờ đưa cái nhìn về phòng cấp cứu đang sáng đèn.
Đã 5 tiếng trôi qua, nó vẫn ngồi trên băng ghế dài trước phòng cấp cứu, nước mắt đã khô cạn, đôi mắt vẫn không rời khỏi cánh cửa vẫn còn đang đóng im lìm.
Từng thời khắc trôi qua đối với nó như cực hình, nó tự giằn vặt bản thân đã khiến hắn ra nông nỗi này, liệu có đáng để hắn bất chấp cả tính mạng?
Thư bước đến ngồi cạnh nó, chiếc váy cưới với những vệt đỏ toát lên vẻ bi ai tột độ.
- Kiều Mỹ đã bị bắt, cô ta cũng đã thừa nhận ý đồ mưu sát.
Nhưng người cô ta nhắm đến là Mi chứ không phải Khánh, giờ có lẽ cô ta cũng đang đấu tranh với cực hình tâm lí.
Mi yên tâm cô ta sẽ bị pháp luật trừng trị thôi.
Nó vẫn yên lặng, khuôn mặt không hề chuyển biến cảm xúc, nó suy nghĩ gì đó, giọng khàn khàn lên tiếng phá vỡ bầu không khí.
- Nợ máu phải trả bằng máu.
Thư có hơi rùng mình, cô không biết được trong đầu nó suy nghĩ những gì.
Nhưng, Thư và Bảo tất cả nhất định sẽ giúp đỡ nó hết sức.
Ánh đèn phòng phẫu thuật cuối cùng cũng chịu tắt, nó chạy vội về phía bác sĩ vừa bước ra gấp gáp lên tiếng.
- Gia Khánh sao rồi? Chồng tôi sao rồi bác sĩ?
- Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, viên đạn đã được lấy ra, gãy một xương sườn, nhưng không may là cậu ấy bị xuất huyết não, máu chèn ép các dây thần kinh, di chứng thế nào thì phải đợi lúc bệnh nhân tỉnh lại mới xác định được.
Những lời nói của "thiên sứ áo trắng" sao lại nặng nề đến vậy, não là bộ phận quan trọng của thần kinh trung ương, nếu bị tổn thương hậu quả sẽ rất khó lường trước được.
Nó không còn đứng vững nữa, cả thân hình bé nhỏ dựa vào người Thư để giữ thăng bằng, đôi mắt hướng lên trên trần nhà, một màu trắng đến lạnh người.
- Cảm ơn bác sĩ.
Thư cúi đầu kính cẩn, sau đó các bác sĩ cũng rời đi.
Cô ôm lấy vai nó, giọng điệu nhẹ nhàng an ủi:
- Khánh phúc lớn mạng lớn nên chắc chắn sẽ không sao đâu, nghe mình bây giờ Mi phải về thay đồ, ăn uống để còn có thể chăm sóc cho Khánh nữa, chỉ vó cậu mới giúp được Khánh mau chóng bình phục thôi.
Những giọt nước mắt tràn khóe mi ra ngoài, từng giọt cảm xúc tội lỗi trách cứ theo nhau ùa ra.
Vì nó mà hắn đã phải chịu đựng quá nhiều rồi.
Khóc lóc mãi cũng không phải là cách, nó phải vực dậy để còn đối diện với sự thật, với cả hắn nữa.
Nó khó nhọc đứng dậy, lê từng bước rời khỏi bầu không khí toàn mùi ete.
Tại phòng tạm giam lạnh lẽo, một cô gái cũng đang bị dày vò thiếu điều phát điên lên.
Nhìn cô lúc này thật hốc hác và đáng thương, chỉ mới rời khỏi bộ quần áo sọc trắng xanh mà đã nhớ đến vậy sao? Ngồi đối diện với nó đôi mắt cô vẫn còn hiện rõ những tia máu đỏ căm phẫn.
- Khánh không sao chứ? - Cuối cùng cô cũng phải lên tiếng trước, suy cho cùng trên đời này cũng chỉ có Khánh khiến cho cô trở nên điên loạn.
- Nhờ ơn của cô anh ấy đang nằm trong bệnh viện kia kìa - Giọng nó đanh lại, không giấu nổi sự tức giận.
- Tất cả là tại cô.
Là cô đã cướp đi Khánh, cướp đi hạnh phúc của tôi.
Tất cả ra nông nỗi này đều tại cô.
Nếu cô không xuất hiện Khánh sẽ không bỏ tôi, tôi cũng chỉ vì cô mà bị ép đến bước đường này.
Cô khiến cho Khánh nhẫn tâm để tôi vào cái nơi lạnh lẽo u tối này.
Tại cô mà suốt ba năm qua tôi đã phải đánh đổi rất nhiều thứ, tại cô...!
- Cô im đi - Nó không giữ được bình tĩnh đập tay xuống bàn đứng dậy, từng chữ một ném thẳng vào mặt Mỹ - Cô toàn đổ lỗi cho người khác.
Tại sao cô không nghĩ tất cả những thứ cô gánh chịu ngày hôm nay đều là do cô mà ra? Gieo nhân nào gặt quả ấy.
Có trách thì tự đi trách bản thân cô không giữ nổi Gia Khánh.
- Do tôi...!Giữ...!
Giọng Mỹ có chút mơ hồ, tất cả những điều nó nói đều đúng, là do cô, do những việc làm thiếu suy nghĩ mà cô phải gánh chịu hậu quả như ngày hôm nay.
Nó bước ra khỏi căn phòng u tối hơi mùi ẩm mốc.
Trước khi đi không quên để lại một câu châm biếng, sỉ nhục.
- Đến trinh tiết của bản thân còn không giữ nổi thì còn giữ được trái tim ai.
Nó bước đi cao ngạo, hiên ngang.
Để lại Mỹ với sự căm phẫn trong im lặng.
Gieo gió ắt sẽ gặp bão, nợ máu sẽ phải trả bằng máu.
Nếu Khánh nhận một viên đạn thì Mỹ phải nhận gấp mười.
Nếu Khánh sảy ra mệnh hệ gì thì một mạng của cô ta chưa đủ.
Nó trở về phòng bệnh, hắn vẫn chưa tỉnh, vẫn còn đang trong cơn mê man đấu tranh tìm lối thoát.
- Chị nói chuyện với anh ấy đi.
Có lẽ kí ức đẹp giữa hai người sẽ giúp anh ấy nhanh lấy lại ý thức.
Chi nhìn nó với ánh mắt kì vọng với chút hy vọng cuối cùng.
Nó khẽ gật đầu rồi bước vào trong.
Căn phòng VIP được trang trí cũng khá đơn điệu với gam màu trắng nhợt nhạt, nó cắm bó hoa hoa hồng phấn vào lọ, giúp cho căn phòng có thêm chút màu sắc.
Nó ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, hắn vẫn nằm yên lặng như vậy, hô hấp nhờ máy thở oxy, trên tay gắn chiếc kim truyền dịch.
Mấy hôm nay nó đã khóc rất nhiều, hai bên quầng mắt sưng lên, ăn uống cũng không đầy đủ, khuôn mặt xanh xao được che giấu qua lớp phấn trang điểm.
Nó nắm tay hắn, khóe mi không kìm được nước mắt.
- Anh còn định ngủ đến bao giờ đây? Anh để em một mình mãi vậy mà trông được sao? Anh đấy, xem có ai như anh không, đính hôn xong không thèm quan tâm em chút nào, cứ nằm mãi thế đây.
Giọng trách móc bỗng nghẹn lại, chuyển sang âm vực trầm hơn
- Anh tỉnh lại nhìn em được không? Em thấy mình vô dụng quá, tại em mà anh phải nằm ở đây.
Em không trách anh nữa, anh cũng đừng giận em nữa, anh tỉnh lại nhìn em đi, xin anh, đừng im lặng như vậy.
Nó ôm lấy cánh tay hắn, gục xuống khóc nức nở.
Từng giọt lệ cứ theo nhau rơi xuống, ướt đẫm một vùng.
- Em xin lỗi..
em nhớ anh..
em nhớ vòng tay anh...!anh nói gì với em đi, một câu mắng trách em cũng được...!đừng im lặng mãi vậy..
em sợ lắm, thực sự rất sợ...!
Nó khóc nấc lên, nó không biết nên phải làm gì.
Mọi thứ nó đã quen với sự sắp đặt của hắn, quen có hắn chăm lo.
Đêm nào nó cũng gặp ác mộng, một giấc mơ cứ mãi lặp lại rất nhiều lần.
Phía ngoài cửa phòng bệnh, một ánh mắt xót xa nhìn theo từng hành động của nó.
Cậu không yên lòng khi thấy nó phải chịu đựng như vậy, nó đau trái tim cậu cũng đau.
Hai ngày đằng đẵng trôi qua, nỗi niềm của nó nguôi ngoai đi ít nhiều, ngày nào cũng như ngày nào, nó ba bữa đều đến nói chuyện một mình mặc cho hắn có nghe thấy hay không.
Tối đến do mệt quá mà nó ngủ thiếp luôn bên cạnh hắn.
Ít ra cảm giác bên cạnh hắn giúp nó dễ ngủ hơn đôi chút.
Nó thay bó hoa hồng phấn đặt trên bàn, kéo tấm rèm trắng ra để đón ánh nắng sớm và thay đổi không khí cho căn phòng.
- Đã ba ngày rồi anh vẫn chưa chịu dậy sao.
Anh định trốn tránh trách nhiệm đấy à? Em thấy anh ngày càng lười biếng rồi, còn lười hơn cả em nữa.
Nó nhúng khăn vào chậu nước ấm rồi cẩn thận lau mặt cho hắn.
- Hôm nay sẽ có bác sĩ mới bên khoa thần kinh đến khám cho anh, nghe nói cô ấy ở Anh mới về.
Em tin là anh sẽ sớm tỉnh lại thôi.
Nó bê chậu nước vào phòng vệ sinh, rồi lại trở ra mở TV.
Để đỡ nhàm chán nó thường đọc cho hắn nghe tin tức trên tạp chí, báo mạng,...!
- Để xem hôm nay có những tin mới nào đây, nhờ anh mà em biết có nhiều trương trình đưa tin như vậy đấy.
"Tin tức mới nhất hôm nay chuyến bay mang số hiệu YN2609 lúc 5 giờ 30 phút từ sân bay Tân Sơn Nhất đi Washington, Mĩ do gặp khối khí hàn lưu nên đã mất tích hiện đội cứu hộ đã đến tìm kiếm..."
Tai nó ù lại, chuyến bay này, sáng nay chẳng phải nó vừa tiễn bố mẹ về Mĩ.
Nó như không tin vào tai mình nữa, điều khiển trên tay rớt xuống đất.
Nó tìm lấy chiếc điện thoại, bấm gọi cho ba, rồi gọi cho mẹ.
Nhưng đáp lại sự hy vọng của nó lại là một giọng nữ lạnh lùng.
"Thuê bao quý khách...."
Nó lại gọi cho thư kí của ba bên Mĩ.
Một giọng nam khàn trả lời nó.
"Tôi nghe thưa phó tổng"
"Bố mẹ tôi đã qua đó chưa?"
"Giờ tôi chuẩn bị ra sân bay đón giám đốc thưa cô"
"Chú đi nhanh đi tôi vừa xem tin tức, một máy bay qua đó bị mất tích"
"Vâng tôi đi ngay đây"
Nó tắt điện thoại, rồi lại gọi cho thư kí Hân tìm hiểu về chuyến bay mất tích.
Cuộc gọi đến từ thư kí Hân, nó lập tức bắt máy.
Giọng thư kí có hơi ngập ngừng
"Điều cô lo sợ..."
"Cô nói đi.
Đừng nói là..."
"Vâng.
Đó là chuyến bay tổng giám đốc và phu nhân đi lúc sáng."
Chiếc điện thoại bị buông thõng, nó cắn chặt môi để không bật khóc thành tiếng.
Nước mắt lại theo nhau chảy dài trên khuôn mặt.
"Hà Mi, cô còn đó chứ?.."
Nó chạy ra ngoài, phải tìm được bố mẹ, nó không thể mất họ được.
Mới lúc sáng cả ba còn vui vẻ, ba mẹ còn động viên nó, tại sao những người nó yêu thương lại lần lượt rời bỏ nó?
Nó vừa rời đi thì một vị bác sĩ trẻ tuổi mang nét đẹp tao nhã đi cùng y tá vào phòng.
Ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt tuấn tú, vẻ đẹp này, cô không thể ngờ tới.
- Có phải rất đẹp trai đúng không ạ, em đã nói với chị rồi vẻ đẹp của anh ấy có thể nói là hoàn mĩ không một góc chết! - Cô y tá tỏ vẻ hiểu biết về cái đẹp.
- Gia Khánh...!
- Chị quen người này sao?
Cô y tá nhận ra nét sững sờ trên khuôn mặt Thảo Trang.
Không phải là quen mà là quá quen thuộc, vẻ đẹp này đã khiến cô say đắm đến mù quáng cả một khoảng thời gian.
Nhưng chuyện gì đã sảy ra, tại sao hắn lại nằm ở đây?
- Anh ta tỉnh lại rồi.
Ngón tay hắn động đậy, đôi lông mày xô nhau nhíu lại như đang thích ứng với cơn đau.
Con ngươi dần mở, chớp chớp thích ứng với ánh sáng.
Hắn cảm thấy cả người không có chút sức lực, vết mổ trên đầu, vết thương trên ngực âm ỉ đau.
Điều đầu tiên hắn thấy là màu hồng của những bông hồng phấn trên nền trắng xóa.
- Để tôi đi gọi bác sĩ - Cô y tá vội ra ngoài, quên mất điều mình đang thắc mắc.
Thảo Trang vẫn chưa một giây rời ánh nhìn khỏi hắn, nhất thời cô quên mất vai trò của mình.
Cô đang không biết nên đối mặt thế nào.
Hắn đã thấy Trang, một người phụ nữ đoan trang trong chiếc áo blouse trắng.
Giọng nói khàn đặc lên tiếng cắt đứt mọi suy nghĩ.
- Cô là ai? Sao tôi lại ở đây?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...