Tại biệt thự.
Xe vừa dừng là nó chạy thẳng vô nhà lấy hộp cứu
thương.
Nhà hắn khá đầu đủ đồ y tế.
- Đưa tay đây!
Nó nhìn hắn ngồi trước mặt mình và đưa tay ra.
- Khỏi! – Hắn lạnh lùng từ chối – Tôi tự làm được,
cô khỏi lo.
- Vì tôi mà cậu mới bị như vậy mà! Đưa tay đây, lẹ
lên! Không nhiễm trùng bây giờ! – Nó hơi gắt giọng.
- Cô có làm được không vậy? – Hắn nhíu mày nhìn nó đầy
nghi hoặc.
- Nè, cậu khinh thường tôi quá rồi đấy! Tôi bảo đưa
tay đây thì cứ nghe đi, thắc mắc chi nhiều quá vậy? – Nó vần không thu tay về,
ánh mắt lo lắng có pha thêm chút giận dữ.
Đây là lần đầu tiên nó dám lớn tiếng quát hắn như vậy,
nhưng cũng chỉ vì quan tâm đến hắn mà thôi.
Hắn bất lực trước sự ngang bướng của nó đành đưa tay
ra cho cô rửa vết thương và băng bó.
Vết thương khá nghiêm trọng vì đã bắt đầu có dấy hiệu
của sự nhiễm trùng.
Lúc này sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt nó hơn bao giờ hết.
Nó từ từ rửa vết thương một cách nhẹ nhàng nhất vì đây cũng là lần đầu nó phải
làm việc này.
- Nhẹ tay tí coi! – Hắn nhăn mặt lại, mặc dù đau lắm
nhưng hắn vẫn không hé răng kêu la nửa lời, chứ phải nó thì đã la làng la xóm
lên rồi.
- Thì đang cố đây! – Nó hơi gắt, đường đường là
thiên kim tiểu thư mà phải làm nhưng việc chưa bao giờ đụng tay như thế này thì
bảo sao mà không nhẹ tay cho được.
Nó cố gắng làm nhẹ tay hơn – ân cần, tỉ mỉ từng chút
một.
Hắn bất giác nhìn nó.
Khuôn mặt cứ nhăn lại rồi dãn
ra như chính bản thân đang chịu đau vậy.
Rồi lâu lâu lại chu mỏ ra thổi.
Nhìn
nó lúc này sao mà vừa thấy dễ thương vừa thấy tội thế chứ? Các động tác tuy
không chuyên nghiệp nhưng rất nhẹ nhàng, khéo léo.
Bỗng nhiên hắn cảm nhận được sự quan tâm, chăm sóc,
lo lắng,… Cảm xúc bỗng chốc ùa về.
Đã 2 năm rồi, hắn không cảm nhận được những
xúc cảm “đặc biệt” này từ người con gái nào hết.
(Đúng hơn là không muốn chứ muốn
thì có àm đầy)
Hai năm trước đã từng có một người con gái cho hắn
biết thế nào là yêu, là thương, là nhớ, là quan tâm lo lắng,… Và rồi cũng chính
người con gái đã bù đắp cho hắn nhưng tình thương đáng lẽ phải có đó đã cho hắn
biết thế nào là đau, là ghét, là hận,… Cô gái ấy cũng có mái tóc màu hạt dẻ,
đôi mắt nâu, to ẩn sau hàng mi dài cong (nhân tạo).
Mỗi lần cô cười là hai má
lúm lún sâu trông ngồ ngộ.
Với hắn bây giờ người con gái ngày đó bây giờ sao mà
giống nhau quá vậy? Cũng quan tâm, lo lắng, chăm sóc hắn như vậy.
Cũng dễ
thương với những điểm nhấn giống nhau như vậy.
Đầu óc hắn bắt đầu có “vấn đề”.
Vì mất máu quá nhiều
ư? Hai mắt hắn hoa cả lên như bị thôi mien.
Hắn nhìn thấy Miu – người con gái
mà hắn đã từng tin và yêu – đang cười với hắn.
Với nụ cười trìu mến ngày nào với
hai má lúm đồng tiền quen thuộc.
Cả đầu hắn quay cuồng với những mảnh ghép của kí ức,
ngỡ như đã quên nhưng sao nay lại ùa về trong hắn dữ dội như vậy?
Còn nó vẫn cẩn thận xử lí vết thương xong mới thở phào
nhẹ nhõm với nự cười tỏa sáng.
Vết thương cũng khá chỉnh chu, ngước lên xem
thái độ hắn ra sao nó bắt gặp ngay ánh mắt đang nhìn nó chằm chằm.
Hai ánh mắt
chạm nhau, nó thoáng giật mình vì đây là lần đầu tiên hắn nhìn nó như vậy,
không lạnh lùng, không khó hiều, không thần bí.
Thay vào đó là ánh mắt đầy ấm
áp và tình thương.
Tim nó bất chợt đập nhanh và mạnh hơn.
- Ê, cậu bị sao vậy?- Nó huơ huơ tay trước mặt hắn
nhưng hắn vẫn không thôi nhìn nó – Này này … bị mất máu nhiều quá nên cậu có vấn
đề hã?
Trong phút chốc không mấy do dự hắn ôm chầm lấy nó.
Vậy là cuộc chiến giữa trái tim và lí trí đã có kết quả: Tim hắn thắng!
Nó lại được một phen hú vía với những điều mà đến nó
còn không dám tưởng tượng.
Hai mắt nó mở to hết mức vì không hiểu chuyện gì
đang xảy ra.
Chưa hết hắn còn nói trong dòng cảm xúc vỡ òa:
- Miu đừng đi nưa! Đừng xa Bin nữa! Miu có biết là
Bin nhớ Miu lắm không? Làm ơn, đừng rời xa Bin nữa!
Hắn khóc ư? Những giọt nước mắt thấm vào vai áo nó.
Trái tim nó ngừng đập, cổ họng như bị bóp nghẹn khi hắn ôm nó, khóc và gọi tên
người con gái khác.
- Ơ … ơ … cậu … cậu … đang … nói cái gì … vậy…?
Cố gắng lắm những từ nó mới thoát ra được cổ họng
nó.
Nhưng hắn vẫn thế vẫn ôm chặt lấy nó.
Cô thấy khó chịu lắm! Ghen chăng?
“Miu đó là ai?
Cô ấy có quan hệ ntn với Khánh?
Tại sao cậu ta lại nói như vậy?
Tại sao tay ôm mình mà luôn miệng gọi tên người con
gái khác?”
Những câu hỏi không đáp án xuất hiện làm cho đầu nó
rối như tơ vò
1s
2s
3s
Nó quyết định đẩy hắn ra.
- Xin lỗi cậu nhưng tôi là Mi – Nguyễn Ngọc Hà Mi chứ
không phải là Miu hay gì đó àm cậu nói.
Hai hàng nước mắt tự bao giờ đã thấm ướt khuôn mặt
kiều diễm của nó.
Đây là lần đầu tiên nó khóc trước mặt hắn với nhưng giọt nước
mắt ấm ức, hờn dỗi.
Chưa hết nỗi lòng, nó tiếp:
- Có lẽ tôi không được bằng cô ấy nhưng tôi là chính
mình.
Xin lỗi tôi không phải người thay thế.
Nó hét lên cào xé sự im lặng vốn có của ngôi nhà.
Khuôn mặt nó giờ đã tèm nhem nước mắt.
Hắn như tỉnh lại sau khi nghe những gì nó nói và đối
mặt vơi thực tại.
- Mi … tôi … tôi … xin lỗi …
- Xin lỗi ư? Tôi không cần! Giết người xin lỗi vẫn ở
tù kìa.
- Tôi …
Hắn cúi gằm mặt xuống để tránh ánh mắt của nó, nhưng
càng tránh lại càng làm nó khó hiểu.
Đã vậy thì nó làm cho rõ chuyện:
- Thực ra … Tôi là gì trong cậu?
Hắn ngạc nhiên nhìn nó, cô xoáy ánh mắt vào sâu
trogn tim hắn.
Cậu không biết trả lời câu hỏi của nó ra sao, vì chính bản thân
cậu còn không rõ cảm giác của mình là sao nữa:
- Ý cô là sao?… Sao lại “là gì”?
- Cậu cố tình không hiểu sao? Cái tôi cần là câu trả
lời kìa! – Nó vẫn không thôi nhìn hắn.
- Cô … là … cô … tôi … là … tôi … sao … cô lại …
Hắn chưa kịp nói hết câu nó đã bỏ chạy lên phòng.
vô
thẳng nhà tắm.
Mặc cho dòng nước cứ thế xả vào mặt hòa cùng những
giọt nước mắt yếu đuối đang được che dấu bởi dòng nước kia.
.
.
.
Em thật ngu ngốc phải không anh?
Một sự ngu ngốc không đáng có …
Khi em nhận ra mình đã yêu anh rồi …
Nhưng…
Dòng cảm xúc đó đã chết lặng…
Tim e đã mất cảm giác vì quá đau rồi …
Anh gọi tên người con gái khác khi ôm em trong vòng
tay…
Thì ra là anh đã có người con gái khác …
Vậy sao anh còn che mắt chấp nhận cuộc hôn nhân ép
buộc này???
Bảo sao trước giờ anh đối xử với em như vậy…
Cô gái ấy…
Có lẽ … hoàn hảo hơn em…
Xinh đẹp hơn em…
Yêu anh hơn em…
Và … Không ngốc nghếch như em …
.
.
.
Nụ cười nhạt dưới hàng nước mắt mặt chát.
Nó quấn
khăn đi ra, chỉ vì cái điện thoại.
Cho dù là không muốn nghe nhưng nó đã khêu
liên tục từ lúc nó vào nhà tắm đến giờ.
Nó bắt máy nhưng không nói gì.
Bên đầu dây kia vang lên tiếng mẹ nó hốt hoảng:
[Hà Mi … con có sao không? Sao mẹ gọi mà con không bắt
máy? Giờ con đang ở đâu? Có biết là mẹ lo cho con lắm không hả? Con trả lời mẹ
đi! Alô…]
Mẹ à, con vẫn ổn, rất ổn
[Con đang ở đâu?]
Nhà!
[Con làm mẹ lo chết đi được]
Xin lỗi con chưa về thăm nhà được
[Không sao đâu, con cứ ở bên đó đi.
Làm mẹ cứ lo con
bị sao!]
Con gái mẹ thì bị sao được chứ
[Con í, nhưng có con rể mẹ đỡ lo hơn rồi.
Thôi không
phiền con nữa mẹ cúp máy đây]
…
Tút …tút …tút
Nó ngồi bệt xuống sàn.
Nước mắt không ngừng rơi,
chua xót, mặt chát như muốn mài mòn khuôn mặt ưu tú của nó, chảy xuống cổ vị mặt
làm vết thương ở cổ của nó thêm rát.
Nhưng so với vết thương ở tim thì không
đáng là bao nhiêu.
Đau!
.
.
.
Dưới nhà.
Hắn vẫn ngồi đó với bao dòng cảm xúc khác nhau.
Hắn yêu nó, nhưng …
Hắn không muốn phản bội lời thề…
Không muốn tim thêm đau …
Không tin tất cả là mãi mãi…
Đối với hắn…
Đau một lần là quá đủ rồi…
Hắn sợ yêu nó nhưng rồi lại lần nữa mất nó …
Tim hắn đã kiệt sức… Nhịp đập như chỉ để duy trì sự
sống …
Nhưng khi duyên số đưa nó đến bên hắn …
Cũng là lúc tim hắn thức tỉnh …
Nó đã làm tim hắn một lần nữa loạn nhịp …
Một thứ cảm xúc khó mà kiểm soát được…
Tình yêu ư?
Đó là thứ tình cảm gì mà lại làm con người ta đau khổ
đến như vậy?
.
.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...