“Lần đầu tiên phát hiện có vài người càng muốn nắm chặt thì càng nắm không được, cũng như có một số việc dẫu có cố gắng thế nào cũng thành tuyệt vọng.”
Cố Diệc Thành và Thư Thù không được coi là một sự kết hợp hoàn hảo nên rất nhanh trở thành đối tượng tán dóc của toàn trường, cũng dễ dàng bị chụp cái mũ ‘yêu sớm’. Thật ra, tin đồn về hai người không chỉ bây giờ mới có, tuy nhiên lần trước chỉ đồn đại, còn lần này đã được thổi bùng lên, kỳ lạ là gần đây hai người không còn kè kè bên nhau nữa, thậm chí cũng chẳng nói chuyện, vậy nên nhanh chóng lan truyền tin đồn hai người đang giận dỗi.
Lòng hiếu kỳ đặc biệt lớn nên Thư Hàm ba phen bốn bận muốn hỏi Cố Diệc Thành, lời mỗi lần sắp thốt ra thì Cố Diệc Thành liền bóp trán: ‘Cậu có thể ngậm miệng lại được không.” Thái độ này cũng được coi là tương đối lịch sự rồi, nếu nóng nảy một chút là ném thẳng cuốn sách vào mặt, quắc mắt, hai tay khoanh trước ngực, mặt đen sì.
Thư Hàm thấy cậu như vậy thì cười cười, vô cùng tự giác nói thay cậu: “Muốn tớ cút chứ gì? Được, cút ngay đây.”
Một hôm đang ngồi tán gẫu, Thư Hàm nhỏ giọng hỏi Hàn Duệ: “Cậu nói xem hai người này rốt cuộc là thế nào?”
Hàn Duệ nói: “Sao tớ biết được, muốn biết thì đi hỏi cậu ấy đi.”
Hai người nhìn nhau, vấn đề là, ai hỏi?!
Thật là một câu hỏi nan giải, không ai tình nguyện đi chọc vào một kẻ đang cực kỳ cáu bẳn kia, cũng giống như chẳng ai dại dột lại đi nhổ răng trong miệng cọp. Kết quả là, hai người cùng nghĩ đến Mạch Tiểu Na nhưng chưa kịp hóa ý tưởng thành hành động thì đã bị Cố Diệc Thành đoán được. Cách hai người khoảng 10 mét, bạn Cố không biết có thuận phong nhĩ hay không, chợt xoay đầu lại, nhìn chằm chằm hai người quát, “Các cậu ở đó nhỏ to cái gì đó?”
“......”
“Đừng có làm chuyện vớ vẩn, coi chừng đấy.”
Tiếp đó, gần đến kỳ thi thử đại học, Cố Diệc Thành thi rất tệ, thành tích vượt trội ngay lập tức rớt xuống hàng thứ năm mươi mấy. Phải biết là, lớp 12 là giai đoạn nhạy cảm, vì liên quan đến điểm số đại học nên bất kể giáo viên có hòa nhã thế nào cũng sẽ oán hận mà thẳng tay đánh gãy uyên ương, tóm lại là có thể hủy được đôi nào tốt đôi ấy.
Trần Anh là một giáo viên trẻ tuổi, rất sáng suốt, có thể âm thầm hòa nhập với học sinh nhưng là giáo viên, lại là chủ nhiệm lớp, dù thế nào cũng không ủng hộ học sinh yêu sớm, nhất là ảnh hưởng đến việc học tập.
Sau khi điểm số được công bố, Hàn Duệ và Thư Hàm cũng rất lo lắng cho Cố Diệc Thành, tên này tự ái rất cao, lại coi trọng thể diện, sự tình hôm nay cũng coi như đã bật đèn đỏ cho sự nghiệp tình yêu của cậu rồi? Muốn an ủi cậu mấy câu nhưng gương mặt cậu còn đen hơn Bao công, trên đó còn viết bốn chữ rõ ràng ‘Đến gần là chết!”
Cố Diệc Thành cũng không phải sợ Trần Anh tìm mình hỏi tội, có lẽ cậu không cảm thấy ‘yêu sớm’ là chuyện nghiêm trọng gì, hoặc ảnh hưởng đến học tập, ngược lại chỉ lo lắng về thái độ của gia đình, ngay lúc mấu chốt này mà cậu để tụt hạng thì đồng chí Cố cha không nổi trận lôi đình mới là lạ, còn Giang phu nhân nữa, đừng nói yêu đương ở cấp ba, ngay cả lên đại học cũng thế. Thế nhưng cậu là đang yêu đương sao? Cậu chỉ là tình đơn phương thôi, có phải không?
Lời đồn cộng thêm thành tích thấp kém, Trần Anh rốt cuộc cũng tìm Cố Diệc Thành nói chuyện. Hai người đứng cuối hành lang, Cố Diệc Thành hai tay đút túi, vẻ mặt ‘cô nói cứ nói, trò nghe hay không mặc trò.’
Trần Anh nhìn thái độ cậu như vậy thì giận lắm.
Trần Anh suy nghĩ một chút, nói luôn vào điểm chính: “Gần đây có tin đồn về em và nữ sinh lớp dưới.”
Cố Diệc Thành thẳng thắn: “Đó không phải là tin đồn!”
Trần Anh nhìn cậu nửa ngày, cô còn chưa bắt đầu nói lời khách sáo mà cậu đã thừa nhận rồi? Vậy thì cô chẳng phải vòng vo làm gì, nói thẳng: “Định đề nguyện vọng thế nào? Cô nghe nói em muốn thi đại học A?”
“Có vấn đề gì không ạ?”
“Cố Diệc Thành, em là một trong những học sinh giỏi nhất lớp, hai người bạn thân của em, Hàn Duệ đang chuẩn bị thi Thanh Hoa, Thư Hàm cũng muốn thi Phục Đán, khởi điểm của em không phải quá thấp sao?”
“Đại học A cũng tốt mà? Hơn nữa, còn có 211 công trình trong này, rất khá, cũng gần nhà.”
Trần Anh nói: “Cố Diệc Thành, em không muốn rời xa gia đình phải không? Với điều kiện của em, học lên đại học thì có cô gái nào là không có? Con trai phải có khát vọng, cần gì nông nổi nhất thời…”
“Cô Trần, cô sao nói giống Thư Hàm quá? Em không lưu luyến gia đình, em lưu luyến là người, với lại em chỉ quen ăn món ăn quê nhà.” Cố Diệc Thành nhún vai, cười nói: “Sao, ngay cả cô cũng nghĩ em nông nổi? Nói thật với cô, em bây giờ như kiến bò chảo nóng, cạo đầu rồi vẫn thấy nóng.”
Trần Anh bối rối, lời cậu nói có ý gì? Đúng là tên nhóc này thích con gái nhà người ta thật rồi nhưng cô gái đó lại không coi trọng cậu? Trần Anh cảm thấy không cách nào bàn luận nổi, quy định của trường là không cho phép nói chuyện yêu đương nhưng không nói là không cho phép thích, dù sao thì hành động còn có thể ngăn cản chứ tư tưởng thì làm cách nào cản được. Có lẽ, cô không nên để bị lung lạc tâm trí, vì có nhiều kẻ rất khôn khéo, một khi yêu rồi thì IQ cũng tụt xuống bằng 0.
Trần Anh khoát tay ý bảo Cố Diệc Thành trở về lớp.
Cố Diệc Thành cúi chào cô rồi nghiêm trang nói: “Yên tâm đi cô Trần, sẽ không ảnh hưởng đến kỳ thi đại học đâu ạ.”
Thời điểm thi đại học lúc ấy như một cuộc đỏ đen, ngoài việc đánh cuộc vào điểm số còn phải đánh cuộc vào số phận. Các thí sinh sẽ không biết điểm số thế nào, chỉ bằng trực giác và tự tin mà điền vào bản nguyện vọng, sau đó trải qua thời gian chờ đợi khá dài mới có thể nhận được giấy báo trúng tuyển, nếu không may mà không nhận được tấm vé thông hành vào cổng đại học thì thật ngại quá, bạn đã rớt!
Vận khí của Cố Diệc Thành cũng rất tốt, tuy kỳ thi thử đại học không tốt nhưng cũng không ảnh hưởng đến cửa ải cuối cùng của cậu. Mùa hè năm ấy, khi mọi người vẫn còn đang chờ giấy báo điểm thì cậu đã nhận được giấy thông hành của một trường đại học Bắc Kinh. Khi phiếu báo trúng tuyển cầm trong tay thì Cố Diệc Thành cũng lần đầu tiên náo loạn cả nhà. Nếu nhớ không lầm, nguyện vọng thứ nhất của cậu rõ ràng là đại học A, vậy nhưng thông báo trúng tuyển lại từ đại học Bắc Kinh, không cần nghĩ cũng biết do người nhà cậu ra tay.
Thế này là có ý gì? Ý rằng bốn năm sau này, cậu và Thư Thù sẽ cách nhau đúng 1000 dặm.
Tuổi trẻ như cậu, kiêu ngạo như cậu, lần đầu tiên ngã nhào, lần đầu tiên cảm nhận được áp lực cuộc sống đè nặng lên cậu, lần đầu tiên phát hiện có vài người càng muốn nắm chặt thì càng nắm không được, cũng như có một số việc dẫu có cố gắng thế nào cũng thành tuyệt vọng.
Khi cậu làm ầm ĩ, muốn được học đại học A, muốn thi lại thì mẹ cậu, Giang Dung nói: “Trời ơi, tiểu tổ tông, con yên lặng yên lặng đi, nếu để cha con nghe thấy thì không đánh con là không được mà.”
Giang Dung còn nói: “Con à, con nhầm lẫn giữa áy náy và tình yêu rồi. Coi như các con có tình cảm thật nhưng con bé tuổi còn nhỏ, bây giờ không thích hợp nói chuyện yêu đương.”
Cố Diệc Thành không hiểu, chẳng lẽ chỉ dựa vào một câu nói của mẹ cậu: các con bây giờ không thích hợp nói chuyện yêu đương thì tình cảm của cậu sẽ phải chết từ trong trứng nước? Cậu biết lời mẹ nói đều có lý. Lý gì? Chính là, hôm nay cậu mới mười tám tuổi, thích Thư Thù nhỏ hơn cậu ba tuổi, họ vẫn còn trẻ. Chờ đến khi cậu hai mươi tám tuổi, nếu vẫn còn thích Thư Thù hai mươi lăm tuổi thì họ mới đủ tuổi.
Đùa sao? Tình cảm của cậu phải do cậu làm chủ, nhưng có thật là cậu có thể làm chủ được?
Đêm hôm vắng người, Cố Diệc Thành lại đứng dưới lầu Đường gia, trước mặt là bức tường dày đặc dây tử vi dập dờn dưới trăng như một tấm rèm che màu tím mỏng, khiến người có cảm giác như đã qua mấy kiếp.
Cố Diệc Thành cúi nhặt một hòn đá ném vào khung cửa sổ phòng Thư Thù, ném ba lần không thấy có động tĩnh gì.
Kỳ thật, trong khoảng thời gian này cậu mỗi đêm đều đứng dưới cửa sổ phòng cô, nhặt một hòn đá ném lên. Lúc đầu, cô còn thò đầu ra nhìn cậu, dần dần ngay cả nhìn cũng lười. Bất kể cậu ở dưới lầu khua chiêng gõ trống, hay kêu gào xé cổ họng tên những đứa bạn học nhưng cô vẫn quyết không để ý đến cậu.
Cố Diệc Thành biết Thư Thù đang giận cậu nên cậu cũng giận cô.
Thế nhưng cậu không kiềm chế được chính mình.
Nhớ ngày đó, cùng lắm cậu cũng chỉ hôn cô một cái, có lẽ do cô giãy giụa mà kích thích cậu, Cố Diệc Thành đem hết mọi chuyện phát sinh sau đó đổ cho bản năng của con người, huống chi thiên thời địa lợi nhân hoà lại phối hợp một cách đáng chết. Cậu hôn, cô tránh, nụ hôn của cậu mãnh liệt rơi xuống, lên mặt, lên má, lên chóp mũi, mi tâm, không có trật tự cũng chẳng ôn nhu, cô càng giãy dụa, cậu càng không sao dừng lại được.
Cố Diệc Thành không nhớ được hôm đó hai người lôi kéo làm sao lại rơi xuống nước, trí nhớ của cậu còn lưu giữ đôi cánh tay mềm mại của cô ôm lấy cổ cậu, cô sợ nước nên leo cả lên người cậu, dùng cậu làm điểm dựa và cũng là lần đầu tiên cô chủ động đến gần cậu. Hai thân thể trẻ trung dính sát vào nhau, không có đến một khe hở. Trong nháy mắt đó, Cố Diệc Thành cảm giác trong cơ thể như có một con rắn, cậu chỉ có một ý nghĩ, là làm no bụng nó.
Sau đó, nụ hôn của cậu không cam tâm dừng lại trên khuôn mặt cô, không giống một nụ hôn mang tính thăm dò, khi cô mở miệng cầu xin cậu, lưỡi của cậu vô thức tiến vào dò xét, trúc trắc mà vội vã dây dưa, chỉ hận không thể cướp đi cả hơi thở của cô, không thể trong nháy mắt bạc đầu cùng nhau.
Có phải như thế, mọi chuyện sẽ có kết thúc?
Có phải như thế cô sẽ là của cậu?
Có phải như thế cô sẽ nhận thấy không thể đẩy cậu ra xa được nữa?
Người trong lòng vẫn còn giãy giụa nhưng tay cậu đã không khống chế được, dần di chuyển từ hông sang vỗ nhè nhẹ lên lưng cô, rồi tìm đến ngực cô. Nhưng cô lúc này lại đang cố gắng giữ tay cậu lại, không cho cậu tiếp tục, cô thở hổn hển gần như nài xin: “Cố Diệc Thành…”
“Anh đây, Thư Thù, anh ở đây …” Nhưng cậu ý loạn tình mê sao chịu vì vậy mà dừng tay, nào ngờ cô yếu sức chống cự lại càng khiến cậu thêm cấp bách. Vừa dùng lực một chút đã thoát khỏi tay cô, trực tiếp tiến vào thăm dò trong áo cô.
Khi sóng tình lạ lẫm ập đến, Thư Thù hoảng loạn, ngay cả vùng vẫy cũng quên sạch, cô chỉ biết bàn tay nóng bỏng của Cố Diệc Thành quá lợi hại, cứ thế, cứ thế, công khai du ngoạn trên cơ thể cô.
Cố Diệc Thành ngay khắc cuối cùng cũng dừng được bánh xe, khi cậu cảm thấy mặt ươn ướt, trong miệng cũng nếm được vị mặn, cậu sờ mặt cô, dừng lại, đầu tựa vào ngực cô, một lúc lâu sau mới nói: “Hừm…bây giờ nhất định em ghét anh đến chết đi được?”
Thư Thù không trả lời cậu.
Cố Diệc Thành nửa ôm nửa kéo cô lên bờ, dừng lại cạnh xe đạp, lôi khăn bông trong túi xách ra, đứng sau lưng cô nhẹ nhàng lau mái tóc đã ướt nhẹp của cô. Thấy cô từ nãy đến giờ không nói không rằng, cậu vừa đau lòng vừa lo lắng, nói: “Thư Thù, em nói gì với anh đi.”
“Em đánh anh cũng được.” Vừa nói vừa cầm tay Thư Thù, Thư Thù rụt lại, lùi về sau tránh đi. Cố Diệc Thành cũng không dám tiến tới bước nào nhưng hai người cứ giằng co như vậy cũng không phải cách? Vì vậy cậu nói: “Anh biết mình rất vô sỉ, nhưng anh không hối hận, anh thích em. Trên thực tế, con trai đối mặt với cô gái mình thích đều khó tự chủ được, trừ phi tên đó có bệnh…”
Cố Diệc Thành vốn còn muốn lý luận tiếp nhưng thấy sắc mặt Thư Thù bỗng trắng bệch, vội nói: “Được rồi, có lẽ anh bệnh thật rồi, không đúng, ý của anh là, thật ra anh không có bệnh…Ấy…Van em đó, em nói câu gì đi, được không? Chỉ một tiếng thôi cũng được…Vậy, nếu em muốn phán anh tử hình thì cũng phải tuyên án chứ? Hay là em biết tính tình anh vội vã nên cố ý công kích anh? Muốn khi dễ người ta hả?”
Thư Thù siết tay thành nắm đấm, giận đến nỗi môi run lên, gạt đi khăn bông cậu khoác trên người cô, ném vào mặt cậu: ‘Là ai khi dễ ai hả?”
Cố Diệc Thành im lặng, nhặt khăn lên tiếp tục lau nước trên tóc cô.
Thư Thù hất tay cậu ra, Cố Diệc Thành nở nụ cười, mặt dày mày dạn sáp lại gần, lầm bầm trong miệng: “Rồi, rồi.”
Thư Thù không còn sức mắng chửi cậu nữa, đứng dậy muốn bỏ đi.
Cố Diệc Thành sớm đoán được động tác này của cô nên nhanh nhẹn kéo cô lại, thuận thế ôm cô vào lòng.
“Anh thừa nhận!” Cố Diệc Thành nói: “là anh khi dễ em đó, sao nào?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...