Đồ Mi Đã Héo, Đêm Chưa Tàn

“Chuyện tình cảm không phải do con người quyết định, được mất đều ở ý trời, thắng hay thua, từ cổ chí kim đã chẳng thay đổi”

Sau khi xác nhận được tình cảm của mình, Cố Diệc Thành bắt đầu quan tâm tỉ mỉ đến tình trạng của Thư Thù, có cơ hội là cấp tốc chạy đến dãy phòng cấp hai. Thế nhưng Thư Thù quá mức yên tĩnh, trừ khi đi toilet thì không hề xuất hiện ngoài phòng học. Cậu gian khổ tới tới lui lui mà cô vẫn vững như bàn thạch.

Thư Hàm và Hàn Duệ cười cậu chỉ còn chưa ngày ngày chặn đường người ta trước cửa nhà nữa thôi, cậu phớt lờ, cũng không cùng Thư Thù xuất hiện ở một nơi nên cả hai lại trở về trạng thái người xa lạ, tựa như chưa từng phát sinh bất cứ chuyện gì. Tuy vậy, Cố Diệc Thành biết trong lòng cậu đã có thứ gì đó không thể ngăn cản được, đang mọc rễ, nảy mầm.

Có câu nói thế này: ‘con trai theo đuổi con gái vượt một dải núi cao, con gái theo đuổi con trai chỉ cách một tấm lụa mỏng’. Huồng hồ Cố Diệc Thành vốn là người kiêu ngạo, rất ít có cô gái nào lọt vào mắt cậu, ngay cả Đường Ngọc xinh đẹp yêu kiều như vậy cậu cũng chẳng để vào mắt. Cậu từng có lần hẹn hò với một nữ sinh lớp tám, là hoa khôi của trường, chủ động theo đuổi cậu, tất cả mọi người đều nói cô ta xinh đẹp, cậu cảm thấy tự hào nên cũng tự nhiên đến với nhau, sau đó cũng lại tự nhiên mà chia tay. Cậu vẫn cho rằng đó không phải là yêu, hành vi thân mật nhất của hai người cũng chỉ là nắm tay, cả quá trình cậu không có cảm giác gì, tim không loạn, chia tay cũng chẳng đau lòng. Ấy nhưng cảm giác Thư Thù mang lại cho cậu lại hoàn toàn khác, cậu cũng không thể nói rõ. Cảm giác ấy rất kỳ diệu, cậu nhìn thấy cô sẽ bồn chồn, không nhìn thấy cô lại hoảng hốt.

Cậu giả vờ tình cờ gặp cô bên ngoài lớp học, trên sân vận động, trên đường về nhà, hoặc là ở cổng khu nhà. Cậu mong đợi cô cũng sẽ giống những cô gái khác, chủ động bày tỏ, chủ động đến gần cậu. Đáng tiếc, cậu đã lầm rồi, thái độ của Thư Thù vẫn trước sau như một, cứ như thể không thấy cậu, chạm mắt nhưng ánh mắt lại chưa từng dừng lại trên cậu đến nửa giây.

Cố Diệc Thành cảm thấy lòng hụt hẫng, bất ổn, sự im lặng của cô hấp dẫn một cách âm thầm, là cái bẫy trí mạng nhất đời, như hang sâu không thấy đáy, từ từ nuốt chửng cậu. Có lúc cậu thà rằng cô cứ chống cự, đánh cậu một hai cái hoặc mắng chửi cậu, như vậy cậu còn dễ chịu hơn, ít nhất cũng chứng minh được giữa họ còn có sự ràng buộc mà không phải xa lạ như bây giờ.

Chuyện tình cảm không phải do con người quyết định, được mất đều ở ý trời, thắng hay thua, từ cổ chí kim đã chẳng thay đổi. Thế nhưng không quan trọng, khi còn trẻ đã cho cậu gặp gỡ cô, những đau đớn bi thương kia sau cùng lại trở thành nhân chứng cho những năm tháng thanh xuân tươi đẹp, tạo nên tuổi trẻ của họ. Mỗi con người khi còn nhỏ không thể tránh được những thử thách của yêu thầm, vì thế mà tư niệm, mà thấp thỏm bất an, mà chán nản tuyệt vọng.

Cố Diệc Thành vẫn tin rằng: chỉ cần quyết tâm, cậu có thể thành công.

Nếu cô ẩn nhẫn thì cậu lại cố chấp.

Hiện tại, Cố Diệc Thành không tìm được cách đột phá nên túm lấy Hàn Duệ hỏi: “Cậu có quen ai ở lớp 86 không?”

Hàn Duệ nghĩ một chút rồi nói: “Có!”

“Ai?” Cố Diệc Thành khẩn trương.


“Tiểu Na, Mạch Tiểu Na.”

Cố Diệc Thành nghĩ, cậu biết Mạch Tiểu Na, hàng xóm đối diện nhà Thư Hàm, hồi còn bé hay đi theo bọn họ, không giống với Đường Ngọc yếu ớt, cô bé này dáng vẻ không tệ, tính cách hào sảng, rất dễ chơi.

Cố Diệc Thành mắt sáng rỡ, lôi Thư Hàm đến trước cửa lớp 86. Đứng bên ngoài đảo mắt tìm vị trí của Thư Thù, đáng tiếc là không thấy. Cố Diệc Thành hơi thất vọng, đang định quay về thì chợt nhìn thấy. Có ai đó đang ngồi trong góc cúi đầu đọc sách, không phải cô đó sao?

Cố Diệc Thành nói với Thư Hàm: “Gọi Tiểu Na ra đi.”

Thư Hàm vẻ mặt ù ù cạc cạc, hỏi lại: “Chẳng lẽ cậu không biết cô bé đó?”

“Cậu không gọi phải không?”

Đạo lý gì thế này? Nhờ người ta mà còn hung hăng như vậy? Thư Hàm bất đắc dĩ, đứng trước cửa lớp gọi to: “Tiểu Na, Diệc Thành tìm nè.”

Cố Diệc Thành tức giận đá cậu một cú.

Trong lớp, Mạch Tiểu Na đang bị một đám nữ sinh bao quanh, trước khi cô quay đầu lại thì Cố Diệc Thành đã kéo Thư Hàm biến mất như một làn khói, không lưu lại chút bóng dáng.

Sau khi tan học, Mạch Tiểu Na đứng ở cổng trường, vừa thấy Cố Diệc Thành, không nói không rằng chặn cậu lại: “Tìm em làm gì?’

Cố Diệc Thành buồn bực nhìn cô, cậu tìm cô lúc nào?


“Buổi chiều anh và Thư Hàm ở trước cửa lớp em gào rống cái gì đó?” Mạch Tiểu Na thấy cậu không có phản ứng thì tức giận nói: “Thật là quý nhân hay quên.”

Cố Diệc Thành lúc này mới nhớ lại chuyện mình đã làm thì cười khan, suy nghĩ cẩn thận, Mạch Tiểu Na là bạn cùng lớp với Thư Thù, cậu đi tìm Tiểu Na không phải để mượn cớ được gặp Thư Thù sao?

Mạch Tiểu Na còn định cằn nhằn nữa nhưng thấy bộ dạng cười đắc ý của Cố Diệc Thành, cậu cười thì cứ cười nhưng lại còn thất thần nhìn cô từ trên xuống dưới, cô đành cho mình xúi quẩy, xoay người bỏ đi.

Hôm sau, đang giờ cơm trưa, Cố Diệc Thành tách khỏi Thư Hàm và Hàn Duệ, một mình đến dãy phòng học cấp hai, đứng trước cửa lớp Thư Thù gọi: “Mạch Tiểu Na” nhưng mắt lại nhìn về phía Thư Thù. ‘Ôi, sao mà luôn chỉ có một mình vậy?’ Cố Diệc Thành nghĩ.

Mạch Tiểu Na đi ra, Cố Diệc Thành đưa cho cô một bịch bánh quy nói: “Cho em đấy.’

Mạch Tiểu Na nhận lấy, chờ cậu nói tiếp.

Cố Diệc Thành hắng giọng, tìm đề tài để nói, lại tán gẫu thêm mấy câu nhưng ánh mắt thì cứ liếc nhìn, nhìn đủ rồi thì đi.

Sau lần đó, mỗi giờ nghỉ trưa, Cố Diệc Thành lại đi quấy rối Mạch Tiểu Na, có lúc cậu có thể nhìn thấy Thư Thù, có lúc không thấy được, gặp thì vui vẻ, không gặp được thì ảo não nhưng cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch hành động của cậu.

Cứ thế kéo dài một tuần lễ, Mạch Tiểu Na thầm nghĩ: Hừ, tên này rốt cuộc muốn làm gì đây? tìm kiếm cái gì không biết? Ngày nào cũng đến tìm cô, lại không có chuyện gì, hại cô trở thành cái đinh trong mắt tụi con gái, còn không phải đang chơi khăm cô? Hay anh ta và Thư Hàm đánh cuộc cái gì? Nhưng lại chẳng nghĩ ra được điểm mấu chốt.

Hôm đó sau khi Cố Diệc Thành đi khỏi, Mạch Tiểu Na không chịu nổi nữa, bèn lén theo đuôi cậu lên sân thượng, thấy cả ba tên đang nói nói cười cười, cô lại càng khẳng định những suy đoán trong lòng. Cô đá vào cửa, hài lòng nhìn thấy bộ mặt chết lặng của ba người, chỉ vào Thư Hàm phẫn hận nói: “Thư Hàm, anh có bệnh không hả? Không thì sao kêu anh ta tới tìm em làm gì?’

Thư Hàm nghệch mặt ra, vô tội nói: “Quái lạ, anh kêu cậu ta tới tìm em lúc nào?”


“Không phải anh thì là ai?” Mạch Tiểu Na hiển nhiên không tin, quay đầu nói với Cố Diệc Thành: “Anh ngày nào cũng ăn no rửng mỡ chạy đến đứng trước cửa lớp em, có biết đã gây phiền phức lớn cho em rồi không?”

Cố Diệc Thành lúng túng, chỉ hận không có túi thần của Doraemon để hóa phép nhét cô vào đó.

Thư Hàm và Hàn Duệ liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng hiểu, hèn chi giờ cơm trưa nào tên này cũng biến mất một lúc, họ còn đang buồn bực cậu gần đây sao chẳng còn nhiệt tình với ‘chủ nợ’ nữa, hóa ra là lặng lẽ giở trò.

“Tiểu Na, thấy em ngu chưa. Tên này là ‘túy ông chi ý bất tại tửu’ đó.” Thư Hàm gõ lên đầu Mạch Tiểu Na: “Ngốc!” (ý của Tuý Ông không phải ở rượu = ý không ở trong lời; có dụng ý khác)

Mạch Tiểu Na sửng sốt, sau đó như bừng tỉnh, kéo tay Thư Hàm lập tức thay đổi nét mặt, cười hỏi: “Anh Thư Hàm, nói em biết là ai thế?”

Cố Diệc Thành bỗng thoắt xanh thoắt đỏ, đành cười cười cúi đầu trước Mạch Tiểu Na, liên tục nói: “Tiểu Na, Tiểu Na! Bà cô nhỏ, tha cho anh đi, anh sẽ chịu tội với em.”

“Nói nhảm, khai mau, là ai?” Mạch Tiểu Na cũng không buông tha cậu.

Hàn Duệ nói, “Thư Thù lớp em đó.”

Mạch Tiểu Na ngạc nhiên, cuối cùng chỉ nói được một tiếng: “Hả?”

Mạch Tiểu Na cười nói: “Anh Diệc Thành, anh không có kinh nghiệm đúng không? Thật không tự nhiên chút nào, có ai theo đuổi con gái như anh không?”

Cố Diệc Thành đương nhiên không vui khi nghe cô nói vậy: “Em là bà đồng hả? còn bày đặt đoán số mệnh.”

“Xì, đoán mệnh gì chứ? Sự thật rành rành trước mắt đó. Đừng có tự cho là xuất hiện thường xuyên thì sẽ lôi kéo được sự chú ý. Trời ạ, anh không nghĩ là chờ cô ấy chủ động đến gần đó chứ?” Mạch Tiểu Na chỉ chỉ Thư Hàm: ‘Theo đuổi con gái không phải sở trường của anh, để anh Thư Hàm cố vấn cho, kêu anh ấy viết luôn cho một quyển học yêu cấp tốc đi.”

“Con gái đừng ăn nói thô tục chứ.” Thư Hàm trợn mắt nhìn Mạch Tiểu Na rồi nói với Cố Diệc Thành: “Những cái khác không dám nói chứ có một cái cậu tuyệt đối lành nghề, mặt dày mày dạn.”

Cố Diệc Thành cũng là nguồn gốc gây đau đầu nhức óc (1), mặt dày mày dạn, da mặt dày vượt xa cả tường thành, lưu manh đùa giỡn không biết bao nhiêu người…Cậu lảng tránh công kích của hai người,quay ra hỏi Mạch Tiểu Na: “Đúng rồi, cô ấy bị sao thế? Mỗi lẫn anh tới tìm em cũng chỉ thấy cô ấy ngồi một mình?”


Mạch Tiểu Na cân nhắc, sau khi sắp xếp ý nghĩ thì mang hết chuyện Thư Thù trong hai năm qua bị Trương Yến hành hạ như thế nào, vì sao càng ngày càng trở nên lặng lẽ đều nói rành mạch từ đầu chí cuối. Dĩ nhiên cũng bao gồm cả trò đùa ngẫu hứng của Cố Diệc Thành, sau lời nói đùa của cậu, Thư Thù đã trở thành tình địch tưởng tượng của đám người hâm mộ cậu, bị gây khó dễ và nhục mạ thế nào. Trong quá trình kể lại, Tiểu Na cẩn thận quan sát nét mặt thay đổi của Cố Diệc Thành, từ cười thành không cười, từ nghiêm túc thành tự trách, lại từ tự trách biến thành đau xót.

Mạch Tiểu Na mất một lúc mới kể xong, bốn người lại rơi vào im lặng.

Thư Hàm phá vỡ không khí trầm mặc: ‘Tiểu Na, chủ nhiệm lớp bọn em không phải đổi thành Đới Diên rồi sao? Cô ấy phải khá hơn trước chứ?”

“Chẳng lẽ anh chưa từng nghe câu ‘Băng đống tam xích phi nhất nhật chi hàn’ à?” (Nguyên văn: 冰冻三尺非一日之寒, Đóng băng ba thước không phải do cơn lạnh một ngày)

Hàn Duệ hỏi: “Chuyện Đường Ngọc là em họ cô ấy, em biết không?”

“Gì?” Mạch Tiểu Na trợn to mắt, lắc lắc đầu: “Lần đầu tiên nghe thấy.”

Không biết qua bao lâu, Cố Diệc Thành cũng tìm lại được tiếng nói của mình, buông bàn tay đang nắm thành nắm đấm ra, hai tay gác lên vai Mạch Tiểu Na, giọng trầm thấp: “Tiểu Na, anh cầu xin em chuyện này.”

“Anh muốn em làm mai mối?”

“Không phải.” Cố Diệc Thành lắc đầu.

Cố Diệc Thành nói: “Anh mong em có thể tiếp xúc, nói chuyện, giúp đỡ và quan tâm đến cô ấy, lôi kéo cô ấy để cô ấy có thể hòa nhập lại với cuộc sống. Anh biết, nói như vậy nhất định sẽ làm khó em, hơn nữa chuyện này cũng không nên do em làm nhưng bây giờ ngay cả đến gần anh cũng không thể, lực bất tòng tâm. Cho nên, anh thật lòng khẩn cầu em, hãy kết bạn với cô ấy, nhé?”

Hết chương 24

Chú giải:

(1) Nguyên văn 一个头两个大 (một cái đầu hai cái đại) phần lớn chỉ bởi vì sự việc quá phiền toái, hoặc bản thân quá xui xẻo, khiến cho đầu bốc khói tan nát, không có cách nào giải quyết, chuyện này làm thập phần đau đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui