Đó Là Khi Ánh Bình Minh Đầu Tiên Thức Giấc


Càng lúc càng có nhiều người đến xem náo nhiệt, có người lo lắng, có người kêu cứu, có người hét lên có người rơi xuống nước, nhưng tuyệt nhiên không có ai chịu xuống nước cứu người.
Mặc Vũ Thần đi khắp phòng tiệc nhưng không thấy Kiều Mộng Ly đâu, anh vừa bước ra cửa đã nghe thấy tiếng hét có người rơi xuống nước.

Mặc Vũ Thần lo lắng chạy tới, khi nhìn thấy người đang chìm dần trong hồ bơi là Kiều Mộng Ly, anh không kịp suy nghĩ gì nhiều liền nhảy xuống...
Lúc đem cô lên, Kiều Mộng Ly chỉ ho vài tiếng, cũng không có gì nghiêm trọng.

Tuy nhiên vì y phục cô đang mặc là một chiếc váy hở lưng, cổ chữ V khoét sâu, vì ướt nên dán chặt vào cơ thể khiến cô bây giờ trông càng lộ liễu hơn.
Mặc Vũ Thần nhanh chóng cởi chiếc áo khoác đã ướt của mình, khoác lên người Kiều Mộng Ly và lo lắng hỏi: "Em thấy thế nào? Em có thấy khó chịu ở đâu không?" Kiều Mộng Ly ngước mắt lên nhìn vào mắt của anh, thấy trong mắt anh đều là sự lo lắng và quan tâm.

Nhìn bộ quần áo ướt sũng trên người anh, cô cảm thấy áy náy, có chút tội lỗi.


Liệu anh ấy có giận lắm không nếu biết đây chỉ là trò lừa nhỏ của cô? Nếu biết cô thực sự có thể bơi, liệu anh có còn tức giận hơn không?
"Kiều Mộng Ly?" Thấy cô không nói gì, Mặc Vũ Thần lại gọi.
Kiều Mộng Ly phục hồi tinh thần, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cô hơi cúi đầu, lắc đầu nói: "Em không sao."
Lúc này Dư phu nhân cũng đi tới, nhìn thấy Kiều Mộng Ly ướt đẫm cùng một đám người đang xem náo nhiệt, bà ấy liếc nhìn những người xung quanh rồi hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Nhóm người đan ồn ào lập tức im bặt, ai nấy đều tự động cúi đầu lùi về sau.

Chỉ có người phụ nữ đó bắt đầu khóc lóc khi nhìn thấy bà Dư đi tới: "Bà Dư, bà phải làm chủ cho tôi.

Tôi thật sự không có đẩy cô ta xuống, là cô ta tự mình ngã xuống."
"Con khốn này muốn gài bẫy tôi, bà Dư, bà phải làm chủ cho tôi."
Dư phu nhân vội vàng cởi khăn choàng Cashmere của mình, sau đó cởi áo khoác ướt của Kiều Mộng Ly, ấm áp khoác lên người cô, ân cần hỏi: “Cô không sao chứ?”
Kiều Mộng Ly nhẹ nhàng nắm lấy hai bên khăn choàng của bà ấy: “Cám ơn phu nhân, tôi không sao."

"Không sao là tốt rồi, hãy nói cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra?"
Kiều Mộng Ly liếc nhìn người phụ nữ đó, sau đó nhìn Mặc Vũ Thần, rồi bắt đầu vẽ ra câu chuyện của chính mình mà mặt không đỏ tim không đập: "Tôi chỉ ra ngoài để hít thở không khí, nhưng không biết tôi đã xúc phạm những cô gái này chỗ nào.

Họ chặn đường và nói những lời khó chịu với tôi, và họ cũng..." Kiều Mộng Ly tỏ ra rất yếu đuối, vừa nói vừa rơi nước mắt, Mặc Vũ Thần vừa nhìn thấy liền biết đó là diễn kịch, nếu không có một chút hiểu biết nào về cô, anh thật sự sẽ bị vẻ ngoài mềm mại của cô đánh lừa.
Với khả năng diễn xuất xuất thần như vậy, nếu Kiều Mộng Ly không gia nhập làng giải trí thì sẽ thật đáng tiếc.
“Họ còn nói về chồng tôi, nên tôi, tôi giận quá nên mới nói lại vài câu, sau đó cô ấy lại đổ rượu đỏ lên người tôi.” Kiều Mộng Ly đưa một ngón tay thon dài chỉ vào người phụ nữ phía trước.

Người phụ nữ nhất thời sửng sốt, mọi người nghi ngờ nhìn vào cô ta.
"Cô..." Cô ta trừng mắt nhìn Kiều Mộng Ly, chưa kịp nói xong một câu, Kiều Mộng Ly đã lên tiếng trước.
“Sau đó, cô ấy định đánh tôi.

Khi cô ấy chuẩn bị ra tay, trong quá trình tôi chống cự, cô ấy đã đẩy tôi xuống bể bơi.”
"Cô nói bậy, không phải vậy đâu, cô ta đánh tôi, bọn họ đều nhìn thấy." Người phụ nữ hoàn toàn sốt ruột, cô ta chạy sang một bên kéo bạn mình ra: "Nói cho mọi người biết, con khốn này đang nói dối đúng không? Nói cho họ biết, vừa rồi không phải như thế này...!" Mọi người hơi cúi đầu, không ai dám lên tiếng.
"Các người mở miệng ra nói chuyện đi..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận