Đó Là Khi Ánh Bình Minh Đầu Tiên Thức Giấc


Bà Dư im lặng không nói gì, nhưng ông Dư lại cười nói: “Thì ra là đã kết hôn rồi.

Chúc mừng hai người.

Chắc ngài Mặc sẽ không mời một ông già xấu tính như tôi đến uống rượu mừng đám cưới đâu nhỉ?”
"Chúng tôi chỉ dự định làm đơn giản, trước tiên là lấy giấy chứng nhận, nên vẫn chưa tổ chức hôn lễ, đợi đến khi chúng tôi tổ chức, ông Dư sẽ cùng vợ nhất định phải đến chúc phúc cho chúng tôi." Mặc Vũ Thần trên mặt lộ ra vẻ xin lỗi, nhưng lời anh nói ra khiến người đối diện nghe có chút tùy tiện.

Cũng phải thôi, hôn nhân chớp nhoáng rất phổ biến trong giới trẻ ngày nay.

Vừa nhanh vừa thuận tiện...

“Đợi chút, chúng tôi có khách đến, nên xin thứ lỗi một lát nhé." Vợ chồng ông Dư rời đi, Kiều Mộng Ly liền thở phào nhẹ nhõm.
Mặc Vũ Thần nhìn Kiều Mộng Ly bằng ánh mắt nghiêm nghị, anh lạnh lùng nói: "Có chuyện gì vậy?"
Cô biết chắc anh sẽ tức giận mà.

Kiều Mộng Ly đè nén sợ hãi trong lòng, ghé vào tai anh thì thầm: “Dư phu nhân đã từng gặp tôi ở hôn lễ một tháng trước.”
Nghe vậy, Mặc Vũ Thần không khỏi giật mình, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Những người có mặt trong bữa tiệc tối nay hầu hết đều là những người thuộc tầng lớp thượng lưu của thành phố C.

Ngoại trừ những người muốn bàn chuyện làm ăn với ông Dư, những người còn lại đều là những quý tộc đến từ những gia tộc giàu có lâu đời.

Một số người đến đây vì muốn gặp gỡ nhiều người hơn và mở rộng mối quan hệ, trong khi một số người đến đây chỉ vì muốn tìm một người đàn ông giàu có, quyền lực và đẹp trai.

Danh tính của Mặc Vũ Thần rất bí ẩn, trên du thuyền này, ngoại trừ vợ chồng ông bà Dư, không ai biết danh tính thực sự của anh, ngay cả khi nói chuyện với người khác, họ cũng chỉ gọi anh là anh Mặc.
Đối với Mặc Vũ Thần, ông Dư là mục đích cho chuyến đi lần này của anh, còn những người khác thì đều không liên quan.

Vì vậy, suốt đêm nay, Mặc Vũ Thần hoặc trò chuyện với ông Dư, hoặc ngồi một mình trong khu nghỉ ngơi vắng người, vẻ mặt nghiêm nghị và lạnh lùng, tạo cho người khác cảm giác không được phép đến gần.
Mặc dù vậy, vẫn có một số người, một số việc có muốn tránh cũng không tránh được.


Kiều Mộng Ly từ chối tất cả những người đàn ông đến mời cô khiêu vũ, có lẽ cảm thấy hơi buồn chán nên cô một mình ra ngoài tận hưởng gió biển.

Trên du thuyền còn có bể bơi ngoài trời.

Trong hồ bơi có mấy nam nữ đang bơi lội, Kiều Mộng Ly đứng ở lan can cách đó không xa, buồn chán nhìn.
"Này, đây không phải là cô dâu của Trần Kiêu Dương sao? Tại sao lại ở đây một mình?" Đột nhiên bên tai Kiều Mộng Ly vang lên một giọng nói sắc bén và xảo quyệt, Kiều Mộng Ly quay người lại thì thấy mấy cô gái ăn mặc hở hang, trên tay cầm y rượu đi về phía mình.

Một cô gái khác nói: "Này, cô ấy không phải là cô dâu của Trần Kiêu Dương sao, nhưng sao chỉ có cô ta ở đây, không lẽ để chồng ở nhà?"
"Còn cái gì mà cô dâu của Kiều Dương...!ha ha ha, cô ta căn bản đâu được thừa nhận, chỉ là con ngoài giá thú, lại còn muốn gả vào nhà giàu, ha ha ha..."
Kiều Mộng Ly cau mày, nếu không nghĩ đến thân phận hiện tại của mình, cô đã xông lên cho những người này vài cái tát.

Nhưng không phải bây giờ, nếu cô làm vậy, chắc chắn sẽ mang đến rắc rối cho Mặc Vũ Thần.


Vì thế cô chọn im lặng chịu đựng.

Cô không đủ khả năng để đắc tội với bọn họ thì cô có thể trốn tránh, nhưng vừa định rời đi, cô lại bị một cô gái ngăn lại: "Đừng vội rời đi."
“Xin nhường đường." Kiều Mộng Ly lễ phép nói.
Nhưng người phụ nữ đó làm như không nghe thấy gì, tiếp tục chế nhạo: “Cô vừa bị Trần Kiêu Dương bỏ rơi, thế mà lại tìm được người mới nhanh như vậy, anh ta vừa đẹp trai lại giàu có … Nói cho chúng tôi biết, cô câu dẫn đàn ông như thế nào vậy?"
Kiều Mộng Ly biết bọn họ là đang cố tình nhục mạ cùng chế giễu, nhưng hơn hết trong mắt họ hoàn toàn là sự đố kị khi nhìn cô, những người này, dù có trang điểm tỉ mỉ thế nào cũng không che giấu được bản tính xấu xí bên trong.

Kiều Mộng Ly ghê tởm nhất loại phụ nữ như vậy, cho rằng bản thân hơn người nên tự cho mình cái quyền tùy ý chà đạp lên người khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận