Đó Là Khi Ánh Bình Minh Đầu Tiên Thức Giấc


Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Kiều Mộng Ly xem thời gian, cũng không biết Dương Vĩ đã đi chưa.
Tò mò và nhiều chuyện, cô rất muốn đi tới nhìn trộm, nhưng khi suy nghĩ lại, cô cảm thấy không thích hợp nên kìm nén bản tính hóng chuyện, không tiếp tục muốn xem trộm.
Kiều Mộng Ly đi tới cửa, đưa tay khóa lại, đột nhiên cửa bị một lực từ bên ngoài đẩy ra, sau đó một bóng người nhanh chóng chen vào.
“A!” Cô sợ hãi hét lên.
Ngay khi vừa bước vào, người nọ đã đẩy Kiều Mộng Ly vào tường và vây cô ở giữa.

Khi nhìn rõ người trước mặt mình, tim Kiều Mộng Ly lập tức đập mạnh: "Mặc Vũ Thần?" Tại sao anh ta lại ở đây? Anh ta không...
Ánh mắt sâu xa của người đàn ông rơi vào khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay của cô, đôi môi mỏng hơi nhếch lên: "Cô có biết mình đã sai gì không?"
Trong lòng Kiều Mộng Ly giật thót, chẳng lẽ bí mật của anh vừa bị bại lộ nên đến đây để bịt miệng cô? Không, cô vẫn còn trẻ và vẫn chưa trả thù được cho gia đình mình.


Cô nhìn anh, sắc mặt tái nhợt cố nở một nụ cười: "Anh Mặc, tôi biết mình sai rồi.

Dù tôi đã nhìn thấy nhưng đừng lo lắng, tôi không có ý đó, và tôi sẽ...”
Mặc Vũ Thần hơi nheo mắt, tỏa ra một luồng khí nguy hiểm.
Kiều Mộng Ly không hiểu ý tứ trong mắt anh, cô chỉ biết anh nắm chặt tay cô, cô thật sự sợ chúng sẽ bị anh vô tình bẻ gãy.
Mặc Vũ Thần lúc này có chút đáng sợ, cô nuốt khan và cảnh giác nhìn anh.
“Im lặng…ưm…" Ngay khi chuẩn bị mở miệng, âm thanh biến mất giữa môi và răng.

Kiều Mộng Ly trợn to hai mắt, càng thêm sợ hãi.
Đây có phải là một nụ hôn cưỡng ép? Nụ hôn đầu tiên...vừa trôi qua!
Kiều Mộng Ly đẩy mạnh anh.

Cảm nhận được người trong ngực mình đang vùng vẫy, Mặc Vũ Thần ôm cô chặt hơn, dù Kiều Mộng Ly có vùng vẫy thế nào, cô cũng không thể thoát khỏi sự kiểm soát của anh.
Thật lâu sau, anh mới buông cô ra.

Vừa thoát khỏi anh, Kiều Mộng Ly liền giơ tay lên lau môi một cách hung hăng, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét.

Kinh tởm, quá kinh tởm!
Cô ngước mắt lên nhìn Mặc Vũ Thần, đôi mắt chứa đầy sự tức giận, giống một con nhím đang xù lông.
"Mặc Vũ Thần, anh điên rồi!" Nụ hôn đầu tiên của cô đã không còn nữa.
Ở cùng Trần Kiêu Dương lâu như vậy, nhưng bọn họ còn chưa vượt quá giới hạn nào, nhưng hiện tại đã kết thúc.
Mặc Vũ Thần hơi cúi đầu và đến gần cô hơn, anh nhìn vẻ mặt vừa xấu hổ vừa tức giận của cô, như thể cô đang thực sự lo lắng, nhưng ánh mắt điên cuồng đó lại có một sức hấp dẫn không thể giải thích được trong mắt anh!
Anh vô thức nuốt khan, yết hầu cứng rắn không ngừng di chuyển lên xuống: “Cô đã từng mặc váy cưới cùng người đàn ông khác, mà lại còn không biết hôn sao?” Giọng nói lạnh lùng và độc đoán.

Thật là kinh tởm khi đặc biệt lôi điểm yếu của người khác ra để làm nổi bật điểm mạnh của mình.
Kiều Mộng Ly mặt đỏ bừng, không biết là đang nhịn hay đang tức giận, ngẩng đầu hung tợn trừng mắt nhìn Mặc Vũ Thần, đang định nói thì môi tiếp tục bị chặn lai.
Kiều Mộng Ly rất tức giận, nhưng dù mạnh đến đâu, cô cũng không thể mạnh hơn Mặc Vũ Thần, vì vậy cuối cùng cô phải từ bỏ nỗ lực đấu tranh của mình.
Mặc Vũ Thần chỉ muốn trừng phạt cô và cảnh cáo cô một chút.

Giữa họ chỉ có hai lớp vải mỏng nên khó tránh khỏi việc họ không thể không phân biệt được sự chênh lệch nhiệt độ đang dần tăng lên của nhau.

Đầu óc Kiều Mộng Ly trống rỗng, nhịp tim tăng nhanh.

Hàm lượng oxy trong không khí xung quanh giảm dần và áp suất không khí có vẻ hơi thấp.

Mặc Vũ Thần nhìn xuống người phụ nữ trong vòng tay mình, trong lòng cảm thấy gợn sóng, đó là cảm giác mà anh chưa bao giờ cảm thấy trước đây.
Mẹ kiếp!
Anh đột nhiên đẩy Kiều Mộng Ly ra, tránh sang một bên, sắc mặt vẫn lạnh lùng tàn nhẫn như trước.
Kiều Mộng Ly còn chưa kịp lấy lại tinh thần, giọng nói trầm thấp lạnh lùng của anh đã truyền vào tai cô: "Đây chỉ là cảnh cáo nhỏ với cô mà thôi..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận