Kiều Mộng Ly bưng bát đĩa từ phòng bếp đi ra, ngẩng đầu nhìn thấy hai người đàn ông đang đứng trong phòng khách, cô dừng lại một chút rồi chào: "Anh đã về rồi."
"Ừ." Mặc Vũ Thần khẽ gật đầu đáp lại.
Dương Vĩ kinh ngạc nhìn Kiều Mộng Ly, đầu óc bắt đầu nảy số.
Đây có phải là người phụ nữ mặc váy cưới đi trên đường đêm đó không?
Đâycó phải là người phụ nữ nhếch nhác thảm hại đêm đó không?
Cô ấy là vợ trên danh nghĩa của sếp sao?
Sự thay đổi thực sự lớn, Dương Vĩ cảm thấy khá tốt, Kiều Mộng Ly là một cô gái xinh đẹp, trông cô ấy trong sáng và dễ thương, ừm, không tệ, không tệ.
Dương Vĩ tiến tới chào hỏi rất thân mật: "Xin chào phu nhân."
Phu nhân?
Kiều Mộng Ly nhất thời không phản ứng kịp, đầu óc chút mơ hồ, nhưng trong nháy mắt cô liền hiểu được.
Kiều Mộng Ly mỉm cười nói: “Các anh ngồi xuống trước đi, chỉ còn một đĩa nữa thôi, chúng ta bắt đầu bữa ăn thôi.” Nói xong cô quay người chạy vào bếp.
Dương Vĩ theo Mặc Vũ Thần vào phòng bếp, nhìn những món ngon trên bàn, anh không khỏi giơ tay chạm vào cái bụng khô héo của mình.
Dương Vĩ mừng thầm, có vẻ như tối nay anh ấy không cần phải gọi đồ ăn mang về.
Khi Kiều Mộng Ly bưng món ăn cuối cùng ra, Dương Vĩ lập tức tiến lên đón lấy: "Phu nhân, để tôi giúp cô."
"Không, không, xong rồi." Kiều Mộng Ly quay lại nhìn Dương Vĩ, mỉm cười tinh nghịch: "Anh chàng đẹp trai, đừng gọi tôi là phu nhân.
Thật khó xử.
Tên tôi là Kiều Mộng Ly.
Từ giờ trở đi, hãy gọi tôi là Tiểu Ly.
Anh cũng có thể gọi tôi là A Ly."
Anh chàng đẹp trai? Dương Vĩ xấu hổ!
Anh lén liếc nhìn ông chủ lớn bằng khóe mắt, nhất thời cảm thấy có chút sợ hãi.
"Hì hì, người kia...!Tiểu Ly, cô cũng đừng khen tôi đẹp trai." Dương Vĩ hơi ghé sát bên tai Kiều Mộng Ly, nhỏ giọng nói: "Ở trước mặt ông chủ , tôi cùng lắm xem như là không xấu mà thôi."
"Ha ha, anh thật hài hước." Kiều Mộng Ly buồn cười, cảm thấy bầu không khí trong nhà khác hẳn, ít nhất không còn u ám như trước nữa.
Mặc Vũ Thần im lặng nhìn cuộc trò chuyện vô tư của hai người mà không nói gì, hiếm khi bầu không khí thoải mái dễ chịu như vậy, anh không muốn phá hỏng nó.
Dương Vĩ cũng nhẹ nhàng mỉm cười, hắng giọng: "Tôi chính thức giới thiệu bản thân.
Tôi tên là Dương Vĩ, tôi 24 tuổi..."
Phụt~! Kiều Mộng Ly lập tức cười rộ lên, may mắn là trong miệng cô không có đồ ăn, nếu không cô đã phun ra ngoài.
Dương - bất lực? Dương - bất lực, haha...
Ngay cả Mặc Vũ Thần cũng hơi nhếch môi sau khi nghe điều này.
Dương Vĩ đột nhiên không hiểu Kiều Mộng Ly cười vì cái gì, nhưng khi cô nói câu tiếp theo, anh liền hiểu ra.
"Ha ha ha...!Dương Ủy, cái tên này thật đặc biệt." Đừng nói cô thất lễ, cô chỉ là không nhịn được muốn cười.
Nghe vậy, Dương Vĩ lập tức phản ứng lại, mặt đầy vết đen, đường đường là vợ chủ tịch mà lại có ý nghĩ không trong sáng như vậy: "Phu nhân, là Dương Vĩ, không phải bất lực."
Kiều Mộng Ly dừng một chút: "Tôi biết là Dương Vĩ...!Chuyện này không nói nữa, ăn, ăn đi."
Cô không muốn tiếp tục đề cập đến chủ đề này nữa, nếu không cô sẽ phải suy nghĩ quá nhiều.
Nhưng Dương Vĩ nhất quyết muốn đính chính: “Là Dương trong bạch dương, Vĩ trong vĩ đại.”
Kiều Mộng Ly không phải là người đầu tiên hiểu nhầm tên anh, mỗi lần sếp nói đùa, anh ấy đều nói với anh: "Anh bất lực."Vì vậy anh phải giải thích, không được để phu nhân mắc sai lầm nữa.
Đôi mắt to tròn của Kiều Mộng Ly chớp chớp, cô mỉm cười nheo mắt thành một đường mỏng, vẫn trêu chọc: "Tôi biết rồi, không cần đính chính đâu, dù sao nghe cũng như nhau." Vừa nói cô vừa không quên múc cho mỗi người một bát canh.
Dương Vĩ nói không nên lời, cô gái này từ đâu đến, nói chuyện rất nghiêm túc, giống như ông chủ của anh vậy, bọn họ quả thực là một đôi.
Đôi mắt nhỏ oán giận đó không quên liếc nhìn Mặc Vũ Thần.
(Vĩ - Ủy trong tiếng trung có phát âm giống nhau)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...