Kiều Mộng Ly ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, ánh nắng chói chang khiến cô toát mồ hôi, xem ra chồng cô thực sự không phải là một người giàu có bình thường.
Người có tiền kéo theo cuộc sống cũng tốt đẹp hơn
!
Sau khi Mặc Vũ Thần rời khỏi Cục Dân chính, anh trực tiếp lái xe đến đỉnh núi Lạc Đà.
Lạc Đà là cung đường đua xe nổi tiếng ở Thành phố C.
Dù lên dốc hay xuống dốc, mọi góc cua đều cực kỳ nguy hiểm nên còn được mệnh danh là cung đường tử thần.
Đua xe ở đây chắc chắn sẽ nguy hiểm đến tính mạng, hệ số rủi ro cực kì cao, bên kia làn đường là vực sâu khó dò, quay đầu khó khăn, buộc tay nghề của những người đua xe cũng phải tinh tế hơn.
Nhiều năm trước, cung đường Lạc Đà đã xảy ra một vụ tai nạn xe hơi nghiêm trọng, sau đó nó đã bị đóng cửa, cấm mọi hoạt động leo núi.
Hai năm trước, một nhóm thanh niên đã phát hiện ra nơi này, bỏ qua lời khuyên can, luôn lặng lẽ leo núi, sau này chính quyền phải cho mở cửa lại nơi này.
Khi Mặc Vũ Thần lái xe lên đỉnh núi, anh dường như đã trở thành tâm điểm được chú ý nhất, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào anh.
Lưu Doãn Hạo tay ôm trái một cô phải một em đi về phía Mặc Vũ Thần, từ xa, anh đã nhìn thấy Mặc Vũ Thần đang lái con bò điên này lên núi.
"Thần, anh lại đến muộn.
" Nụ cười vương giả đặc trưng trên khuôn mặt của Lưu Doãn Hạo hoàn toàn không phù hợp với hình ảnh của anh.
Đào hoa và phóng khoáng, với mái tóc xoăn màu đỏ tía, bộ quần áo thường ngày màu xanh lam và chiếc quần rộng hoa hòe, nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ.
Mặc Vũ Thần thờ ơ nhìn Lưu Doãn Hạo, vẻ mặt chán ghét :"Đó là vì cậu đến sớm.
"
Nói xong, anh bước về phía trước.
Lưu Doãn Hạo thấy vậy buông mỹ nhân trong ngực ra, bước nhanh đi theo, chỉ về phía trước nói: "Diệm ở bên kia.
"
Khi anh nói điều đó, Mặc Vũ Thần nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang nhìn về phía trước, Mặc Vũ Thần bước tới hỏi: "Có ai sắp đua không?"
Lạc Diệm ánh mắt rơi vào cung đường xuống núi, khóe miệng hơi cong lên, trong lời nói đầy vẻ châm chọc: "Nghe nói Giang Minh, con trai nhà họ Giang, tối nay sẽ tranh tài với vua tốc độ tuần trước.
"
Mặc Vũ Thần hơi nheo mắt: "Giang Minh? Cậu ta là con trai của thị trưởng mới được bổ nhiệm à?"
Lúc này, Lưu Doãn Hạo chen vào giữa hai người, đặt tay lên vai mỗi một người, mở miệng trước: "Không sai, là thằng nhóc đó, và nó đặt cược là! " Anh cố ý dừng lại, vươn bàn tay xinh đẹp của mình ra xa, chỉ vào bờ biển xa xôi.
Mặc Vũ Thần nhìn theo hướng ngón tay của Lưu Doãn Hạo, nhìn thấy một chiếc du thuyền sang trọng đang đậu trên bờ biển, anh hơi ngạc nhiên, nhưng chỉ là thoáng qua.
Đối với một thị trưởng vừa mới nhậm chức mà nói, con trai của ông ta thật hào phóng, xem ra thị trưởng này rất may mắn.
"Hai người nghĩ ai sẽ thắng?" Lưu Doãn Hạo nói đùa.
Lạc Diệm hơi mím môi: "So tài với con trai thị trưởng, có khác gì nhau sao?"
Đúng a, thực chất cũng chỉ là con trai của thị trưởng.
Nhắc đến thị trưởng, ánh mắt của Lưu Doãn Hạo có chút ảm đạm, vụ sát hại gia đình cựu thị trưởng vẫn còn là một bí ẩn, người bạn thân nhất của anh đã chết trong số họ, còn một người khác thì vẫn chưa rõ tung tích.
Nghĩ đến đây, Lưu Doãn Hạo khó chịu, xua tay nói: "Này, ai thắng ai thua không quan trọng, chúng ta đi Kim Đô, tối nay không say không về.
"
Mặc Vũ Thần và Lạc Diệm đồng thời khịt mũi lạnh lùng, không thèm trả lời.
Chính Lưu Doãn Hạo là người gọi bọn họ đến đỉnh Lạc Đà, bây giờ lại là người nói đi Kim Đô, bọn họ thực sự nghi ngờ rằng anh sẽ đột nhiên đổi ý bảo đi “Thôi Tảng”.
Lưu Doãn Hạo đối với hành vi của hai người bạn cũng không có gì ngạc nhiên, hai người họ đều là cùng một loại người, lạnh lùng tàn nhẫn, không gần gũi với phụ nữ.
Nói thẳng ra là loại người nhàm chán, nhạt nhẽo vô vị!.
Kiều Mộng Ly kể từ lúc rời khỏi Cục Dân chính vẫn luôn bận rộn, cô đã ở nhà hơn một tháng, ba ngày trước cô bắt đầu tìm việc trên mạng và nộp rất nhiều hồ sơ.
Hôm qua, cuối cùng cô cũng nhận được cuộc gọi từ Tập đoàn Tinh Vũ, mời cô hôm nay đến phỏng vấn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...