Ngày Liễm rời đi, ta cũng không thể đến đưa tiễn, một mình ở trong Mặc Các
gảy Tần tranh, từng âm sắc như nước, chảy xuôi ra khỏi đầu ngón tay.
Ngày đó ở Tướng phủ, hắn từng hỏi ta tên khúc nhạc là gì.
Ta khẽ cười, chỉ nói hai chữ, Tư quy. *Nhớ về*
Hắn ngơ ngẩn cả nửa ngày cũng không nói một lời, Thanh Diễn đứng ở một bên
khó hiểu: “Khúc nhạc có khí thế phi phàm, lại có thể hòa cùng với kiếm
thế Phượng Tường của thiếu gia, sao lại gọi bằng một cái tên nữ nhi
thường tình như vậy?”
Ta vẫn cười như trước, không nói gì, chỉ đàn
lên khúc nhạc một lần nữa, tiếng tranh mãnh liệt, nghiêng ngửa thoát ra, lần đầu tiên nghe thấy hào hùng, nhưng nếu như tinh tế cảm nhận, khúc
nhạc còn ẩn giấu một nét dịu dàng triền miên, như dòng nước nhớ thương
vô cùng.
Một khúc Tư Quy này là ta đặc biệt viết vì hắn, ta biết hắn
có thể nghe ra ý tứ của ta trong khúc nhạc, mong muốn một cuộc sống
thong dong thư thái như tiếng tranh, cho dù hai nơi xa cách, nhưng vẫn
biết rằng, mình không hề cô độc.
Thân ở nhà quan, có rất nhiều chuyện không thể tránh né, ta chỉ hy vọng, đệ đệ của ta, khi ở Nam Cương có
thể có một cuộc sống thực sự tự tại, chỉ cần tùy theo tâm ý của mình, dù rằng đó là một nơi xa xôi cách trở nhưng lại cách xa vùng đất đầy rẫy
thị phi này.
Đó cũng là điều mà ta muốn nói cho hắn biết.
Ngày thứ hai sau khi Liễm tới Nam Cương, hôn sự giữa Tam hoàng tử Nam Triều Nam
Thừa Diệu cùng thiên kim của nội các thị độc (1) Đỗ Như Ngâm được bố cáo thiên hạ.
Mặc dù chỉ có sáu bảy phần tương tự, nhưng hắn vẫn không
muốn để nàng chịu thiệt thòi, cho dù bị thiên hạ chê trách, hắn vẫn
nguyện ý cho nàng một hôn lễ, mà không phải chỉ là một hình thức nạp
thiếp qua loa tùy tiện.
Trong Thượng Kinh, thậm chí là cả Nam Triều,
mỗi người đều bàn luận hăng say về chuyện gặp gỡ giữa hắn và nàng, duyên phận ấn định trọn kiếp này, mỗi một cách nói đều biến hóa thiên hồi
bách chuyển trở thành một câu chuyện tình duyên lãng mạn, cùng người yêu kết thành thân thuộc, làm cho nhiều người tò mò vô hạn.
(Thiên hồi bách chuyển: miêu tả sự xoay vòng được lặp đi lặp lại hoặc một quá trình phức tạp.)
Phụ mẫu sợ rằng sau khi Liễm biết được tin này sẽ gây chuyện, nên buộc phải để đại ca mang theo thư của ta đuổi đến Nam Cương trước hôn chỉ.
Ta
còn nhớ lúc ta trao thư cho mẫu thân, mắt người đã đẫm lệ, bà nói, Thanh nhi, con đúng là một đứa trẻ hiểu chuyện, mẫu thân thực có lỗi với con.
Ta lắc đầu cười nhạt, không nói gì.
Bệnh đau đầu của hoàng thượng dần tốt lên từng ngày, ngoài trừ những vật
phẩm ban thưởng không ngừng được đưa vào Tam vương phủ, ông còn hạ chỉ,
cho gọi ta vào yết kiến thiên nhan.
Trong Định Càn cung, ông đã từng thản nhiên hỏi ta cảm thấy Đỗ Như Ngâm thế nào.
Ta hạ ánh mắt, yên tĩnh trả lời, nàng là Trắc Vương phi chưa xuất giá của
Tam điện hạ, nhi thần thấy thế nào cũng không còn quan trọng.
Khánh
phi nương nương ngồi ở một bên mỉm cười thâm ý, nhưng chỉ mở miệng nói,
Tam Vương phi không thẹn là thiên kim của Thừa tướng, quả nhiên là hiểu
rõ tình hình.
Ta nở nụ cười rất nhạt, hiểu rõ tình hình, ta cũng
không có phong thái tốt như vậy, chỉ là học theo vẻ không chút mong đợi
kia mà thôi.
Ra khỏi Định Càn Cung, Lý Khang An chần chừ một chút,
cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi, Vương phi muốn hồi phủ hay là tiện đường đi thăm Tam điện hạ?
Lúc nói chuyện, gương mặt của ta đối diện với
phương hướng của Dục Thuận điện, mỉm cười một cái, nhưng ta chỉ khẽ nói, làm phiền công công, ta muốn trực tiếp hồi phủ.
Nhưng, điều làm ta
thật sự không ngờ chính là, chỉ mấy ngày sau khi trở về từ Định Càn
cung, hoàng thượng liền ốm đau liệt giường, thái y nói, là do nhiễm phải phong hàn liên tục nên gây ra hàng loạt bệnh biến chứng, bệnh tình cũng như ngọn núi bị sạt lở, cứ ào ào kéo đến.
Hiển nhiên thái y viện sẽ
dốc hết toàn lực, ngay cả Khâm Thiên Giám cũng ngày đêm xem thiên văn,
bói ra một quẻ — tứ phương hội tụ, tùy lúc dịch chuyển, tai kiếp ẩn
giấu, xuất hiện tam tinh, Hư Nguy trong Bắc Cung Huyền Vũ (2), nguy hiểm khi xây nhà, cần phải tránh né kiếp nạn này, nội trong ba tháng buộc
phải kiêng kị cưới sinh, để tránh mang lấy tai ương.
Với tình huống
như thế, hôn sự giữa Nam Thừa Diệu và Đỗ Như Ngâm không còn cách nào
khác đành phải trì hoãn, ta không biết đây có phải là vì Khánh phi nương nương không cam lòng hay không.
Nhưng, dù thế nào thì cũng là chuyện ván đã đóng thuyền, tránh được nhất thời, không tránh được cả đời,
huống chi, Khâm Thiên Giám chỉ nói không được cưới sinh, cũng không hề
ngăn cản bọn họ thân cận.
Nam Thừa Diệu từ Tử Kinh Cung quay về Tam vương phủ, cùng theo hắn trở về còn có Đỗ Như Ngâm.
Đỗ Phụng An vịn vào lý do thân thể Tam điện hạ chưa khỏi hẳn, nên đưa nữ
nhi vào Tam vương phủ hầu hạ, còn bảo là khi ở trong Dục Thuận Điện của
Tử Kinh cung, Tam điện hạ đã quen được Đỗ Như Ngâm chăm sóc, nếu cách
rời sợ rằng có điểm không quen, trong khi chuyện Đỗ Như Ngâm vào phủ
cũng là việc sớm muộn, nếu như hoàng thượng không phát bệnh thì lúc này
Đỗ Như Ngâm đã là Trắc Vương phi của Tam điện hạ Nam Triều.
Ông ta
không hề quan tâm đến thanh danh của nữ nhi, mà chỉ chăm chăm tìm cách
lợi dụng bất cứ một cơ hội nào có thể để lấy lòng Nam Thừa Diệu và Ý
Dương công chúa.
Mà Nam Thừa Diệu cũng không hề cự tuyệt.
Ngay cả
là có lễ nghĩa không thể làm trái, nhưng hôn chỉ của Thánh thượng vẫn
còn đó, lại còn những chuyện trước đây, chí ít là ở bên ngoài cũng không có kẻ nào dám nói nửa câu không phải.
Trong khi tất cả trên dưới Tam vương phủ cũng bắt đầu chuẩn bị việc Đỗ Như Ngâm đến đây.
Tần An từng đến Mặc Các hỏi ta, nên an bài chỗ ở cho Đỗ Như Ngâm thế nào.
Ta còn nhớ rõ tận sâu trong đôi mắt tinh anh kia, đôi mắt chưa từng lộ ra
một chút cảm xúc dư thừa nào lại mang theo ánh nhìn khó xử, nhìn sâu vào ánh mắt của ta.
Ta chưa lên tiếng, Thụ Anh đã tức tối mở miệng nói:
“Tần tổng quản, ông có ý gì, không phải là cố ý đến bỏ đá xuống giếng
đấy chứ?”
“Tần An tuyệt đối không có suy nghĩ này, mong Vương phi
minh xét.” Tần An quả quyết lên tiếng, từ sau khi ta về Mặc Các đến nay, đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thẳng vào mắt ta: “Vương phi là chủ mẫu quản lý Tam vương phủ, mọi việc lớn nhỏ trong phủ đều do Vương phi định đoạt, sau này cũng không hề thay đổi, cho nên lão nô mới đến xin ý kiến của Vương phi.”
Ta biết chắc rằng Tần An là vì chú ý đến thể diện
của ta, cho nên mới đến đây cho ta một cái tôn nghiêm tối thiểu của một
Vương phi, ta thật không biết đây có phải là do Nam Thừa Diệu căn dặn
hay không.
Chỉ là, chuyện Đỗ Như ngâm vào phủ, cho tới bây giờ cũng
không có bất kì kẻ nào hỏi qua ý nguyện của ta, thế nhưng, bây giờ ta
lại phải cần đến một việc nhỏ này để thể hiện tôn nghiêm của mình, ngoài trừ làm cho người khác thương hại thì còn có ích lợi nào nữa đây?
Ta cũng không muốn tự oan ức chính mình mà cố giả vờ rộng lượng, cho nên
chỉ cười khẽ, nói với Tần An: “Để Tần tổng quản xử lý lo liệu là được,
nếu còn có điều gì chưa chắc chắn, nên trực tiếp đến hỏi Tam điện hạ đi, không cần phải cố ý qua đây nói với ta.”
Ông ta đứng yên một lúc lâu, nhưng cuối cùng vẫn không nói lời nào, khom mình hành lễ, rồi cáo lui ra ngoài.
Mà chỗ ở của Đỗ Như Ngâm rất nhanh cũng được định đoạt, Thiều Nghi quán,
mặc dù cách xa Khuynh Thiên cư của Nam Thừa Diệu, thế nhưng lại là gian
nhà tinh xảo hoa lệ nhất trong Tam vương phủ, mặc dù không sánh kịp Mặc
Các về độ lớn, nhưng phương hướng cũng thoáng hơn, còn có rất nhiều kì
trân quý hiếm, chỉ có hơn chứ không kém.
“Tiểu thư, thời điểm cũng
sắp đến, người xem nên thay bộ nào trong hai bộ y phục này?” Bóng dáng
của Sơ Ảnh cắt ngang dòng suy nghĩ của ta, ta nhìn vào trong tay nàng,
váy áo hoa lệ phải trải qua nghìn lần chọn vạn lần tuyển mới vừa ý, khẽ
cười lắc đầu: “Không cần đổi, ta mặc bộ y phục trên người là được.”
Nàng liền nôn nóng: “Như vậy sao được? Có thể hôm nay Tam điện hạ sẽ trở lại, còn có Đỗ Như Ngâm kia!”
Ta lẳng lặng nhìn nàng: “Vậy là em muốn ta ăn mặc trang điểm xinh đẹp để
ganh đua với Đỗ Như Ngâm, sau đó dùng tất cả mọi cách để tranh giành
trái tim của Tam điện hạ, có phải hay không?”
Nàng không nói gì,
nhưng ánh mắt nét mặt lại như muốn khóc nấc lên, qua một lúc lâu, vẫn
không cam lòng nói: “Chẳng lẽ chúng ta để mặc cho bọn họ khi dễ?”
Ta
khẽ mỉm cười, vỗ nhẹ lên tay nàng: “Sơ Ảnh, em còn nhớ ngày đó khi ở nhà phụ thân đã nói gì không, chỉ cần một ngày còn Mộ Dung gia, sẽ không có ai dám khi dễ ta.”
Dù thế nào nàng vẫn chỉ là một đứa trẻ, cố gắng
kìm nén cảm xúc, thu hồi dòng nước mắt, không muốn làm ta càng thêm đau
lòng cho nên ra sức che giấu tâm tình của mình, thế nhưng nét mặt uất ức kia sao có thể giấu được.
“Ta biết em là vì ta mà bất bình, vì ta mà tủi thân, nhưng mà Sơ Ảnh, không cần phải như vậy.” Ta nhẹ nhàng thở
dài, đem tầm mắt ném về phía chân trời mờ mịt bên ngoài cửa sổ: “Nếu
không thể chờ mong, vậy, ta cũng không còn gì để tiếp tục bi thương, có
rất nhiều chuyện, kỳ thật đều tùy thuộc vào quyết định và suy nghĩ của
chính mình, nên bắt lấy hay buông tha.”
Ta quay đầu nhìn vào gương
mặt đã có phần thả lỏng của nàng, mỉm cười nhàn nhạt: “Sơ Ảnh, em phải
nhớ kỹ, trên đời này, người có thể khiến em nhận lấy uất ức, chỉ có thể
là chính mình.”
——— ———
(1) Nội các thị độc: Chức quan hầu trong Nội Các của triều đình, nơi giúp hoàng đế quản lý tấu chương.
(2)Thất tinh ở phương Bắc: Đấu, Ngưu, Nữ, Hư, Nguy, Thất, Bích, gọi là Bắc Cung Huyền Vũ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...