Bước vào tiền điện,
tầm mắt của ta không tự chủ mà bị thu hút bởi một bóng người trong lớp
vải lụa mỏng màu ngọc bích, chưa từng thấy qua người nào lại có dáng vẻ
quyến rũ như vậy trong một bộ y phục màu xanh biếc, sự mê hoặc giữa nét
ngây thơ, xinh đẹp ẩn giấu trong nét nhu mì.
Gương mặt của nàng cũng
bị ngăn cách bởi chiếc khăn che mặt, ta không thể nhìn thấy rõ ràng,
chợt nhớ đến lời đồn đãi luôn được mọi người trên phố truyền tai nhau,
Tang Mộ Khanh của Vong Ưu quán ở Thượng Kinh chưa từng lộ mặt trước
người khác, thì ra đây là sự thật.
Như vậy, người có thể nhìn thấy dung nhan của nàng ở sau chiếc khăn che mặt kia, có phải cũng chỉ có một mình Nam Thừa Diệu?
Hiện giờ, tận mắt nhìn thấy Tang Mộ Khanh, ta liền hiểu rõ, “Không cầu chiếu quân vương, chỉ mong Mộ Khanh nhìn”, đây cũng không phải là những lời
nói không có cơ sở, nàng đúng là như thế.
Cho dù không thể nhìn thấy
rõ ràng dung nhan của nàng, nhưng chỉ cần lẳng lặng đứng như vậy cũng đã tạo nên sự phong tình tự nhiên mà hồn nhiên, sắc đẹp thanh tú như ẩn
như hiện dưới lớp khăn che, cùng với một nốt ruồi lệ có màu đỏ rực nằm
dưới chân mắt kia cũng đủ để làm người say thần mê.
Ta nhìn thấy tầm
mắt của nàng nhìn về phía chúng ta, trước tiên là lưu lại một lát ở trên người của ta, sau đó mới chậm rãi dời vì phía Nam Thừa Diệu, liền dừng
lại.
Nhưng Nam Thừa Diệu lại không hề nhìn nàng, hắn chỉ khẽ mỉm
cười, bước đến đối diện với vẻ mặt không kiên nhẫn chán nản của Thuần
Du Ý, liền lên tiếng nói, “Khiến Thuần tiên sinh phải đợi lâu, thật làm
phiền.”
“Diệu thủ lang quân” Thuần Du Ý, ngoài trừ y thuật thì tính
tình cũng vô cùng cổ quái, từ trước đến nay chỉ có người khác cầu hắn
chờ hắn, nhưng hiện giờ hắn lại phải chờ ta lâu như vậy, sắc mặt của hắn là vô cùng khó coi.
Thấy chúng ta tiếng vào, thậm chí cả lúc Nam
Thừa Diệu tiến đến nói chuyện với hắn, hắn cũng đều ngồi yên như ban
đầu, không hề đứng dậy, cũng không đáp, ngay đến nhìn lên một cái cũng
lười, ngạo mạn vô cùng.
Tang Mộ Khanh nghĩ không muốn làm Nam Thừa
Diệu phải khó xử, chuyển mắt về phía Thuần Du Ý khẽ gọi một tiếng “Thuần tiên sinh”. Ý tứ khẩn cầu ẩn chứa sự oán trách, còn mang theo một chút
nhẹ nhàng làm nũng, một tiếng gọi mềm mại mà trong trẻo như vậy như muốn làm rung động tâm hồn của mỗi người.
Thuần Du Ý dù rằng không cam
lòng, nhưng cũng không thể từ chối tiếng gọi này của nàng, liền đứng
dậy, đảo mắt nhìn về phía chúng ta, giữa đôi mày vẫn là sự không kiên
nhẫn và giễu cợt, môi mỏng khẽ cử động, hình như là muốn chế giễu vài
câu nhưng lại nhìn thấy ta có hơi ngẩn người, nên nuốt xuống những lời
nói đã tới bên miệng, chỉ lên tiếng, “Tìm một căn phòng yên tĩnh, lúc ta bắt mạch không muốn có người khác quấy rầy.”
Nam Thừa Diệu gật đầu
mỉm cười, “Điều này là hiển nhiên, đã chuẩn bị một căn phòng yên tĩnh
nhất cho Thuần tiên sinh, mời tiên sinh đi theo ta.” Vừa nói xong, vừa
ôm ta dẫn đường ra khỏi tiền điện, đi đến một căn phòng nghỉ ở bên trong sảnh chính.
Thuần Du Ý đi theo sau chúng ta, mà Tang Mộ Khanh vốn
cũng định đuổi theo, nhưng lại bị người tỳ nữ áo xanh ở bên cạnh giữ
chặt, cúi đầu, không biết đã nói câu gì, sau đó sắc mặt của Tang Mộ
Khanh hơi biến đổi, không nói gì mà cũng không tiếp tục đi về phía trước một bước.
Ta đi được vài bước liền không kìm được mà lặng lẽ ngoái
đầu nhìn lại, đối diện với ánh mắt sâu kín của nàng, đúng là vẫn đang
nhìn ta, hàm ý không rõ ràng.
Trong lòng có chút khựng lại, vẫn chưa
kịp nghĩ gì, Nam Thừa Diệu đã ôm ta vòng đến một hành lang gấp khúc, căn phòng nghỉ đã ở ngay trước mắt.
Nam Thừa Diệu căn dặn Tần An đích
thân canh chừng ở ngoài, sau đó đưa ta bước vào. Thuần Du Ý không vui,
mệt mỏi lên tiếng, “Lúc ta bắt mạch không muốn nhìn thấy người thứ ba.”
Nam Thừa Diệu hờ hững cười, giọng nói cũng không vòng vo, “Chỉ cần Thuần
tiên sinh không nhìn sang bên này, bổn vương tuyệt đối sẽ không để tiên
sinh cảm thấy trong căn phòng này còn có người thứ ba.” Hắn vừa nói
xong, vừa đưa mắt nhìn ta, nụ cười nhạt nhẽo ở trên gương mặt lại hiện
thêm mấy phần trêu ghẹo, “Hơn nữa, nếu ta ở lại bên ngoài, e rằng sẽ có
người suy nghĩ lung tung.”
Mặt ta ửng hồng, hơi ngượng ngùng nhìn
hắn, mà Thuần Du Ý cũng không nói thêm gì, đột nhiên đưa mắt bình tĩnh
nhìn ta, ánh mắt vừa không kiêng nể lại càng không e dè. Ta có phần
không vui, lại nghe thấy giọng nói của Nam Thừa Diệu thản nhiên vang
lên, “Thỉnh Thuần tiên sinh bắt mạch cho Vương phi.”
Thuần Du Ý vừa
tỏ ý bảo ta đưa tay ra, vừa không chút e dè dò xét dung nhan phía dưới
khăn che mặt, ta có chút không tình nguyện, nhưng bả vai lại bị Nam Thừa Diệu nhẹ nhàng nắm chặt trấn an, không nỡ làm phật ý của hắn, vì thế ta vươn cổ tay phải của mình ra.
Ngón tay Thuần Du Ý chậm rãi đặt trên
mạch đập của ta, lúc đầu vẫn đem toàn bộ sự chú ý dừng trên gương mặt
ta, nhưng dần dần, từng chút từng chút tâm trung lại tinh thần, sắc mặt
cũng chuyên tâm hẳn ra, mang theo vài phần hưng phấn.
“Vương phi trúng phải “Thiên nhật tuý lan”, sau đó thì đã được giải?”
Ta nhẹ nhàng gật đầu, xem ra y thuật của người này quả nhiên cũng không phải là hư danh.
“Người giúp Vương phi giải độc là ai? Hiện ở nơi nào? Có thể gặp mặt được
không?” Lời nói của hắn không hề che giấu sự hứng thú và mong đợi.
Ta cũng không muốn để những người khác biết chuyện giữa ta và Tô Tu Miễn,
vì thế lắc đầu nói, “Dưới cơ duyên xảo hợp, bổn cung may mắn được quý
nhân giúp đỡ, cũng không biết hắn là ai, càng không biết hiện tại hắn ở
nơi nào.”
Thuần Du Ý “A” lên một tiếng, trên nét mặt là sự trộn lẫn
giữa phấn khởi và tiếc hận, sau đó mới từ từ mở miệng, ” ‘Hoạ tông như
sương’, không ngờ trong lúc ta còn sống lại có cơ hội nhìn thấy bộ châm
pháp truyền kỳ này, ta còn tưởng rằng ngoại trừ Tô tiên sinh của Tà Y
cốc thì không còn ai có thể, thật không ngờ, thật không ngờ . . .”
Ta hơi ngẩn ra, lên tiếng cắt đứt lời nói thì thào của hắn, “Tại sao Thuần tiên sinh có thể khẳng định độc trên người của bổn cung không phải do
Tô tiên sinh của Tà Y cốc giải?”
Hắn lên tiếng không chút suy nghĩ,
“Vốn dĩ, nếu muốn giải độc tính của ‘Thiên nhật tuý lan’ và bảo đảm
Vương phi không xảy ra chuyện gì, ngoài trừ người dụng độc thì trong
thiên hạ này cũng chỉ có một mình Tô tiên sinh có thể làm được, mà bộ
châm pháp ‘Hoạ tông như sương’ này, người biết cũng chỉ có hắn. Nhưng mà ta thấy rất kì lạ, nếu nhìn theo thủ pháp châm cứu thì lại không giống
với hắn.”
Ta lại ngẩn ra, hỏi: “Xin chỉ giáo?”
Hắn chậm rãi lên
tiếng, ” ‘Hoạ tông như sương’ là bộ châm pháp kỳ tuyệt nhất trong thiên
hạ, nhưng người biết nó thì chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, lí do thứ nhất tất nhiên là vì bộ châm pháp này cực kì khó học, nhưng mà điều quan trọng chính là rất hao tổn tâm lực, muốn cứu người, trước tiên
phải chịu tổn thương, cứu người ba phần, tổn thương đã là bảy phần. Cho
nên mặc dù bộ châm pháp này kì diệu không gì sánh nổi, nhưng vẫn dần dần bị thất truyền, ta còn tưởng rằng, bộ châm pháp này đã trở thành truyền thuyết.”
Ta không nói gì, giọng nói của hắn vẫn tiếp tục truyền đến, “Theo như mạch tượng của Vương phi, độc tố đã hết, không còn tai hoạ,
đằng sau châm pháp tinh tế vô song này đích thực là do Tô tiên sinh tự
thân làm. Nhưng mà trong cơ thể của Vương phi vẫn còn có điểm không ổn,
có thể nhìn thấy điều này là do châm pháp được dùng tuy là vô cùng mềm
mại nhưng vẫn có phần không ổn định, mặc dù là cố gắng khống chế để giữ
lại tính mạng cho Vương Phi, nhưng lại không giống như được xuất ra từ
chính tay của Tô tiên sinh.”
Huyết sắc trên gương mặt của ta từng
chút từng chút thoát mất, Thuần Du Ý không biết, nhưng ta biết rất rõ,
người giúp ta giải độc không phải là ai khác mà chính là Tô Tu Miễn.
Lời nói châm pháp không ổn ở trong miệng Thuần Du Ý có phải là có ý bảo,
hắn vì cứu ta, vì muốn cứu người mà bị tổn thương, cứu người ba phần
tổn thương bảy phần, ‘Hoa tông như sương’ đã gây hại đến tâm mạch của
hắn sao?
Ta nghĩ muốn lên tiếng hỏi một chút, nhưng tiếng nói lại bị
nghẹn nơi cổ họng, mở lời không được, cả người cứng ngắc không thể nhúc
nhích, đúng lúc này, một đôi tay vững vàng ôm lấy bả vai của ta, ấm áp
từ trong lòng bàn tay của hắn truyền đến trên người ta, sau đó, giọng
nói của hắn thản nhiên vang lên . . .
“Có phải vì Tô tiên sinh bày châm cứu người nên tâm mạch bị thương, vì vậy mà châm pháp mới không ổn định?”
Hắn thay ta nói ra câu hỏi mà ta không nói nên lời, mặc dù không còn sức
lực để quay đầu lại mỉm cười tạ ơn, nhưng trong lòng cũng là cảm kích.
Thuần Du Ý vẫn một mực bác bỏ, “Không có khả năng, với khả năng của Tô tiên
sinh, không thể bị ‘Hoạ tông như sương’ tác động đến như vậy.”
Ta nhớ đến cái ngày gặp lại Tô Tu Miễn thì nét mặt của hắn vẫn rất bình
thường, không hề có bệnh, thậm chí còn có thể đối kiếm tỷ thí với Nam
Thừa Diệu, mặc dù trong lòng vẫn còn nghi ngờ, nhưng cũng hơi bình tâm
lại.
Mà Thuần Du Ý hiển nhiên cũng không đưa ra được kết luận, cũng
không có ý định tiếp tục lãng phí thời gian, lập tức lấy giấy bút thay
ta kê đơn thuốc, vừa viết, vừa nói, “Độc tích đã lui hoàn toàn, thật ra
thân thể của Vương phi cũng không có gì đáng ngại, ta kê đơn, chẳng qua
cũng chỉ là thuốc bồi bổ, chỉ cần điều dưỡng thật tốt là được.”
Ta tiếp nhận đơn thuốc, nhẹ nhàng nói tạ ơn.
Hắn nhìn chằm chằm vào ta nửa ngày, đột nhiên lên tiếng nói, “Thấy người có vài phần giống với Khanh nhi, ta xin khuyên người một câu —- người như
đèn, tư như dầu, suy nghĩ quá nhiều, đối với người bình thường hiển
nhiên là không sao, mặc dù lâu ngày sẽ suy nhược một chút nhưng cũng
không gây ra thương tổn gì, nhưng người lại không giống như vậy, theo
như mạch tượng của người, thân thể đã có hao tổn, đặc biệt là ở ba huyệt đạo quan trọng, Thừa Linh, Bách Hội, Thiên Hướng, khí huyết không thể
di chuyển, nên bị tắc nghẽn ứ đọng, ngay cả ‘Hoả tông như sương’ cũng
không thể đả thông. Thân thể vốn không có khả năng chống đỡ vững vàng,
mà lại lo nghĩ phiền muộn quá nhiều, vậy thì chỉ có thể, dầu hết đèn
tắt.”
Ta giật mình, hắn lại liếc mắt nhìn ta một cái, sau đó cúi đầu
sắp xếp lại thùng thuốc của mình, từng câu từng chữ truyền đến, “Tuệ cực tất thương, tình thâm bất thọ, Vương phi nên tự thu xếp ổn thoả đi.”
*Người càng thông minh thì càng dễ bị tổn thương, tình yêu càng thâm sâu thì càng ngắn ngủi.* *Ta thích câu này quá!!!*
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...