“Vương Phi, mời dùng điểm tâm.”
Một thị nữ mặt mày thanh lệ động tác nhanh nhẹn vừa nói vừa đem thức ăn bày biện lên bàn, ta đưa mắt nhìn tới, thịt dê ướp ngũ vị hương, gân trâu
hầm, Lưu ly phổi *món nì hem bit ah*, thịt xào rau, bánh rán cuốn. Còn
có sữa ngựa nóng hổi. Ở nơi Mạc Bắc khổ vì lạnh này, lại có thể gom góp
được một bàn ăn như vầy, xem ra cũng không dễ dàng, thậm chí thức ăn còn được chú ý hơn so với thời gian ở quan phủ Nghiệp Thành.
Ta sẽ
không tuyệt thực, đó chỉ là một hành động kháng cự ngây thơ, mất nhiều
hơn được, ngoại trừ bản thân không được đi đâu và nói chuyện với người
ngoài, cũng không có việc gì mà không tự chăm sóc cho mình.
Bởi
vậy, mỗi một bữa cơm, hễ khi bọn họ đưa đến, cho dù là ta không đói
bụng, nhưng cũng bắt buộc chính mình phải ăn hết, ta không biết cái gì
đang chờ mình ở phía trước, nên nếu có thể nhất định phải giữ gìn sức
khoẻ.
Đây đã là ngày thứ ba ta ở lại thương hội Đổng Ký, ba ngày
trước, ở quan phủ Nghiệp Thành, Đổng gia cũng không nói gì, nhưng vẫn
trầm tĩnh kiên trì đưa ta đến đây, hơn nữa còn cự tuyệt không muốn nghe
ta nói gì thêm, sắc mặt u ám doạ người.
Thật ra nếu nghiêm khắc
mà nói, ngoại trừ việc không được tự do thì Đổng gia đối với ta cũng xem là khoan dung, không chỉ chuyện ăn mặc ngủ nghỉ đều được thương hội
Đổng Ký xếp đặt chu đáo nhất, mà hắn còn đặc biệt tìm kiếm thi thư cầm
kỳ ở khắp nơi, căn dặn mỗi ngày phải đưa đến phòng của ta.
Nếu đối với một tù nhân mà nói, không thể nghi ngờ rằng việc đối đãi như vậy là tốt nhất.
Sơ Ảnh cũng không được quản thúc cùng ta, khi đó Đổng gia không hề nhìn
ta, mà lẳng lặng nói, hắn không muốn thương tổn đến tính mạng của nàng.
Ta nhẹ nhàng thở ra, không nói gì, nhưng trong lòng lại tồn tại sự cảm kích với hắn.
Ta và hắn cũng biết rõ, với tình trạng hiện tại, hắn kiên quyết không thể
để ta và Nam Thừa Diệu có con đường sống, như vậy nên cách ly khỏi Sơ
Ảnh, để nàng không biết đầu đuôi mọi chuyện, như thế có thể bảo toàn
được tính mạng của nàng.
Nếu đã không có Sơ Ảnh đi theo bên cạnh
ta, Đổng gia liền chọn lựa hai tỳ nữ ở thương hội đến hầu hạ, hai nàng
đều đoan trang thanh tú, cách làm việc cũng có chút lanh lợi, nhưng mà
gương mặt luôn phủ lên một tầng băng lạnh, ra vẻ xa cách, ngoại trừ sự
cung kính cần thiết. Chưa bao giờ cùng ta nói thêm một câu, ngay đến một câu hỏi của ta, cũng xem như mắt điếc tai ngơ, nói chi là mở miệng trả
lời.
Ta biết điều này hiển nhiên là do Đổng gia căn dặn, không
khỏi phải cảm khái tâm tư kín đáo của hắn, thậm chí ngay đến tên của hai tỳ nữ này ta cũng không biết, chỉ có thể gọi bằng một tiếng cô nương.
Vừa buông chén đũa thì hai tỳ nữ kia liền lập tức tiến lên, nhanh tay thu dọn, ta hờ hững cười, mở miệng nói: “Nhờ cô nương.”
Trước sau như một vẫn không có tiếng đáp lại.
Chỉ một lát bọn họ đã thu dọn xong toàn bộ, một người bê ra ngoài, một người thì ở lại trong phòng chờ ta phân phó.
Ta tuỳ tiện rút một quyển sách từ trong đám thư tịch Đổng gia đưa đến để
giết thời gian, vẫn chưa lật được mấy trang, liền nghe thấy bên ngoài
cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, bên tay loáng thoáng nghe thấy
một giọng nói quen thuộc mang theo vài phần lo âu vang lên: “Đạt Ngọc,
nhanh ra đây!”
Ta nhìn thấy nét mặt của nàng tỳ nữ ở trong phòng
khẽ động, vén áo thi lễ với ta, rồi bước nhanh ra cửa, mỉm cười yêu kiều đáp: “Minh chủ tử, có chuyện gì gấp gáp như vậy? Nhìn xem, đầu người
đầy mồ hôi!”
Ta chưa từng nghe thấy giọng nói mềm mại như vậy của nàng. Không kìm được mà thản nhiên nở nụ cười, thì ra nữ tử này gọi là
Đạt Ngọc, ở đây thì cố ý tạo ra vẻ ngoài lạnh nhạt, nhưng nàng cũng như
những nữ nhi bình thường, tình ý nhu hoà, mềm yếu.
Namtử kia cũng không rảnh mà quan tâm đến tâm tư của nàng, vẫn như trước vội vàng lên
tiếng nói: “Nhanh thay xiêm y này cho Vương Phi!”
Tâm tư của ta khẽ biến động, liền đứng dậy bước ra cửa.
Ngoài cửa phòng, đặt ở trong tay Đạt Ngọc, chính là váy áo ngày xuất chinh ta tự tay may nên, ta nhớ rất rõ, mình đã lưu lại nó trong quan phủ Nghiệp Thành, hiện tại, Đổng giả lại đem nó trả lại, hơn nữa còn muốn ta thay, việc này chỉ có thể nói rõ một điều, Nam Thừa Diệu đã trở lại.
Ta nhìn nam tử bên cạnh Đạt Ngọc, khẽ mỉm cười nói: “Đổng đại ca, ngươi khoẻ chứ, chúng ta lại gặp nhau.”
Có lẽ hắn cũng không ngờ ta sẽ bước ra ngoài, càng không ngờ ta lại nói
như vậy, nét mặt có phần lúng túng bối rối, nói chuyện cũng không được
lưu loát: “Mục ——-Vương Phi!”
Ta biết rõ người này, là nhi tử duy nhất của Đổng gia, gọi là Đổng Minh, chẳng qua chỉ hơn mười mấy tuổi,
nhưng lần này cũng cùng đi trong thương đội, dọc đường đã chiếu cố ta và Sơ Ảnh rất nhiều.
Ta như trước mỉm cười lên tiếng: “Một đường đi theo thương đội đã được ngươi chiếu cố, khi đó ta không thể không che
giấu thân phận của mình, thật sự là luôn áy náy, ta vẫn nghĩ có thể một
lần cảm tạ ngươi, hiện tại cũng có được cơ hội, xin Đổng đại ca nhận một lễ của Mộ Dung Thanh.”
Ta vừa nói xong, vừa dựa theo lễ nghi mà
tao nhã cúi mình, Đổng Minh lập tức lúng túng tay chân bước đến đỡ ta,
nét mặt thì mơ hồ hiện ra vẻ xấu hổ.
Ta hơi cúi đầu, đưa tay xoa
nhẹ lên bộ y phục ở trong tay Đạt Ngọc, đôi mi khẽ run, tựa như một đôi
cánh Hồ Điệp phô bày ra điệu múa cuối cùng trước lúc chết đi, giọng nói
cũng hơi có phần run rẩy: “Đổng đại ca, xem như chúng ta cũng từng có
duyên cùng nhau đồng hành trên một đoạn đường, ngươi cho ta một lời nói
thật, hiện tại Đổng gia muốn ta thay bộ váy áo này, có phải là có ý
nghĩa, ta sẽ chết.”
“Không đúng không đúng, cha ta bảo ta mang xiêm y này đến để ngươi thay là vì Nam Thừa Diệu sắp đến…”
Đổng Minh liên tục xua tay, còn định tiếp tục nói cái gì đó, lại bị Đạt Ngọc lạnh lùng ngăn lại: “Minh chủ tử, người đừng quên, Đổng gia đã nói, Tam vương phi thông minh tuyệt đỉnh, không nên nói nhiều với nàng để tránh
bị dao động tâm tình!”
Đổng Minh ngẩn ra, liếc mắt nhìn ta thật
lâu sau đó đột nhiên xoay người, cũng không quay đầu nhìn ta mà đi thẳng ra ngoài sân, trong giọng nói có thể nhận ra vài phần hoảng sợ bối rối, “Đạt Ngọc, giúp Vương Phi thay đổi xiêm y, sau đó mời nàng đến phòng
trước, cha ta đang chờ.”
“Xin mời, Vương Phi.”
Ta đối diện với khuôn mặt thanh tú phủ đầy sương giá của Đạt Ngọc, tận dưới đáy lòng chỉ có thể lặng lẽ thở dài một hơi.
Tuỳ ý để nàng giúp ta trang điểm thay xiêm y, vẫn là một thân hoa phục
trước kia, tóc mai rũ xuống, thoa cài tóc quý hiếm bằng trân châu ngọc
bích cài nghiêng mái tóc, Đổng gia là một thương nhân, bên trong thương
hội cũng có giữ châu ngọc thượng hạng, hiện tại, toàn bộ đều dùng ở trên người của ta, hiển nhiên sẽ không bằng với những trang sức ở trong nhà, nhưng khi cài ở trên tóc, cũng không hạ thấp giá trị của người mang,
vẫn là dáng vẻ ung dung hoa lệ.
Đạt Ngọc đưa ta đến phòng trước
của thương hội, đương nhiên Đổng gia đã chờ ở đây từ sớm, Đổng Minh cũng có mặt, chỉ có điều khuôn mặt cúi thấp không muốn đối diện với ta.
Ta khẽ cười một chút: “Hôm nay, Đổng gia bắt ta phải ăn mặc như thế này, không biết là muốn đưa ta đi đâu?”
Hắn nhìn ta một lúc lâu, lẳng lặng lên tiếng nói: “Cổng thành của Nghiệp Thành.”
Lòng ta một lần nữa nặng trĩu, nhưng vẫn mỉm cười bình tĩnh, thản nhiên cùng hắn ra ngoài cửa chính của thương hội, ngồi lên kiệu, đi thẳng đến cổng Nghiệp Thành.
Gió tuyết gào rít phẫn nộ. Xiêm y ở trên người ta
mặc dù hoa lệ nhưng lại không thể giữ ấm, ngay cả là ngồi trong kiệu,
nhưng chỉ một lát sau, đã lạnh đến phát run.
Thời điểm hạ kiệu,
Đổng Minh tự mình vén màn kiệu cho ta, hắn vươn tay nhìn ta, tâm tư có
phần xoay chuyển, nhưng cuối cùng cũng không cự tuyệt, chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên cổ tay của hắn, tuỳ ý để hắn dìu ta xuống kiệu.
Đợi khi đứng vững, ta định thu hồi bàn tay của mình, lại phát hiện có một hơi ấm từ lòng bàn tay lan tràn ra từng ngón tay.
Đưa mắt nhìn Đổng Minh, nhưng hắn đã sớm rời đi, vốn không hề liếc mắt nhìn ta, mà bên trong lòng bàn tay ta, nơi bị che khuất bởi ống tay áo rộng, nhân lúc đỡ ta xuống kiệu hắn đã đặt vào một cái lò sưởi.
“Vương Phi, mời!”
Đổng gia vững bước đi đến trước mặt ta, gương mặt cương nghị ngâm ngâm đen không mang theo một chút biểu cảm.
Ta mỉm cười, đi theo hắn đi đến cổng Nghiệp Thành, phu quân của ta, ở bên kia cửa thành, ngay lập tức sẽ đến.
Ngày ấy hắn rời khỏi Nghiệp Thành, ta mặc một thân hoa phục lộng lẫy để đưa
tiễn hắn, hiện tại hắn chiến thắng trở về, ta lại thay cùng một bộ xiêm
y, nhưng không ngờ, tình cảnh lại thế này.
Lúc hắn rời đi, nắm lấy bàn tay ta, từng câu từng chữ, giọng nói kiên định.
Hắn nói, chờ ta trở lại.
Hiện tại, ta đang đợi, nhưng không biết, kết cục rồi sẽ thế nào.
“Trộm Ly Thanh Phong” là ngựa tốt nhất trên thế gian này, ngày đi ngàn dặm,
vó ngựa như bay, không mất bao lâu, sẽ đưa hắn trở về Nghiệp Thành.
Khi hắn mang chiến thắng trở về, vui mừng trông thấy nước nhà, là lúc hắn
nhìn thấy ta một thân hồng y rực rỡ, và cũng là lúc hắn trông thấy phía
sau ta là trận địa sẵn sàng đón địch với tầng tầng lớp lớp binh sĩ và
một thanh gương sáng như tuyết đặt trên cổ, trong đôi mắt trầm tĩnh lạng lùng đó, có thể có chút gì khẩn trương, lo lắng hay không?
Hay
là, vẫn như trước kia, thơ ơ, bình tĩnh ung dung đối phó với mọi chuyện, không lưu lại một chút hành động dư thừa, hoàn mỹ không có sơ hở, giống như, đã sớm dự đoán chuyện này từ trước.
Là có lẽ, hay vốn là như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...