Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Không biết có phải vì lạ giường hay vì nguyên nhân khác, một đêm này, ta ngủ không an giấc, mở to mắt nhìn trời từ từ sáng tỏ.

Mặc dù đã cố gắng nhẹ nhàng vén chăn, lúc đứng dậy, vẫn đánh thức Sơ Ảnh đang ngủ ở gian ngoài.

Nàng vội chạy tới giúp ta chỉnh xiêm y, một mặt hỏi: “Sao Tiểu thư không ngủ thêm một chút?”

Ta mỉm cười: “Nếu đã tỉnh, mà vẫn tiếp tục nằm trên giường thực không được tự nhiên. Nhưng còn em, mệt mỏi cả ngày hôm qua, hiện tại lại bị ta
đánh thức.”

“Em không sao cả.” Nàng cười, xoay người bước đi ra
cửa: “Em đi lấy nước ấm cho tiểu thư rửa mặt chải đầu, chỉ là hiện tại
còn sớm, không biết trong Vương phủ có ai chuẩn bị hay chưa. Bất quá
cũng không quan trọng, em tiện đường hỏi thăm một chút xem Tam điện hạ
có trở về không?”

Nàng còn chưa đi tới ngạch cửa, liền nghe bên
ngoài truyền đến tiếng bước chân nhẹ, giọng nói nha hoàn hạ thấp: “Cũng
không biết chừng nào Vương Phi mới tỉnh, Tầm Vân tỷ tỷ sớm như vậy liền
phái chúng ta tới đây.”

Một tiếng nói khác lạnh lùng vang lên,

mặc dù đã cố ý giảm thấp giọng nói, nhưng vẫn nghe thấy rõ ràng: “Bất
quá chỉ là Cưu chiêm Thước sào mà thôi, đáng để chúng ta hao tâm sao?
Ngay đến, Tam tiểu thư Mộ Dung gia kia xinh đẹp như thiên tiên còn không xứng với Điện hạ, huống chi là nàng.”

Ta một phen giữ chặt Sơ
Ảnh, ngăn nàng đẩy cửa bước ra tranh luận phải trái với bóng người kia, ý bảo nàng không cần lên tiếng, thản nhiên cười nghe giọng nói từ bên
ngoài truyền đến.

“Thế nhưng vị tân Vương Phi này cũng thực xinh đẹp, đêm qua lúc Vương phu nhân giở hỉ khăn tỷ tỷ có thấy hay không?”

Nữ tử kia khinh thường nở nụ cười, giọng nói như nước, lạnh lùng truyền
đến: “Trong phủ này nghê thường ca cơ xinh đẹp như nàng cũng có khối
người, huống chi, cũng không biết…”

Câu nói kế tiếp của nàng được đè nén xuống cực độ, ta nghe không rõ, chỉ biết giọng nói của nữ tử kia hơi kinh ngạc: “Không thể nào, Mộ Dung gia Nhị tiểu thư quả thật từng
gặp tai kiếp, nhưng sau đó người ở phủ Thừa tướng đã phái người tìm nàng về, chính là nữ nhi của họ làm sao có thể nhận sai. Hơn nữa, lúc Mộ
Dung tiểu thư té xuống vách núi còn có một nha hoàn, muội muội của nàng, Ám Hương là tỳ nữ của Tam tiểu thư Mộ Dung gia, ta vừa mới biết được,
làm sao có thể giả…”

Lời của nàng còn chưa dứt liền bị một nữ tử ngắt lời: “Các ngươi đứng ở đây hồ ngôn loạn ngữ cái gì?”

Ta nhận ra giọng nói này, chính là tỳ nữ hiểu lễ nghĩa đêm qua, thản nhiên nở nụ cười, tuồng vui này cũng đến lúc tàn.

Nàng kia có thể bước vào hỷ phòng, lời nói lại khéo léo, không khó để biết ở trong phủ tuy nàng chỉ là tỳ nữ nhưng địa vị lại không hề thấp.

Quả nhiên, giọng nói hai nữ tử kia lặp tức im bặt, lúng ta lúng túng kêu một tiếng: “Tầm Vân tỷ tỷ, Trục Vũ tỷ tỷ.”

Giọng nữ tử kia khẽ thở dài, cúi đầu mở miệng: “Các người đến Vương phủ không phải là mới đây, vẫn không rõ cái gì nên nói, cái gì không nên nói sao? Cứ như vậy, không biết nặng nhẹ, sớm hay muộn cũng xảy ra sự cố, ta
không có khả năng lúc nào cũng bảo hộ được các ngươi.”

Hai nữ tử
kia chưa kịp mở miệng, một giọng nói thanh tú khẽ cười vang lên: “Được
rồi Tầm Vân, ngươi cũng không phải không biết tâm ý của mấy tiểu nha đầu này, công tử chính là người trong lòng của họ, hiện giờ hắn thành thân, các nàng không thoải mái cũng là chuyện có thể hiểu.”

Tầm Vân có chút bất đắc dĩ, nói nhỏ: “Trục Vũ, tại sao đến cả ngươi cũng muốn gây

phiền phức. Nhỏ giọng thôi, không cần đánh thức Vương Phi. Còn có, đã
nói ngươi bao nhiêu lần, mãi mà không sửa cách xưng hô, tuy rằng Điện hạ không so đo, nhưng để người ngoài nghe thấy thật không tốt…”

Trục Vũ khẽ cười ngắt lời nàng: “Được rồi được rồi, tỷ tỷ tốt, lần sau ta
không dám nữa. Hơn nữa, ngươi cũng không cần mọi chuyện đều phải để ý
như vậy, mệt chết nha. Ví như nói Vương Phi, ta cược nàng không sớm như
vậy đã tỉnh, ngày hôm qua mệt mỏi như thế, không phải là chuyện mà các
nàng kim chi ngọc diệp đó có thể chịu được.”

“Vị Vương Phi này
cùng các thiên kim khuê các bình thường có chút bất đồng, tối hôm qua
gặp sự tình như vậy, nàng không hề giống nữ tử bình thường, gặp chuyện
liền bối rối mà trong lời nói mang đầy sự bình tĩnh ung dung.” Tầm Vân
dừng một lát, mới tiếp tục nói: “Trục Vũ, ngươi có chú ý đến ánh mắt của nàng?”

Trục Vũ cười khẽ: “Tỷ tỷ à, tân Vương Phi quả không tệ,
nhưng có thể đi theo điện hạ lâu như vậy, dạng mỹ nhân nào mà chúng ta
chưa từng thấy qua, ta không có tâm tư như ngươi đi chú ý tới ánh mắt
của nàng.”

“Nếu nhìn thoáng qua đúng là không phát giác, nhưng
nếu như ngươi chú ý một chút…” Thời gian thoáng dừng lại, Tầm Vân cuối
cùng cũng mở miệng: “Ánh mắt của nàng, rất giống một người.”

Trục Vũ sững sờ, có chút do dự nói ra: “Ngươi là nói…”


Cả hai đều không nói thêm gì, chỉ trầm mặc.

Các nàng đã không nói gì, hai tiểu tỳ nữ tự nhiên càng không dám lên tiếng.

Ngoài cửa chỉ nghe thấy tiếng lá cây thổi vi vu.

Ta nắm thật chặt bàn tay Sơ Ảnh, đối với vẻ mặt khó chịu của nàng trấn an
cười cười, sau đó lại đợi một hồi lâu, tin rằng không có người nhận thấy sự khác thường, nhìn nàng cười nói: “Được rồi, mở cửa đi thôi, nói
chúng ta mới vừa tỉnh lại, cần nước ấm.”

Nét mặt Sơ Ảnh cũng
không còn căm phẫn, theo lời nói của ta rời đi, người ngoài cửa cho dù
nhận thấy ánh mắt nàng có chút khác thường, cũng chỉ nghĩ là do chuyện
tối hôm qua mà vẫn còn canh cánh trong lòng, sẽ không có người tính
toán, lại càng không có người hoài nghi.

——— —————— —————— —————— —————— ————————-

Cưu chiêm Thước sào: chim tu hú là loại chim không biết tự làm tổ, nuôi con mà fai đẻ nhờ vào tổ chim chích, ý nói thế thân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui