Ta không biết ở trong những tối tăm này, có thật sự tồn tại ý trời hay không.
Khiến ọi chuyện cứ quanh đi quẩn lại, rồi trở về điểm ban đầu, tựa như một vòng luân hồi.
Nếu như cuộc sống sau khi rớt vực được tính là một đời người, vậy thì cả hai đời ta đều yêu cùng một người, mà hắn lại hủy nhà của ta hai lần.
Đã không còn nhớ rõ bản thân mất đi ý thức như thế nào, chỉ nhớ rõ khi vừa mở mắt liền chạm vào một đôi mắt sâu thẵm hòa lẫn một chút ánh sáng nhu hòa phức tạp.
Dù là một cái liếc mắt ta cũng không nhìn hắn, giọng nói khàn đặc đến nỗi ngay cả ta cũng không dám tin: “Sở dĩ người đồng ý để ta đi Tà Y Cốc, là bởi vì đã đoán trước sẽ có ngày này, có phải không?”
Hắn nhìn ta thật sâu, sau đó gật đầu: “Ta không muốn giấu nàng, phải.”
“Có liên quan đến người sao?”
Hắn dừng lại, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: “Có, nhưng không phải như nàng nghĩ. Thanh nhi, nàng chịu nghe ta nói không?”
“Nói cái gì, nói người bất đắc dĩ sao?” Lòng ta đột nhiên đau nhói, hít một hơi thật sâu, từng chữ từng chữ thoát ra khỏi miệng: “Bởi vì bất đắc dĩ, điện hạ bức tử người nữ nhân mình từng yêu thương. Bởi vì bất đắc dĩ, điện hạ hết sức ân sủng Đỗ Như Ngâm. Bởi vì bất đắc dĩ, điện hạ hủy hoại nhà của ta —- Tam điện hạ, người hãy nói cho ta biết, người còn bao nhiêu cái bất đắc dĩ?”
“Thanh nhi . . .” Ánh mắt của hắn thoáng hiện nỗi đau đang cố gắng kiềm nén, đưa tay giữ chặt lấy bả vai của ta.
Ta chỉ hờ hững đưa mắt nhìn, cắt ngang lời hắn: “Đều đã chết, có phải không? Khi nào thì đến lượt ta? Chờ sau khi con ra đời sao?”
Trên vầng trán của hắn, từng chút mệt mỏi chậm chạp kéo đến, nhắm mắt lại, lên tiếng: “Nàng là Vương phi của ta, ta sẽ không để nàng xảy ra chuyện, về phần những người khác, ta không cố được.”
Hắn buông tay, đứng dậy bước ra ngoài, ta nhìn theo bóng lưng của hắn, vẫn khăng khăng mở miệng hỏi: “Liễm với Diễm nhi thì sao? Hiện tại bọn họ thế nào? Mà sau này sẽ ra sao?”
Bước chân của hắn dừng lại, không hề xoay người, cũng không mở miệng nói câu nào, đẩy cửa bước ra.
Sơ Ảnh đứng chờ bên ngoài cửa, hiển nhiên là đang khóc không ngừng, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng.
Thấy Nam Thừa Diệu, nàng định cúi đầu theo thói quen, hắn đã thản nhiên nói: “Giúp tiểu thư của ngươi chải đầu thay quần áo, chúng ta phải lập tức tiến cung.”
Đột nhiên ta rất muốn cười, mà ta cũng thật sự bật cười: “Điện hạ vẫn cho rằng, ta còn có thể làm cái gì sau khi mọi chuyện trở nên thế này sao, cùng người tiến cung diễn kịch ư, ta cũng không biết nội dung vở kịch hôm nay là gì?”
Hắn vẫn không hề quay đầu lại, chỉ lên tiếng: “Một canh giờ sau ta sẽ cho người đến đón nàng.”
Lời nói vừa dứt, hắn cũng không ở lại thêm một khắc nào, cất bước rời đi.
Mãi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của hắn, Sơ Ảnh liền “oa” một tiếng, nhào vào lòng ta, nghẹn ngào nức nở.
“Tiểu thư, người đã ngủ hết một ngày, người làm em rất sợ, nếu người không tỉnh lại thì em biết làm sao?”
“Nha đầu ngốc, không phải sợ.” Ta nhẹ nhàng vỗ lên lưng nàng, thở sâu một hơi nhưng vẫn không thể kiềm chế giọng nói nôn nóng: “Em nói cho ta biết, trong lúc ta hôn mê, em có nghe thấy chuyện gì đã xảy ra không, hiện tại Liễm và Diễm nhi thế nào?”
Nàng nghẹn ngào lên tiếng: “Tiểu thư . . . Lão gia và phu nhân . . . đều mất . . .Mộ Dung gia cũng không còn . . .Diễm tiểu thư không sao . . .nhưng bị phế tước vị Thái tử phi . . . Liễm thiếu gia thì bị thương . . . Hiện tại đang bị giam giữ ở thiên lao . . .nghe nói phải lăng trì xử tử . . . Oa . . .Tiểu thư . . . chúng ta phải làm cái gì bây giờ . . . Sau này chúng ta sẽ ra sao . . .”
“Lăng trì xử tử?” Ta không dám tin nhắc lại.
Ngay đến phụ thân và những huynh đệ còn lại cũng chỉ vấn trảm ngọ môn, vì sao Liễm phải chịu khổ hình lăng trì?
Sơ Ảnh rơi lệ gật đầu: “Bọn họ nói, sau khi chuyện Mộ Dung gia mưu phản bị bại lộ, Hoàng thượng đã rộng lượng miễn đi khổ hình lăng trì, nhưng do Liễm thiếu gia không những chống lại lệnh bắt giữ, mà còn dẫn theo người quay về Thượng Kinh với ý đồ lặp lại việc mưu phản, có một vị tướng quân cùng thiếu gia trở về lần này, giữa đường bẩm báo lên triều đình, cho nên mới . . . Bọn họ nói, Hoàng thượng giận dữ vô cùng . . . muốn . . .muốn . . .”
Nàng không nói nên lời, còn ta thì chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.
Dựa vào tính tình dễ kích động của Liễm, ta có thể tưởng tượng được khi hắn nghe thấy tin tức tựa như sấm chớp giữa trời này thì sẽ có phản ứng thế nào.
Tuy nhiên, ta biết, hắn thúc ngựa chạy về Thượng Kinh cũng không nhất định là vì mưu phản.
“Mưu phản, mọi người đều nói như vậy sao? Gia tộc Mộ Dung lâm vào kết cục ngày hôm nay là bởi vì mưu phản?”
“Mới đầu em cũng không tin, nhưng mà bọn họ đều nói như vậy!” Sơ Ảnh nức nở nói: “Bọn họ nói lão gia mưu phản, sau khi sự tình bại lộ còn vu oan do thái tử điện hạ xúi giục, cho nên hoàng thượng mới tức giận như vậy!”
Ta nhớ lại ngày ấy ở Tà Y Cốc, theo như lời nói của người nam tử kia, hình như thái tử cũng bị giam giữ, liền hỏi: “Hiện tại Thái tử và Diễm nhi thế nào?”
“Hoàng thượng ra lệnh điều tra rõ việc này, trước khi tra ra chân tướng thì Thái tử và Diễm tiểu thư đều phải ở trong Đông cung, không được ra ngoài, tiểu thư, em rất lo lắng cho Ám Hương, không biết hiện tại muội ấy thế nào, mà em cũng không dò hỏi được tin tức . . .”
“Nàng chỉ là một tiểu nha đầu, chỉ cần Diễm nhi không sao, nàng cũng không xảy ra chuyện.”
Ta nhẹ nhàng ôm lấy thân thể đang run lên của Sơ Ảnh, trong lòng thật ra cũng lo sợ không yên.
Diễm nhi sắp đến lúc sanh, mà lại gặp chuyện thế này, trước đây nàng luôn sống trong sự bao bọc của gia tộc, ta thật sự lo lắng nàng sẽ không chịu nổi.
Còn có Liễm.
Cho dù không có quan hệ huyết thống, nhưng tình thân kia là thật sự, ta không thể trơ mắt nhìn bọn họ xảy ra chuyện.
Hít một hơi thật sâu, ta bắt buộc chính mình phải tỉnh táo, trầm ngâm một lát, liền lên tiếng với Sơ Ảnh: “Giúp ta rửa mặt chải đầu thay quần áo.”
Sơ Ảnh giật mình, ta lại không nói thêm lời nào, lập tức đứng dậy đi đến bên gương đồng, chậm rãi chải vuốt mái tóc dài.
Ta không biết Nam Thừa Diệu muốn ta tiến cung làm gì, mà ta cũng không biết mình có thể làm được gì, ta chỉ biết, nếu ta cứ ở lại trong Mặc Các tự hối tiếc tự thương hại thì sẽ chẳng có cái gì thay đổi, cũng không thể xoay chuyển được gì.
Lúc Tần An đến Mặc Các, ta đã chuẩn bị xong tất cả.
Ta bước từng bước theo ông đến cổng chính, nơi đó đã có xe ngựa đứng chờ từ lâu.
Có lẽ là vì Nam Thừa Diệu cũng không ngờ ta lại đến nhanh như vậy, hay bởi vì nhìn thấy ta cẩn thận trang điểm dung nhan, cùng với nụ cười lạnh nhạt vẫn luôn ương ngạnh duy trì bên khóe môi, mà ấn đường của hắn khẽ chau lại.
Hắn vươn tay đến, muốn đỡ ta lên xe.
Ta âm thầm thở ra, sau đó trao tay cho hắn.
Xe ngựa nhanh chóng chạy về hướng Tử Kinh cung, Nam Thừa Diệu nhìn ta thật lâu: “Thanh nhi, bất luận là nàng đang nghĩ gì, đồng ý với ta, đừng làm gì cả, nàng chỉ cần đi theo ta là được.”
Vành môi của ta chợt vẽ nên một nụ cười lạnh lùng mỉa mai: “Nếu điện hạ hối hận khi mang ta theo, hiện tại vẫn còn kịp, bởi vì từ nay về sau, mặc kệ là chuyện gì, ta chỉ làm theo ý của mình.”
Trong mắt của hắn dường như có một nỗi ưu tư bị kiềm nén quá sâu, chỉ chợt lóe rồi biến mất, cuối cùng vẫn nhắm lại đôi mắt, gằn từng tiếng một: “Vậy Mộ Dung Diễm thì sao, ngươi cũng không để ý đến nàng?”
Ta cứng đờ, bình tĩnh nhìn hắn không nói nên lời.
Hắn chậm rãi đưa mắt đến, nhìn ta vô cảm: “Hôm nay vào cung, ta nói cái gì thì làm cái nấy, nếu ngươi nói nhiều một câu, ta sẽ khiến ngươi hối hận cả đời.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...