- Đi thôi.
– Nó liếc hắn xem thường, nó không tin hắn không có nghi ngờ gì.
Nghĩ tới nó chỉ cảm thấy tức hơn, dẫu sao ông ta cũng là bố của ả đàn bà kia.
Hắn chưa kịp phản ứng đã thấy sắc mặt nó thay đổi tưởng nó mệt nên muốn đỡ nó, nào ngờ chưa kịp tời gần đã thấy nó trừng mắt nhìn làm hắn phải thu hành động về.
Hắn sống tới từng này tuổi đây là lần đầu tiên bị một ánh mắt nhìn mà cảm thấy sợ hãi.
Haizzzzz…
- Các anh cực khổ trông coi bọn chúng cho cẩn thận, đừng để ai phát hiện ra.
– Nó chỉ để lại câu nói này với mấy người bảo vệ không quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước.
Đôi khi hắn nghĩ nó rất dễ gần nhưng có lúc lại không thể chạm tới.
Thấy nó đã lên xe ngồi, hắn lắc đầu xua đi suy nghĩ vừa rồi, không còn biện pháp, hắn chỉ có thể tự mình cố gắng tìm hiểu nó từng bước một.
- Đi đường vòng đi.
– Nó nói trong khi vẫn nhắm mắt.
- Sao phải đi đường vòng, như vậy sẽ tốn nhiều thời gian.
- Anh thích để cho người của ông ta phát hiện ra chỗ này thì có thể đi đường cũ cũng đường, tôi không ngại.
– Nó liếc hắn
- Được rồi, được rồi, anh nghe em là được chứ gì.
– Hắn thấy nó liếc là đã đủ thấy sởn gai ốc rồi.
—-
- Thế nào, tìm được gì không?
- Ông chủ, chúng tôi bị mất dấu vết của bọn chúng rồi, tôi đang chia nhau đi theo các hướng gần đó để tìm manh mối.
- Mẹ kiếp, có mỗi thế mà cũng không làm được, tiếp tục tìm kiếm đi, tao không tin chúng nó phát hiện ra chúng ta được.
- Vâng.
- Uhm…… Anhhhhh….
người ta khó chịu mà anh còn nói chuyện điện thoại lâu như vậy chứ.
- Cưng khó chịu chẳng nhẽ anh dễ chịu sao, thế nào, làm thư ký cho thằng đó có được nó chăm sóc tốt như anh không?
- Chỉ có anh là thương em thôi, người ta vẫn giữ cho anh chứ, mà khi nào thì em mới có thể nghỉ việc ở đấy.
Em sợ hắn sẽ nghi ngờ.
- Không còn lâu nữa đâu, sắp tới em chỉ cần lấy cho anh hồ sơ bên đó định đấu thầu dự án xây dựng khu A là có thể đi được rồi.
- Người ta làm cho anh nhiều việc như thế mà anh chẳng thưởng gì cả là sao?
- Cưng còn muốn thưởng gì nữa, từ tối tới giờ của anh có bao nhiêu thì cho cưng hết rồi còn gì.
- Ghét, không chơi với anh nữa.
- Thôi được rồi, sau khi xong vụ này em muốn gì anh cũng chiều.
Giờ thì đi đi, anh còn có chuyện cần phải giải quyết.
Nói xong ông ta không quan tâm tới ả mà mặc quần áo vào trực tiếp ra khỏi phòng trực tiếp mở cửa phòng đối diện đi vào, ở đó đang có người đẹp khác đợi.
Ông ta không ai khác chính là tổng giám đốc tập đoàn Phùng Thị.
- Sao giờ anh mới tới, con danh đó nó bỏ bùa anh à.
– Một bàn tay thon dài ôm lấy ông ta từ phía sau khi hắn vừa bước vào phòng, nũng nịu nói.
- Nào có ai sánh được với em chứ, chẳng qua cô ta vẫn còn được việc cho chúng ta lợi dụng thôi, xong việc anh cho người xử cô ta luôn, haha… Nào người đẹp lại đây anh yêu cái nào.
- Em sẽ đợi, giờ anh nghỉ ngơi đi, để em matsa cho anh dễ chịu nhé.
– Lão ta nghe thế thì bên ngoài tỏ ra không vui nhưng trong lòng thì vui không tả, phải biết vừa rồi hắn phải tốn bao nhiêu công sức với ả Thu Hương kia, hắn thực sự thấy ngán ả rồi, từ trước tới nay hắn thay bồ như thay áo, không bao giờ hắn sử dụng người quá 2 tháng, nhưng vì công việc, lão ta đành cố nhịn, sau khi xử lý xong vụ này, hắn sẽ cho người xử lý ả ta, tiện thể xử lý luôn mụ vợ vừa già vừa xấu ở nhà đề đón người đẹp này về ở cùng với lão.
- Em yên tâm, sau vụ này xong, anh sẽ bỏ mụ vợ già ở nhà và đón em về ở với anh luôn.
- Dạ, mà công việc gi phải để cô ta làm, em không làm cho anh được hay sao, hay anh không tin em.
– Người đẹp hỏi với giọng hờn dỗi.
- Đâu có đâu, em lại đa nghi rồi, để em đi thì anh sao có thể yên tâm được, nhớ may em tới đó bị thằng oắt con đó nhìn trúng rồi không thả thì anh phải làm sao.
- Ha ha, anh nói cũng phải, mà ả ta làm được những gì cho anh rồi, sao anh biết đó là thật.
- Đương nhiên là đi trộm tài liệu quan trọng trong công ty đối tủ của anh.
Em biết lần trước anh đấu thầu thành công dự án là dựa vào những tài liệu quan trọng do cô ta lấy trộm được đấy.
- Vậy cô ta có công lớn như thế anh làm sao mà coi trọng em được chứ.
- Biết nhiều quá đôi khi cũng không tốt, như em đây này, chỉ cần giúp anh như thế này là anh đã vui lắm rồi.
Nói xong lão không quan tâm trực tiếp đè cô ta ra làm thảo mãn nhu cầu của mình không quan tâm cô ta có thích hay không.
Đợi đến lúc ông ta thỏa mãn lăn ra ngủ, người đẹp nằm bên cạnh ông ta mới nhẹ nhàng ngồi dậy mặc quần áo chỉnh tề, sau đó nhẹ nhàng đi tới bàn trà cầm lấy bình hoa nhựa để bàn lặng lẽ đi ra khỏi phòng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...