hai chị em ra xe, cùng lái ra khỏi quán và đi thẳng về căn biệt thữ giữa lòng thành phố. hai chiếc xe đỗ xịch trước sân căn biệt thự. Nó cùng Du bước ra khỏi hai chiếc xe. người làm đứng hai hàng chào Du cùng khách.
- ba, mẹ! – Du cười chào ba mẹ
- ờ Du. sao hôm nay về sớm vậy con? mà ai đây? bạn gái con hả? – bà Loan mẹ Du hỏi
- dạ không. là chị hai đó mẹ – Du nói
- ba, mẹ – nó rưng rưng.
- căn cứ vào đâu mà con cho cô gái này là chị hai con? – ông Hùng ba Du nói mắt vẫn dán vào tờ báo kinh tế.
- tất cả mọi thứ về con, về chị hai. cô gái này đều nắm rất rõ không sai một chút nào. ba mẹ biết đấy, chị hai là người tinh tế, nên mọi thứ chị ấy sẽ nhớ rất rõ dù là nhỏ nhất mà – Du vẫn cười mỉm nói
- con ạh, không thể chỉ dựa vào những thứ đó đâu, không may một ai đó đã theo dõi từ trước về mọi hoạt động của hai chị em con thì sao? đừng có dễ tin người như vậy, ba biết con thương chị hai con, và ba mẹ cũng vậy, ba mẹ cũng hương chị hai con như con vậy. vì thế nên không thể dựa vào vài lời nói mà tin được con ạh – ông Hùng đặt tờ báo xuống. nhìn vào con trai điềm tĩnh nói
- ba …. con tin chị ấy là chị hai con, nếu không phải là chị hai con thì không bao giờ tạo cho con cảm giác than thuộc được – Du nhíu mày cố nói
- Du. ba con nói đúng. nếu là chị hai con thì tại sao trong thời gian qua không về nhà mà lại bây giờ mới tìm về? – bà Loan nói
- chị hai, chị nói gì đi, chị phải chứng minh rằng chị là chị em và là con của ba mẹ đi – Du hơi buồn nói.
- thưa ba, thưa mẹ. sau khi con bị rơi xuống vực kia. thân xác con đã tan nát, nhưng hồn con không được xiêu thoát, con cứ lởn vởn trong không khí, con cũng đâu muốn điều đó, một cô hồn không nơi nương tựa, con không về nhà không phải con không muốn mà là con không thể về được, gió cứ cuốn con đi, một linh hồn thì đâu tự ý làm theo ý mình được. một hôm, con bị gió cuón đến cổng một căn biệt thự lớn, ở đó có cái thân xác mà con đang nương náu đây, và con bị chính con người này hút đi theo không thể phân khai ra được. con cũng không hiểu tại sao lại như vậy. con cứ theo thân xác này đã hơn một tháng nay, cô ấy đi đâu thì con bị cuốn đi theo đến đó. khi cô ấy ở nhà thì con ở ngoài, nhưng không thể rời nơi đó đi. một ngày cách đây không lâu, cô gái đó bị bồ của chồng mình thuê người sát hại. khi được đưa vào viện thì hồn cô ấy đã lìa khỏi xác. và xin con hãy sống tiếp cuộc sống của cô ấy. con cũng không hiểu tại sao cô ấy lại biết tên con. điều này làm con khó hiểu. một là người sống một là linh hồn con cũng không hiểu được tại sao cô ấy biết mà xin con làm việc này. ba mẹ biết đấy, con theo ba không tin vào tâm linh, nhưng việc này ………….. làm con tin và tâm linh.
- cứ cho điều đó là thật đi thì cũng không thể chứng minh được cô là con gái chúng tôi được – ông Hùng vẫn điềm tĩnh. còn bà Loan thì có chút rung động, bà tin vào tâm linh, có ma, có thiên đường có âm tào địa phủ. – cô hãy nói về cấu trúc căn nhà này xem. nếu cô là con gái chúng tôi thì sẽ biết về nó, vì chính con gái và con trai chúng tôi là người thiết kễ ra căn nhà này khi chúng mới 13-14 tuổi.
- vâng, căn nhà gồm bốn tầng nếu tính cả tầng thượng thì 5 tần. ….ba la ba la ba la …….con cùng Du có chung sở thích, nên phòng tụi con cửa sổ không dùng chấn song, mà chỉ dùng kính, kính cách âm. cửa sổ cao ngang tàm ngực của người trưởng thành …..ba la ba la
- đúng, chính xác. không sai một chút nào. – ông Hùng ngạc nhiên
- con sinh ngày 10-2-1988, còn Du ngày 27-8 năm 1992. ba sinh ngày 16-6-1968, mẹ sinh ngày 23-7- 1970. – nó nói tiếp.
- nó đúng là con của em và anh đấy, mình ơi, con gái về với chúng ta rồi. ôi con tôi. thế con sống có tốt không? – bà Loan rưng rưng ôm nó vào lòng
- vâng. nếu là thân xác này của trước kia thì nó không tốt chút nào, nhưng bây giờ là con thì đương nhiên nó phải tốt rồi mẹ. con là người mạnh mẽ mà. thân thể này có một đứa con, và giờ nó là con của con. thằng bé đã được bốn tuổi. nhưng tội nghiệp lắm mẹ. thân thể ốm nhom do không được ba mẹ chăm nom. – nó nói giọng buồn buồn
- tại sao? sao lại như vậy? – bà Loan khó chịu hỏi
- chuyện là, thân xác của con đây được ba mẹ của chồng con bây giờ cưới về từ cô nhi viện nên chồng con bây giờ không thích và để mặc cho bồ của anh ta đày đọa, xuốt ngày phải làm việc như một người làm, chia cắt hai mẹ con, còn anh ta thì không quan tâm đến con trai. thằng bé xuốt ngày bị nhốt trong phòng, ăn uống lại không đủ chất nên gầy còm tội nghiệp lắm mẹ ơi. – nó nói
- có chuyện đó nữa à? – ông Hùng giờ đây mới lên tiếng
- dạ. đáng lẽ ra con nên về đây với ba mẹ từ ngày con mới xuất viện nhưng mà con sợ mọi người không tin con, con đã đấu tranh tư tưởng rất nhiều con mới quết định đến đây. con nhớ ba, nhớ mẹ, nhớ em, con quết định về đây con cũng đã xác định rằng nếu ba mẹ không nhện con thì cũng được, chỉ cần con thấy được ba mẹ vẫn khỏe là con vui rồi. – nó rưng rưng khóc.
- ba mẹ tin con – ông Hùng nói, ông là người làm việc gì cũng cân nhắc, quết định chuyện gì cũng chắc chắn, nên lời nói bao giờ cũng đi đôi với hành động. – ba sẽ cho người làm lại dấy tờ tùy thân cho con, đừng lo lắng.
- mình nói thật chứ? – bà Loan quay sang ong Hùng.
- từ trước tới nay tôi đã nói dối bà lần nào chưa? – ông Hùng nhìn bà Loan cười
- con cảm ơn ba. mai con sẽ đưa cu Bo con trai con qua đây – nó lau nước mắt vui vẻ nói.
- ờ đưa cả thằng chồng mày qua đây cho ba, mà thằng đó tên gì ấy nhỉ? – ông Hùng nói
- dạ Nhật Long ạh – nó nói
- Nhật Long à? cái tên này nghe quen quen. – ông Hùng đăm chiêu
- hắn là tổng giám đốc tập đoàn Tài Phát mà ba, sao không quen tên cho được – nó nói.
- à, ra thế. ừh được rồi, mày ở đây chơi rồi tối về, ba đi làm giấy từ cho mày. – ông Hùng đứng dậy đi lên lầu
- ơ thế còn con thì sao ạh? – Du xụ mặt.
- anh thì ngồi đó xem phim hoạt hình đi. phim siêu nhân của anh kìa – bà Loan trêu con trai
- mẹ ………… con lớn rồi đó. 20 tuổi, 20 tuổi mẹ biết không? hứ. – Du nói
- vâng mẹ quên mất rằng anh đã 20 tuổi, hồi nhỏ chẳng phải hai đứa tranh nhau xem hoạt hình còn gì. – bà Loan trêu.
- tụi con bây giờ lớn hết rồi mẹ. nhưng mà phim hoạt hình hay đấy chứ ạh? – nó cười nháy mắt với em trai.
- trời …..hết nói nổi. em đi chơi. không ở nhà nữa. – nói rồi Du hạm hực đi ra khỏi nhà. bà Loan và nó cười nhìn theo sau.
- cái thằng này, không biết khi nào mới lấy được vợ – bà Loan lắc đầu
- mẹ đừng lo, nó chỉ nhõng nhẽo với mẹ khi ở nhà thôi, mẹ mà được nhìn thấy nó ở công ty chắc mẹ không tin nổi nó là con mẹ đâu, lạnh lùng quyết đoán, tài giỏi. – nó nói
- mẹ biết chứ. nếu không ba đã không giao công ty cho nó quản lý ở cái tuổi 20 này rồi – bà Loan nói đầy tự hào
hôm đó về nhà nó thì cũng đã hơn 6h tối, cu Bo đang ngồi đợi nó ở ngoài thềm, nhìn cái dáng nhỏ xíu của cu Bo nó lại thấy lòng mình thắt lại. xuống xe nó chạy lại chỗ con mình.
- cu Bo
- a mẹ về. mẹ đi đâu không cho cu Bo đi với nè.
- mẹ đi công chuyện mẹ xin lỗi con trai. mẹ sẽ làm đồ ăn cho con ngay bây giờ nhé.
- dạ.
- ngoan lắm.
nó bế cu Bo xoa xoa đầu con và bước đi vào trong, nó nhìn thấy hắn ngồi trên ghế, bên cạnh là Quế Hoa đang ngồi, khi nhin thấy nó Quế Hoa ôm lấy tay hắn, hắn không nói gì, ngồi im cho Quế Hoa ôm.
- cô mới đi đâu về? – hắn lạnh lùng hỏi
- tôi đi đâu mặc kệ tôi – nó đặt cu bo xuống rồi quay qua hắn nói bằng giọng lạnh lùng không kém gì hắn – tôi không rảnh bồ bịch như ai kia đâu.
- cô ……. – hắn tức không nói nên lời, hất tay Quế Hoa ra
- tôi về nhà tôi, được chưa – khong biết nghĩ thế nào nó nói cho hắn biết
- nhà? cô cũng có nhà sao? – Quế Hoa khinh bỉ nói
- ồ, vậy theo cô thì tôi nứt từ tảng đá ra à? xin lỗi tôi không được thồn thông quảng đại như Mỹ Hầu Vương đâu. – nó nói móc.
- mày ……- Quế Hoa tức tím mặt
- tôi làm sao? tôi biết tôi đẹp rồi, cô không cần nói đâu, nhưng tôi không đến nối chơ chẽn đi cướp chồng người khác như cô đâu đại tiểu thư Phùng Quế Hoa
rồi nó bế con đi và trong bếp và không quên nói vọng ra – mai anh đi cùng tôi về nhà ba mẹ tôi, họ muốn gặp anh – nó cố ý nói để Quế Hoa nghe thấy
hắn không nói gì, bỏ mặc Quế Hoa ở ghế, hắn đi lên phòng. Quế Hoa với đôi mắt rực lửa nhìn vào trong bếp nơi mẹ con nó đang làm bữa tối.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...