Đồ Khốn, Tôi Không Phải Là Vợ Anh
ing ring ring……
- có chuyện gì? – lão béo bật điện thoại nói bằng giọng rất là hống hách
- tập đoàn Tài Phát ra thông báo tuyển nhân viên nữ. yêu cầu có tài dang chuẩn xinh.
- được rồi tao tự có sắp sếp – lão béo dập máy, nhìn cái mặt lão người ta chỉ muốn đâm một nhát chết luôn cho bõ ghét thôi
lão cho lái xe qua một quán cafe mang tên rất tối tăm ” ĐÈn mờ ” lão ta đi nhanh vào trong quán. đi lên căn phòng của con bồ mình, lão này xấu, xấu ma chê quỷ hờn xấu thậm tệ, xấu dã man, xấu tàn bạo, xấu vô nhân đạo mà lại có một con bồ xinh thế không biết. dáng chuẩn không cần chỉnh. số đo ba vòng đạt tiêu chuẩn nếu không muốn nói là thừa tiêu chuẩn < Kid hơi nổ >. vừa thấy lão thì ả tình nhân đã õng ẹ.o lả lượt đi đến nũng nịu
- anh ……….< Kid: mắc ói quá > …………. sao hôm qua không đến, làm người ta chờ mỏi mòn, hôm nay phải đền cho người ta đó nha < Kid: * chạy nhanh vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo số bánh mỳ mới gặm song ra hết mặt tái mét may quá chưa phải nhập viện khoa hồi sức cấp cứu > – ả ẻ.o lả ngả vào người lão
- cục cưng của anh < Kid: ôi trời con này còn nhỏ tuổi hơn con gái lão đó lão già ~ Lão Béo: đứa nào vừa nói đấy? ~ Kid: ta là ma ha ha ………đồ trâu già gặm cỏ non ~ lão béo: hừ tao mà biết đứa nào đang nói là tao cho ra bãi tha ma ~ Kid: ta là ma, ta không sợ bãi tha ma ha ha ………..trâu già mà khoái gặm cỏ non, cẩn thận cỏ đó người ta phun thuốc diệt cỏ đó lão gia * bay lẹ * > anh bận mà. hôm nay anh có việc cho cưng nè.- lão béo nựng má ả tình nhân.
- anh hứa mua nhà mua xe cho em rồi mà sao chưa thấy nữa? em ở đây thật chật trội hức – khóc nức nở
- rồi rồi. đây chìa khóa nhà đây rồi. đi thôi. anh có việc cần nhờ cục cưng.
- yêu anh nhất đó, moa – ọe kinh quá đi
lão béo đưa ả tình nhân đi ra khỏi quán, ra xe cho lái xe lái đi đến một căn biệt thưh khá to, cả hai dắt díu nhau vào đó, lên phòng. nhìn cái tướng béo ỵ của lão thật đáng ghét. đứng bên cạnh ả tình nhân mà mới có tới nách ả tình nhân. lên đên trên phòng.
- đó em hài lòng chưa cục cưng?
- hy hy. yêu anh chết đi được, anh muốn em đền gì nào?
lão béo như chỉ chờ có thế đã lao vào ả tình nhân như con thiêu thân, xé toạc bộ váy mỏng trên người ả, tấm thân trắng nõn pho ra trước mắt lão. từng mảnh vải trên người lão cũng được vứt xuống nền một cách thô bạo, ả tình nhân lẳng lơ nằm xuống giường, lão béo vồ lấy ả, hai tấm thân một béo ỵ, một mảnh mai uốn lượn đan vào nha < thông cảm Kid đoạn này biến thái nhưng tả vậy không biết có đúng không > được tầm 2h đồng hồ thì lão béo thả ả tình nhân ra thở hổn hển vì mệt < trâu quá còn gì >.
- anh yếu vậy sao? chán anh quá – ả tình nhân phụng phịu khều lão. < con này trâu hơn. dã man >
- cục cưng. anh già rồi. đâu còn xuân xắc gì nữa đâu mà khỏe nữa – lão già nịnh nọt
cả hai mặc lại đò vào rồi ngồi nói chuyện, thì thầm to nhỏ gì đó, chỉ thấy ả tình nhân gật gật đầu thôi chứ không biết họ nói chuyện gì. rồi lão già sách cặp đi ra khỏi căn nhà đó. để lại ả tình nhân ngồi trên phòng. ngồi trước gương bàn trang điểm, ả ta cười một nụ cười cay đắng chua sót hay nụ cười đắc ý đây? hay một nụ cười mãn nguyện? nhìn tầm này thì ả ta cùng lắm chỉ có 18-19 tuổi thôi. trong khi lão béo tình nhân của ả già cóc đế, lại xấu xí lùn tịt. nhưng được cái lão lắm tiền nhiều của. coi như là một cái mỏ để ả đào khoét vậy.
tập đoàn Tài Phát:
nó ngồi trên bàn làm việc đối diện hắn, khuôn mặt hết xức hả hê dễ chịu, hình như nó vừa làm một việc gì đó ưng ý thì phải. còn hắn thì khuôn mặt méo mó nhăn nhó đến buồn cười.
” cộc cộc ”
- mời vào – lấy lại phong độ hắn lạnh giọng nói
- thưa tống giám đốc, đây là số hồ sơ xin việc hôm nay nhận được ạh – một thư ký đi vào ôm một đống hồ sơ.
- cô để trên bàn cho tôi – hắn nói
- vâng.
rồi cô thư ký đi ra khỏi phòng, nó bay qua bàn hắn cầm từng hồ sơ lên xem gật đầu vẻ hài lòng. nhìn cái tướng nó bây giờ hắn bỗng thấy rùng mình một cái. dạo này hắn hay bị nó dọa cho rùng mình chết khiếp lắm, hắn cũng không hiểu tại sao lại sợ nó như vậy.
nó lấy hồ sơ nhập tất cả các số liệu để tra cứu. tất cả đều tốt nghiệp trường cao đẳng đến đại học kinh tế chuyên ngành kế toán, duy chỉ có một bộ hồ sơ duy nhất nó không tìm thấy bất kỳ số liệu nào cả. hài lòng với kế hoạch của mình nó lấy bộ hồ sơ không tìm được dữ liệu ném qua bàn hắn
- Trần Thị Thu Hương. nhận bộ hồ sơ của người này – hắn cười mà như khóc nhìn vào bộ hồ sơ.
- ok, vợ bảo nhận ai thì nhận người đó đi.
- ngày mai tôi sẽ và trong kia < nó chỉ vào phòng ngủ của hắn trong căn phòng làm việc này > làm việc, anh cho người chuyển bàn và máy tính vào trong đó cho tôi, và chuẩn bị một bàn giấy, máy tính vào đúng chỗ này ok?
- để làm gì vậy? em định thử anh đấy à? – hắn nhăn mặt.
- tôi không rảnh vậy đâu, bảo sao thì anh cứ làm vậy đi. tôi nói sao anh nghe vậy cho đến ngày kế hoạch của tôi thành công nếu không thì anh với tôi ra tòa biết chưa? – nó hù hắn
- biết rồi ….mà. anh sẽ nghe theo vợ – hắn nuốt nước bọt. chả biết từ bao giờ hắn lại thấy sợ nó thế này nữa …..thật thê thảm cho hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...