Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?


“Tùng tùng tùng”
- CẢ LỚP! _ Kiên hô to, dõng dạc.
Bọn nó đứng dậy nghiêm chào, chào “tía”-người chúng nó tôn kính và mong chờ quay trở lại.
“Đoàng đoàng…” _ thằng Phát lén giấu pháo giấy để giờ bắn ra làm đứa nào cũng giật mình.
- Chào mừng tía đã về nhà!
- Hoan hô
“Đốp đốp… rầm rầm… đốp” _ bọn nó vỗ tay lẫn đập bàn inh ỏi hưởng ứng.
Thầy Khánh giơ tay ra hiệu cho chúng nó im lặng. Đợi bọn nó lắng xuống hẳn thầy mới nói:
- Cám ơn các con đã cho tía có cơ hội đứng đây một lần nữa!
- Tía đừng nói thế, đó là chữ “hiếu” phải tròn của mỗi người con mà tía! _ thằng Phát đứng dậy phát biểu.
Đứa nào cũng tròn mắt tới ngạc nhiên nhìn nó, có bao giờ thằng này dùng văn vẻ dựng tóc gáy vậy đâu. Sao hôm nay phát biểu câu hay thế.
“Đốp đốp đốp” _ một tràng pháo tay dành cho anh bạn Xêkô của chúng ta.
- Tía có chuyện muốn hội ý với nhà mình!
Đứa nào cũng im phăng phắc chờ thầy nói.
- Vào cuộc thi Nam-Nữ sinh thanh lịch sắp tới tía có hai đề cử cho hai ứng cử viên.
- Ai hả tía?
Thầy Khánh bước về chỗ hai cô cậu đang ngồi.
- Na Na và Gia Bảo. _ thầy đặt tay lên vai cậu nói. – Các bạn nghĩ sao?
- … _ bọn nó đều im lặng nhìn cô cậu.
Hai cô cậu nhìn nhau hồi hộp không biết bọn nó đang nghĩ gì mà trông mặt giống sát thủ thế.
- Duyệt! _ Quỳnh đứng dậy bật ngón cái lên.
- Duyệt! Chuẩn ứ phải chỉnh. _ Kì Lâm tán thành.
Và tất cả bọn nó đều bỏ phiếu tán thành.
- Nhưng chỉ còn chưa đầy một tuần nữa là thi rồi, làm sao chuẩn bị kịp đây? _ Kiên nói.
- Ờ cũng đúng, bọn mình chưa từng thi lại chả có kinh nghiệm, thời gian gấp rút biết thi gì mà chuẩn bị đây? _ Kì Lâm nói.
- Các con yên tâm! Chuyện đó tía lo hết rồi, bây giờ việc của Na Na và Gia Bảo là làm tốt việc của mình thôi. _ thầy Khánh cười hiền.
- Có cách gì hả tía? _ cậu hỏi dồn.
“Reng reng reng” _ Thầy Khánh có điện thoại.
Thầy lấy chiếc điện thoại trong túi ra nhìn vào màn hình đang sáng rồi nói với bọn nó:
- Đợi tía một lát! _ thầy Khánh nói rồi bước ra ngoài.
- Ê bọn mày! Không biết tía mình có cách gì hay nhỉ? _ Hoàng Lâm nói nhỏ.
- Ơh mong là sẽ có hiệu quả chứ tui lo quá. _ Vy trả lời.
- E hèm… _ thầy Khánh quay vào hắng giọng.
Bọn nó đều im lặng
- Không cần phải căng thẳng thế đâu! _ thầy nói rồi nhìn ra cửa. – Vào đi hai em!
- Anh… _ cậu sựng người.
- Chi…chị… _ cô tròn mắt, lắp bắp không nên lời.
Trước mặt bọn nó là một đôi trai tài gái sắc, bọn con gái nhìn chị gái vừa ngưỡng mộ lẫn ghen tỵ còn xúy xoa không hết trước vẻ đẹp của chàng trai kia, bọn nó chỉ muốn nhảy đến ngay bên cạnh anh ta ngay lập tức; lũ con trai thì kém gì ghen nổ mắt với anh chàng kia nhưng đổ rầm rầm trước sự sắc xảo của của chị gái rồi.
- Tía xin giới thiệu đây là Hoàng Gia Huy và Vũ Trâm Anh, là Nam-Nữ sinh thanh lịch mấy khóa trước. Đây là hai tiền bối các con đáng học tập, cũng là hai học trò ta tâm đắc nhất. Gia Huy và Trâm Anh sẽ giúp Gia Bảo và Na Na trong cuộc thi sắp tới.
Gia Huy và Trâm Anh đều nở nụ cười thân thiện chào bọn nó. Đây là liều thuốc ngất hiệu quả nhất đối với bọn nó đây, đứa nào cũng cứng đờ ra vì đã “uống thuốc” mất rồi.
- Chào các bạn! _ Gia Huy cười “chết người”.
- Ôi trời ơi… anh ấy cười với tao kìa _ Nữ 1.
- Ai nói, với tao chứ! _ Nữ 2
- …
- Mình lâu rồi mới quay lại trường, có nhiều cái mình chưa biết mong các bạn giúp đỡ! _ Huy cúi đầu.
- Để em.
- Em
- Em này anh! Cái gì em cũng biết.
- … _ lũ con gái lau chau.
- Chào các bạn! Mình cũng giống như anh Gia Huy, cũng mới quay lại trường, mong các bạn giúp đỡ! _ chị cũng cúi đầu lịch sự.
- Chị yêu không phải lo! Có em đây, em…_ 1 nam.
- Em sẽ giúp chị hết sức! _ nam 2.
- …
Cô như người mất hồn vậy, nãy giờ mắt không chớp chỉ nhìn về một đối tượng. Cậu có kém cạnh gì, mắt chữ O mồm chữ A, ruồi “làm tổ” xong rồi cũng nên.
Nhìn hai đứa, Gia Huy với Trâm Anh chỉ lắc đầu cười thầm.
*Cuối cùng thì đã gặp được em rồi… cô em dâu tương lai. Thằng nhóc này cũng biết chọn người để thương đấy!* _ Huy tấm tắc.
*Cậu bạn kia chắc là người ấy phải không bé Na! Em may mắn đấy!* _ Trâm Anh nghĩ bụng.
- CÁI GÌ ĐÂYYYY? _ thầy Khánh quát lớn làm bọn nó đứng tim. –Mới vắng tôi vài hôm mà trong SĐB đã chi chít tên thế này ah? _ mắt thầy nổi lên từng tia đỏ au.
- Đây mới đúng là tía chúng ta đây! _ Kiên xì xào.
- Nhưng mà tao sợ quá mày ơi! _ Phát.

- Những ai được “ghi danh” trong đây thì tự giác bước lên cho tôi! _ thầy ra lệnh.
Từng đứa run rẩy bước lên bục giảng, chờ hình phạt dành cho mình.
- Tía Khánh tui yêu là đây mà! _ cậu nói.
- Tía vẫn không thay đổi nhỉ? _ cô nói thêm. – Ơ… mà… _ nãy giờ nỗi “sợ hãi” đã lấn át cái thắc mắc + tò mò của cô và cậu, đến giờ kịp nhớ lại thì cô không còn thấy Gia Huy và Trâm Anh đâu nữa.
+++++
Cùng bước đi trên dãy hành lang, hai người không nói gì. Do không biết nói gì hay do quá nhiều thứ muốn nói nên không biết nói gì…?
- Mình ngồi xuống đây một lát được không? _ Huy hỏi.
- … vậy cũng được! _ Trâm Anh hơi lưỡng lự nhưng rồi đã đồng ý.
Hai người cùng ngồi xuống chiếc ghế đá gần đó dưới tán cây bằng lăng mát rượi.
- Dạo này em vẫn khỏe chứ?
- Vâng! Còn anh?
- Hì, cũng như em thôi.
- …
Hai người không biết nói gì, không khí lại trở nên đặc quánh.
Muốn nói rất nhiều nhưng có cái gì đó chặn ở họng khiến Huy nói không nên lời.
- Chắc giờ anh đang điều hanh tập đoàn của gia đình phải khhông? _ Trâm Anh mở lời.
- Ah… ưhm! Còn em? Em đang làm ở đâu? Công việc tốt chứ?
- Một tập đoàn đã ngỏ ý mời em về làm việc và em nhận lời, em công tác ở đó từ lúc ra trường cho đến giờ.
- Chúc mừng em! Tuy hơi muộn. _ Huy đưa tay.
- Cám ơn anh! _ Trâm Anh đáp lại bằng cái bắt tay của mình.
Cái bắt tay không tên nhưng đầy cảm xúc, đã từ lâu Huy mong có được cái bắt tay thế này. Trâm Anh thấy được điều gì đó trong ánh mắt Huy nhìn chị, chị tế nhị rút tay ra khỏi bàn tay Huy.
- Người ấy… đã về chưa Trâm Anh? _ Huy hỏi.
- … _ chị lặng đi vài giây, nhìn về xa xăm. – Chưa!
- Vậy…
- Nhưng em sẽ đợi! Đợi đến ngày anh ấy trở về. _ chị vội cắt lời Huy.
- Nếu anh ta không về nữa thì sao?
- Em vẫn sẽ đợi, em cảm nhận được tình cảm của anh ấy dành cho em. Điều đó chỉ những người thật sự yêu nhau mới cảm nhận được anh ah!
Từng lời nói của Trâm Anh như ngàn mũi tên đâm vào trái tim lạnh giá của Huy khiến trái tim đã đông lạnh từ lâu giờ lại rỉ máu.
- Còn anh thì sao? Đã quàng khăn cổ cho cô nào chưa?
- Anh vẫn đang đợi một người.
- Thật sao? Ý cô ấy thế nào?
- Em cũng biết cô ấy đấy!
- Em cũng biết ạ? Ai vậy anh?
- Em thật sự không biết người ấy là ai sao?
*Ý anh là… Em xin lỗi Huy ah! Nhưng em thương anh Tuấn nhiều lắm!* _ chị nhủ thầm trong tim.
- Thôi cũng trễ giờ làm việc rồi, em xin nghỉ có 2 tiếng thôi, giò chỉ còn 30’ nữa là hết em phải đi đây! Gặp anh sau. _ chị đứng dậy cúi đầu chào Huy.
- Để anh đưa em đi!
- Cám ơn anh! Em đi xe tới mà, chào anh!
- Ưhm! Chào em, đi cẩn thận nhé!
Huy lặng nhìn từ phía sau Trâm Anh, cứ thế cho đến khi chị lên xe và đi hẳn.
- Em không biết hay không muốn biết hả Trâm Anh? Em thật nhẫn tâm với anh.
oooooooo
Chiều tan trường
Hai cô cậu bước khỏi lớp mà đầu óc đang “phiêu du” nơi nào không hay.
- Ớ Bảo! _ Hoàng Lâm gọi. – Bữa nay mày đi bộ cùng nhỏ Na hả?
Không trả lời Bảo vẫn đi.
- Bảo! _ Hoàng Lâm chạy lại vỗ vai cậu.
- Hở? _ lúc này cậu mới giật mình tỉnh giấc.
- Làm gì mà như thằng cõi trên vậy?
- Ờm… không có gì. Mà mày kêu tao có gì không?
- Haizzz bó tay chấm cẳng với mày luôn, tao hỏi mày bộ nay mày thả bộ cùng Na hả?
- Không!
- Ô vậy mày đi bằng gì đến đây?
- Xe đạp.
- Vậy xe mày đâu?
Cậu “nai tơ” nhìn quanh mình
- Ờ nhỉ, tao quên chưa lấy. _ cậu gãi đầu.
- Chậc chậc… _ Hoàng Lâm lắc đầu chịu thua.
*Sao lại là chị ấy nhỉ…? Chậc sao chị Trâm Anh không nói mình biết trước chứ? Bộ chị ấy từng là nữ sinh thanh lịch thật sao? _ cô vừa đi vừa tự hỏi vu vơ.
- Về không nhỏ? _ cậu thắng xe lại hỏi cô.

- Ờ có, xe chùa ngu gì không đi. _ cô leo lên sau xe cậu ngồi luôn. – Mà này!
- Gì?
- Cậu cũng quen hai anh chị lúc nãy ah?
- Có gì không?
- Thì tôi thấy cậu có chút ngỡ ngàng giống tôi.
- Ưhm!
- Vậy là cậu quen thật sao?
- Ưhm! Nhưng một người thôi.
- Tôi cũng thế! Cậu quen ai trong hai người đó?
- Anh Gia Huy.
- Ra thế, mà tôi thấy tên hai người cũng giống nhau thật đấy, cả ngoại hình cũng giống luôn. Nhưng cậu… chậc thua anh Huy xa.
Dù đã nghe nhiều người nói nên chai lì luôn rồi nhưng sao giờ nghe cô nói cậu lại thấy lòng cồn cào, bức xúc đến thế.
- Kệ tôi! _ cậu gắt.
- Xời… dỗi nữa chứ, mà này cậu với anh Huy có quan hệ gì không?
- Anh trai. _ cậu nói cụt lủn.
- Hả? Ai?
- Hừ… anh Huy-Gia Huy-Hoàng Gia Huy là anh trai tôi được chưa?
- Thật thật… thật ah?
- …
- Thảo nào tôi thấy quen thế, hè.
- Còn chị… gì gì đó…?
- Tên chị ấy là Trâm Anh-Vũ Trâm Anh chứ không phải là gì gì đó biết chưa?
- Dạ vâng ạaaaaa!
- Ngoan lắm! hàhà _ cô vuốt tóc sau gáy cậu.
- Nhột! _ cậu cười to, tay lái còn loạng choạng nữa.
- Tha cho kưng đấy! he
- Sao cậu biết chị ấy? _ cậu hỏi.
- …
- Sao cậu không nói gì?
- …
“Kíttt” _ cậu thắng xe gấp.
- Cậu không khỏe ah? _ cậu lo lắng khi nhìn thấy sắc mặt cô không tốt.
- Không! _ cô lắc đầu.
- Còn nói không. _ cậu mắng. – Vào đây nghỉ chút đi! _ cậu nói cô vào ghế đá cạnh đó ngồi rồi dắt xe vào lề đường.
Cũng may là dọc đường đi thường có mấy chiếc ghế đá chứ không thì phải ngồi bờ ngồi bụi mất.
- Chắc do nắng gắt quá đây mà, đấy lần trước tôi bảo đội mũ vào đi học mà sao không đội hả? Nghe lời tôi thì có sao đâu. _ cậu mắng cô xối xả.
- … _ cô vẫn không nói gì.
Nhìn cô như thế cậu không chịu nổi đành chạy đi mua nước cho cô.
*Em đã nói không nhớ không buồn vì anh nữa nhưng sao cứ thấy chị Trâm Anh thui thủi em lại thấy trách bản thân quá, khi ấy lại càng nhớ anh da diết, ông anh trai đáng ghét kia! Anh đang ở đâu hả anh Tuấn??? Mỗi khi có người hỏi em về mối quan hệ giữa em và chị ấy em biết trả lời sao đây anh hai….?* _ cô không kìm nổi cảm xúc.

Cậu chạy vội vào một hàng tạp hóa gần đó, tìm một loại nước cho cô.
Cầm chai nước khoáng lên định lấy lại nghĩ bụng *Nước này có đủ mát không…?*
Bỏ chai nước xuống, cậu chạy vào mở tủ lạnh lấy chai nước khoáng đã được ướp lạnh:
- Haizzz cái này thì sao đủ dinh dưỡng chứ, nhìn người gì đâu mà ốm nhom ốm nhách.
Lại thấy không được, cậu nhấc chai Sting bên cạnh lên:
- Chậc nhỏ đang cảm nắng uống cái này vào lỡ đau họng thì gay to… lại còn có ga nữa…

- Cái này thì… không được.

- Không được.

- Không được.
Mua có chai nước thôi cũng khó khăn quá đi mà, cứ cầm hết hết chai này đến chai nọ lên mà mãi vẫn không được. Cô bán hàng được dịp ngắm trai đẹp miễn phí nên cứ mê tít nhưng thấy cậu cứ chạy đi chạy lại mà đến chóng cả mặt.
- Anh gì đẹp trai ơi!
- Dạ? chị gọi em ạ?
- Ưhm! Anh có cần em giúp gì không ạ?
- Không! Cám ơn. Ah có đấy.

- Anh nói đi ạ?
- Chị có biết loại nước nào có nhiều dinh dưỡng mà là loại con gái uống được không?
- … anh anh có người yêu rồi sao?
- Chị ơi em đang gấp.
- Đây! _ cô nhân viên cầm chai sữa trái cây Nutri có sẵn trong tay đưa cho cậu.
- Cám ơn chị! _ cậu đưa tiền rồi co dò chạy một mạch.
- Người gì đâu mà vô tâm hà, gái đẹp đứng đây mà còn… hứ.

- Hộc hộc… _ cậu với tốc độ hỏa tiễn chạy về.
- Cậu đi đâu vậy?_ cô hỏi.
Cậu cầm chai nước đưa cho cô
- Cho tôi ak?
Gật
- Cám ơn! _ cô nhận lấy. – Uầy ngon thế! Cậu uống không?
Cô mở nắp uống một ngụm rồi đưa mời cậu.
Cậu nhận lấy và tu một hơi hết hơn nửa chai, cô vội cản lại:
- Thôi thôi! Đừng có uống hết một mạch vậy chứ, cho tôi nữa nào. _ cô đánh nhẹ vai cậu.
Cậu xực nhớ liền thôi ngay, tại mệt + khát nên… cũng thông cảm được nhỉ…?
- Cậu chạy đi chỉ mua mỗi chai nước này thôi ak?
- Ưhm!
- Thật là… cậu rảnh quá nhỉ?
- Cậu có vẻ khỏe hơn rồi nhẩy? Còn ăn hiếp tôi được là tôi biết cậu đang còn sống rồi.
- Tôi ăn hiếp cậu bao giờ chứ?
- Tốn hơi đi mua chai nước cho cậu. _ cậu lầm bầm.
- Có ai bảo cậu đi đâu mà than với vãn? _ cô mắng.
*Đúng là nhỏ ngốc xít mà! Tôi đi vì cậu chứ ai mà còn hỏi… hứ* _ cậu tủi thân.
- Thôi về nào! _ cô đứng dậy, kéo tay cậu.
- Thì về!
Cậu không còn hỏi về chị Trâm Anh được nữa, mà đúng hơn là không còn bụng dạ mà nghĩ tới chuyện gì ngoài cô nữa. Với cậu bây giờ không có gì quan trọng hơn cô nữa.
(Ước gì mình được như cô ấy nhẩy! hihi +_+. Có ai đó quan tâm sướng thiệt! Các mem nhà mình đã có ai chưa đấy? *cười nham hiểm* Nếu có thì đừng ngốc xít như bé Na Na nhà mình nhé!)
+++++++++
Sáng hôm sau
- Na Na! _ cậu gọi cửa nhà cô.
- Mới 6h30’ sao ổng qua sớm vậy trời? Chắc mình nghe lầm. _ đúng lúc cô vừa bước ra từ WC.
- Trần Na Na! _ cậu bực mình gọi to.
Cô vội chạy ra ban công xem tình hình ra sao.
- Hơ cậu ta thật kìa. _ cô phi thật nhanh xuống mở cổng cho cậu
- Làm gì mà tôi gọi hoài không nghe hả Trần Na Na?
- Y… gọi cả tên cúng cơm của tôi nữa cơ đấy! Thôi biết rồi, cho tui xin lỗi mà! Hềhề.
- Bỏ qua cho cậu lần này đấy!
Lòng cậu nhão luôn rồi bụng dạ đâu mà giận cô nữa chứ.
- Nay qua sớm có gì hông?
- Đi học chứ làm gì?
- Đi học?
- Ưhm!
Cô đưa tay lên trán cậu kiểm tra độ nóng-lạnh.
- Gì vậy? _ cậu hỏi.
- Bình thường, sao tự nhiên rủ tui đi học sớm vậy?
- Nhiều chuyện, định cho khách đứng ngoài đường thế này ah?
- Xời… mời.
- Cám ơn. _ cậu đút tay vào túi ung dung đi vào.
- Ủa con xe của cậu đâu? _ cô đóng cổng không thấy xe cậu liền chạy theo hỏi.
- Bán rồi!
- HẢ???
- Có gì mà cậu ngạc nhiên vậy? Ngậm miệng lại đi ruồi bay qua kìa!
- Sao lại bán?
- Không thích đi nữa thì bán, có vậy cũng hỏi. Vào chuẩn bị nhanh lên rồi còn đi học, cậu có thời gian 3’ để chuẩn bị nếu không tôi phi lên phòng luôn thì ráng mà chịu.
- Cậu…
- Còn 2’57”
Cô vẫn đứng trừng mắt nhìn cậu
- 2’55”… 2’50”…
- Hứ _ nguýt cậu rách mắt rồi cô lao vội lên phòng.
- Bảo hả con? _ nội từ bếp ra.
- Dạ, con chào nội! _ cậu lễ phép.
- Sao bữa nay đến sớm vậy?
- Hôm nay con đi bộ nên rủ Na đi chung cho vui, hì.
- Hai đứa ở đâu là ở đó cháy liền, nhà nội xuýt cháy mấy lần chứ bộ, lát đi đường cẩn thận cây cỏ cháy rụi hết đó nghen. Haha.
- Hìhì _ cậu gãi đầu, cười trừ.
“Bịch bịch bịch” _ cô chạy từ trên phòng xuống như con thiêu thân.
- Tốt lắm, rất đúng giờ! _ cậu nhìn đồng hồ khen. – Tụi con đi nha nội! _ cậu kéo tay cô lôi đi.

- Ăn sáng đã chứ!
- Dạ lát bọn con ăn nội ạ! _ cậu trả lời.

- Đi học gì mà sớm vậy, ngoài đường giờ có mỗi tôi với cậu đi học thôi đấy. _ cô vùng vằng.
Đeo ba lô con cóc cậu vẫn ung dung đút tay vào túi đi trong gió.
- Đồ đáng ghét! _ cô giậm chân tại chỗ không chịu đi nữa.
Cậu mở cặp lấy ra hộp sôi đang còn nóng đưa cho cô.
- Nek!
Cô nhìn dò xét
- Cho tôi hả?
Gật
- Haha cám ơn! _ thấy đồ ăn là cô lại hết giận liền.
Đó là công sức cả buổi sáng nay của cậu dành cho cô, mới sáng sớm tinh mơ cậu đã dậy để đồ ít sôi với đủ thứ loại thực phẩm khác thành món sôi dinh dưỡng mà cậu vẫn thường được ăn từ tay zú. Nhìn cô ăn ngon lành cậu vui biết mấy, để nhìn thấy nụ cười trên môi cô cậu có làm cả đời món sôi này dành tặng cô cậu cũng bằng lòng.
Cậu lại mở cặp lần hai, lấy ra một chiếc mũ ấn lên đầu cô.
- Cái gì vậy?
- Mũ chứ gì?
- Sao để lên đầu tui?
- Đội cho khỏi nắng, lỡ như hôm qua thì mệt. _ cậu nói rồi bỏ đi trước.
Cô cười đến ngoác miệng luôn rồi đây, mặc dù không hề thích chiếc mũ rộng vành này nhưng là của cậu tặng nhất định cô sẽ đội. Ngoài miệng thì nói không thích nhưng bụng thì đang khua chiêng gõ trống vui chết được ý chứ.
- Này! Đợi tôi với chứ! Đi gì nhanh vậy? _ cô vội chạy theo.

Tại lớp
- Uầy uầy bọn mày ơi sắp có họa gì nữa đây? Bé Na nhà mình nay thích đội mũ đi học cơ đấy, mà còn là mũ rộng vành nữa chứ? _ thằng Phát Xêkô xăm soi.
- Phải đấy! _ Hoàng Lâm hưởng ứng.
- Ai nói là tao thích? Tại…
- E hèm _ cậu hắng giọng, lén trợn mắt nhìn cô.
- Tại… tại nội tao bắt đội chứ bộ!
- Ahhhhh chắc là nội lo cho đứa cháu gái mới lớn đây mà, haha _ Kì Lâm thêm “mắm muối”.
- Ồn ào. _ cậu gắt.
- Thôi tao không giám chọc đến bé Na của ấy nữa đâu, ta lướt đây. _ Hoàng Lâm móc máy.
I———–I
Tan trường
- Còn ba ngày nữa thi rồi ông bà đã chuẩn bị gì chưa? _ Quỳnh với Kì Lâm chạy theo hỏi cô cậu.
- Chưa! _ cô trả lời.
- Vậy mày định chừng nào mới tính hả con này?
- Tao…
Hey baby, when we are together, doing things that we love.
Every time you’re near I feel like I’m in heaven, feeling high…
Chuông điện thoại cậu đổ
- Alo _ cậu nghe máy
- Kệ ổng mày trả lời tao đi! _ Kì Lâm gắt.
- Tao…
Hurt Lovers, Hurt, Hurt Lovers oh
Don’t give up, Don’t, Don’t give up no
Think of it
You can’t just let it go…
Điện thoại cô cùng lúc đổ chuông
- Đợi tao xí!
- Alo
- …
- Vâng!
- Giờ chuẩn bị hành trang đây, bye bọn mày tao đi trước có việc. _ cô vẫy tay chào bọn nó.
- Ơh, nhớ cố gắng đấy nhé! _ Kì Lâm và Quỳnh cổ vũ.

Cổng trường
Trước cổng đã có một xế hộp đợi sẵn hai người, nhìn thoáng qua cậu cũng biết thừa đó là xe của anh Gia Huy.
- Hai đứa lên xe đi! _ chị Trâm Anh nói qua cửa xe.
- Chị Trâm Anh! Cô ngạc nhiên.
*Ủa xe anh hai sao chị ta lại… *
- Còn chờ gì nữa hai đứa? _ một người đàn ông cạnh chị cất tiếng-là anh Huy.
Thấy anh trai cậu liền mở cửa xe đẩy cô vào rồi cũng ngồi lên.
Chiếc xe bắt đầu bon bon lăn bánh.
Hai cô cậu ngồi trên xe không nói câu nào, chỉ nheo mắt dán vào hai con người ngồi ghế trên là Gia Huy và Trâm Anh.
- Gáy anh dính gì hả? _ Huy nói, mắt vẫn tập trung lái xe.
Hai người vội thu lại ánh mắt.
- Thôi nào! Không có gì ghê gớm đâu, thả lỏng đi. Hai đứa sắp được tham gia một “khóa học” rất thú vị nên chuẩn bị tinh thần đi nhé! _ chị Trâm Anh quay xuống nói, nở nụ cười nham hiểm.
Sắc mặt hai đứa xám đi, Gia Huy với Trâm Anh nhìn mặt cô cậu tái đi mà không nhịn nổi phá lên cười.

“Khóa học” mà chị Trâm Anh nói là gì? Sao lại phải học chứ? Nó giúp ích gì cho cô và cậu? Liệu có thành công…? Hãy chờ trong chap tới nhé các bạn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui