Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?


“Kíttt”
- Cám ơn! _ cô xuống xe, mở cổng vào nhà.
- Này nhỏ! _ cậu gọi với.
- Hở?
- Làm bạn nhé?
- Theo tính chất bắc cầu?
- Không! Trực tiếp, tôi muốn… cô là bạn của tôi!

- Cô không muốn làm bạn với tôi sao?

- Tôi hiểu rồi, cô vào đi, tôi về.
- Này nhóc!
Cậu ngoái đầu lại
- Đừng có gọi tôi là cô này cô nọ nữa nghe chưa? Bạn bè gì mà suốt ngày cứ cô – tôi là sao? Cậu mà còn gọi tôi là cô một lần nữa thì… thì tôi nghỉ làm bạn với cậu luôn cho bõ ghét! _ nói xong không để cậu kịp trả lời cô đã vội đóng cổng.
Đứng sau cánh cổng cô khẽ cười đáng yêu.
- Tức là… nhỏ đồng ý làm bạn với mình? _ cậu cười sung sướng.
…!o!…
Đã một tuần trôi qua, cô chắt bóp dành dụm từng cắc nhưng vẫn chưa đủ. Vì sức khỏe nội quá yếu nên có nhiều khoản mới phát sinh, cô lo đến quên ăn quên ngủ. Khi nội khỏe sợ phải chăm lại cô mất, mới hơn một tuần mà cô đã sút lận mất mấy cân rồi không biết cô chịu đựng được bao lâu nữa.
“Cạp cạp cạp…”
Điện thoại cậu có tin nhắn.
- Rảnh hk nhox?
- Hơi hơi
- Hỏi vậy thôi, tui hk cần bít nhox đg rảnh hay bận bịu vướng víu gì hết. Mau wa đây tui nhờ tí!
- Ko thít! Nhờ ng ta mà nạt nộ z hả nhỏ kia?
- Lẹ lên, tui đg gấp nak!
- Thôi đc roài, đợi nhox xí!
- Ừa nhanh nha.
- 5’ sau
- Có gì mà gọi tui như gọi đò vậy nhỏ kia?
- A, nhanh lên vào đây. _ cô kéo tay cậu lôi vào bếp.
- Gì đây?
- Hìhì…
- Cái điệu cười quen thuộc, nói! Tóm lại là cậu muốn tôi làm gì hả bà ngoại nhỏ của tôi?
- Ah thì… cũng không có gì, chỉ là nhờ cậu nấu giúp tôi nữa cơm cho nội. Nội ăn cháo miết ngán quá rồi, kêu tôi nấu cơm cho nội; mà cậu biết rồi đấy tôi có biết nấu gì đâu. Trăm sự nhờ cậu, tôi không muốn nội bỏ bữa, sức khỏe nội đang yếu lắmmm luôn, cậu làm ơn nấu giúp tôi đi mà! Hìhì
Mặc dù mỗi lần được cô nhõng nhẽo cậu rất thích, để được làm anh hùng cứu mỹ nhân nhưng không thể chịu nổi cái điệu bộ chảy nước ấy của cô thêm nữa.
- Cậu xua tay:
- Xì tốp, dạ em đi làm liền thưa chị!
- Có thế chứ, Bảo tốt nhất trên đời mờ. _ cô nịnh bợ.
- Không giám.
….
Nấu xong cả hai cùng vào bệnh viện, vì đã giúp cô nên cậu đòi trả công bằng cách cô phải đạp xe chở cậu đi. Biết làm gì bây giờ đành chịu thôi. Cô đạp xe bở hơi tai đến bệnh viện rồi hai người cùng đưa cơm lên cho nội.
“Cạch”
- Con nhỏ này, mày định từ anh em hả? Nội nằm viện lâu vậy sao mày không nói cho bọn tao biết? Nếu tao không gặp ngoại thì mày định giấu bọn tao luôn chắc? _ vừa mở cửa vào, cô đã bị Kì Lâm chửi xối xả.
- Tao… tao…
- Tao ta cái gì? _ Kì Lâm làm mặt giận.

Kì Lâm trách cậu là phải đấy! Tại sao cậu lại giấu bọn tôi? Cậu không xem bọn tôi là bạn hả? Cả cậu nữa, biết chuyện mà không báo là sao? _ Hoàng Lâm trách móc cô rồi chuyển sang cậu luôn.
Cậu gãi đầu.
- Thôi nào mấy đứa, nội cũng có sao đâu, bé Na không nói vì sợ các con thêm lo thôi mà.
- Hìhì đúng đấy, tại tôi sợ mọi người lo lắng chứ bộ! Bỏ qua hen, lần sau tôi không giám nữa đâu mà! Hềhề.
Đó nội thấy chưa? Nó lại cười trừ rồi kìa. _ Kì Lâm vẫn giận.
Để hai cô nàng ở lại, Hoàng Lâm nhìn Bảo, hất nhẹ mặt ra cửa rồi ra trước. Hiểu ý cậu đi theo.
- Có chuyện gì vậy?
- Là chuyện của Na Na. Haizzz nhỏ đó rất cứng đầu nên sẽ không bao giờ nhận sự giúp đỡ, nhất định Na sẽ tự xoay sở tôi sợ cậu ấy không trụ nổi mất.
- Tôi biết!
- Cậu đã tìm được cách rồi sao?
- Tạm thời thì chưa nhưng nhất định tôi sẽ có cách, cậu không phải lo cứ giao cô ấy cho tôi là được rồi.
- Tôi biết cậu đối với bé Na nhà tôi thế nào mà! Đúng không… Hoàng thiếu gia? _ Hoàng Lâm vỗ vai cậu.
- Cậu… sao cậu biết? _ cậu ngạc nhiên.
- Có đui cũng nhìn được ánh mắt của cậu dành cho bé Na huống gì tôi, một người bình thường.
- Ý tôi là… sao… sao cậu biết tôi là…
- Hoàng thiếu gia chứ gì? Có gì mà tôi không biết, điều đó có gì xấu đâu mà phải giấu hả anh bạn! Tôi không hiểu cậu lại ẩn danh như thế để làm gì?
- Cậu điều tra tôi đấy ah?
- Cuộc sống của tôi, ngoài mẹ ra tôi còn có hai người phụ nữ quan trọng nữa. Một là người tôi thương chắc cậu cũng biết thừa là ai, người còn lại chính là cô bạn thân hay đúng hơn là ân nhân, chính Na đã vớt tôi lên từ vũng sình bẩn thỉu. Tôi không cho phép ai đụng tới họ, nhưng may mắn là có cậu. Tôi sẽ giao toàn quyền có thể “đụng chạm” tới cô bạn thân của tôi cho cậu, nếu cậu giám ăn hiếp cô ấy tôi sẽ xử đẹp cậu luôn. Đừng làm tôi thất vọng, người anh em! Cố lên!
- Tôi đã không lầm khi kết bạn với cậu.
- Giờ cậu mới biết ah? Xời… đi thôi mất công mấy bả lại la ó om xòm. _ Hờng Lâm quàng tay qua cổ cậu dong đi.
…………….
Do thời gian trôi qua nhanh hay vì cô quá bận rộn? Bận đến mức không nhận ra rằng thời gian trôi nhanh vậy. Cuối cùng cũng hết hai tuần nghỉ học, giờ là lúc cô phải quay lại trường học.

- Bọn mày ơi! Hộc hộc… _ thằng Phát Xêkô hớt hải chạy vào.
- Có chuyện gì mà mày bù lu bù loa vậy Xêkô mỏ nhọn? _ một đứa trong đám nói.
- Bảng xếp hạng trường mình… hộc. _ Phát Xêkô thở không ra hơi.
- Bảng xếp hạng gì? Hot boy? Hot girl? Hay…
- Không… hộc…
- Chứ là bảng gì?
- Học lực kìa.
- Xời… _ cả đám lắc đầu tản ra.
- Tưởng gì, bảng đó mày có nói cũng như không. Lớp này có bao giờ lọt được mem nào vào bảng đó đâu mà mày làm như to chuyện lắm vậy ak! Bộ mày định kêu cả đám lên xem thành tích của người ta rồi xặc máu chết đứng như Từ Hải hử? _ nhỏ Quỳnh – lớp phó trật tự bỉu môi.
- Có, lớp mình có đấy!
- Hả? Ai? Đứa nào? _ cả đám mới tan ra giờ lại vón thành một cục.
- Ờ… tao chưa coi.
- Ý trời ơi! Nói nó mỏ nhọn chớ có sai mà, mày muốn tao vạc mất mỏ mày không? Chỉ giỏi cục tác gì đâu không ah! _ Hoàng Lâm dọa nạt.
- Tao chưa coi nhưng tao chắc 100 ah không 1000/ooo luôn mà!
- Còn lẻo mép hả mày?
- Tao nói thật, mấy em bên D8 mới báo tao tin nóng hổi này mà! Còn nữa không những một mà là hai mem lận, lại còn hạng cao nữa đấy!
- Muốn biết thì lên bảng tin điện tử coi là biết liền, nếu không đúng thì coi như Xêkô nhà mình xui xẻo vì nghe mấy em mách lẻo. _ Kì Lâm đưa ý kiến, bẻ tay rôm rốp.
- Ờ, đúng!!! _ cả đám di cư như vũ bão, kéo nhau lên bảng tin.
- Đúng lúc ấy cô, cậu cũng vừa tới.
- Gớm, hai anh chị dạo này là hay tòn ten lắm nhé! Chậc… lớp mình có thêm một cặp bài trùng rồi đây. Lại là nhỏ Quỳnh.
- Ê ê!!! Mày đừng có luyên thuyên nghe chưa. _ cô trợn mắt nhìn.
- Em sợ! Haha…
- Ê Quỳnh! Bọn nó định đi biểu tình hay sao mà trông hùng hậu vậy?

- Ah quên, thằng Phát Xêkô nói lớp mình có hai mem lọt vào bảng xếp hạng trường, mà còn là hạng cao nữa. Đi xem đi, nhanh lên.
- Ờ ờ… _ cô cũng tò mò liền chạy theo.
Cậu thì không hứng thú mấy nhưng một cặp bài trùng đã đi một lá thì lá còn lại đứng đây làm gì nữa, cậu cũng nối gót theo cô.
Tuy bảng tin điện tử của trường cao và lớn nhưng các học sinh yêuuuu quý của trường cũng cao, to không kém. Hầu hết các mem nhà D3 cô đều thuộc hàng thấp bé nhẹ cân (trừ cậu và một số mem quý hiếm khác) so với học sinh các khối khác nên việc nhìn bảng tin cũng là một việc khó khăn. Bọn nó phải chen lấn xô đẩy mãi mới kiếm được chỗ thuận mắt để có thể xem được.
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA _ Kì Lâm hét toáng lên làm đứa nào cũng phải bịt tai, cách xa chục bước.
Ai cũng nhìn nó với ánh mắt dị hợm.
- Con này khùng hả? … Chắc là nó uống nhầm thuốc! … Nhỏ chắc mới trốn viện? … hay những câu đại loại như thế.
- Có chuyện gì vậy? _ Hoàng Lâm hỏi.
- Ực… _ Kì Lâm tròn mắt, chỉ lên bảng tin.
Hoàng Lâm cũng tròn mắt luôn.
Hai đứa ôm nhau nhảy tưng tưng. Người nhìn vào thì nói hai đứa khùng, người thì ngưỡng mộ vì nó được ôm hot boy còn có đứa thì đang ghen tị,…
Hai đứa đẩy mấy đứa xung quanh ra để thoáng tầm nhìn rồi kéo cô và cậu vào giữa.
Cậu nhìn lên bảng rồi chỉ đút tay vào túi quần không chút phản ứng.
- Nhéo tôi một cái coi! _ cô đập đập tay cậu, mắt vẫn chăm chú lên bảng tin.
*Có cần như thế không?*
- Nhanh! _ cô giục.
Cậu đưa hai tay, béooooô một cái thật mạnh vào má cô.
- Ui aaaaaaa… đau đau! _ cô đánh tay cậu. – Là thật! Ha ha hahaha… đây là thật. _ lại đến lượt cô ôm cậu nhảy tưng tưng.
Hành động của cô khiến cậu bất ngờ, không kịp phản ứng gì.
Cũng đúng thôi, No.1 là No.1 đó. Có ai lội ngược dòng từ cuối bảng lên đầu bảng mà không sung sướng đâu.
- Thôi thôi, hai người muốn truyền nhiệt thì để đến tối rồi truyền, giờ thì… _ lớp trưởng nói, nhưng chưa kịp nói hết cô đã nhảy vào ôm luôn lớp trưởng chia sẻ niềm vui.
- Để em truyền nhiệt cho tù trưởng luôn hen! Huhu… Tù trưởng ơi! Em thắng rồi, em làm được rồi.
- Gớm, có ra giọt nước nào đâu mà bày đặt. _ khó chịu khi thấy cô ôm người khác dù vẫn biết cô vốn vô tư, cậu liền kéo tay cô ra khỏi cổ anh lớp trưởng. – Về lớp, biết vậy đủ rồi.

- Mà này, cậu sướng nhé! No.2 cơ đấy, chỉ anh em vài đường coi. Khao đi! _ Hoàng Lâm bá cổ cậu, nói.
- Sao cậu không kêu ai kia No.1 khao đi?
- Này, cậu quên Na Na đang kẹt hả? Bả lấy đâu ra mà bao, có mà bao nilon thì được! _ Hoàng Lâm nói nhỏ vào tai cậu.
- Ờ… chứ cậu nghĩ tôi rảnh tiền hả? Tôi đang đi làm vật mặt ra nek ba!
- Xời… thì thôi.
“Ầm ầm ầm” _ thằng Phát Xêkô đập bàn.
- E hèm… yêu cầu dân chúng im lặng để tù trưởng của chúng ta có đôi lời muốn nói.
- Cả lớp đều phá lên cười.
- Thằng mất nết! Bộ nhìn tao giống mấy ông tù trưởng lắm hả? _ Kiên – lớp trưởng gõ lên đầu thằng Phát một cái.
Chỉnh lại y phục, Kiên làm ra vẻ trịnh trọng quay xuống lớp.
- E e e… thử giọng… 1 2 3 4… e hèm… hôm nay, nhân dịp nhà D3 mình có chuyện vui và cũng nhân dịp trong một ngày trời xanh gió mát…
- Nóng thấy bà ở đó mà xanh với mát, có gì nói lẹ đi ông ơi! _ cô giục.
- Đúng đấy! Có gì thì nói lẹ đi, còn vòng vo tam thập quốc nữa. _ một đứa lên tiếng đồng tình.
- Ô kế! các hạ đã thít thì ta sẽ chìu. Hèm… tôi có lời tuyên dương hai bạn Bảo và Na! Hai bạn đã làm rất tốt trong kì học này… Ơ vỗ tay!
“Đốp đốp đốp…”
- Hai bạn đã dành đứt ngôi đầu bảng của trường với học sinh phải tính từ con số hàng ngàn này, điều đó không phải dễ nhưng hai bạn đã làm quá tốt! Hai bạn đã lấy lại danh dự của lớp sau bao nhiêu năm thất thế, hai bạn thật tuyệt! Chính vì vậy, hôm nay, với tư cách là một lớp trưởng – một người điều hành lớp tôi sẽ khao cả nhà một trầu mát cút luôn! Quyền chọn địa điểm sẽ thuộc về cậu Gia Bảo còn quyền chọn món ăn sẽ về phần Na Na.
- Hô lê… hoan hô, hoan hô lớp trưởng! Moah moah… moah _ bọn nó đập bàn đập ghế om xòm, còn có cả đứa hun gió Kiên nữa.
- Dạ em xin chân thành đa tạ bác Kiên ạ! Em nhất định sẽ chọn những món thật ngon cho các vị ở đây ạ! _ cô đưa tay bắt trước kiểu chào như trong phim kiếm hiệp. – Này cụ Bảo! Cụ là cụ nhớ phải chọn địa điểm có thật nhiều món ngon vào cho tôi nhé! Hôm nay bác Kiên đang thả cửa mình phải chớp thời cơ chứ, đâu phải lúc nào bác cũng soải tay thế đâu. _ cô hất mặt sang cậu.
- Yên tâm đê!


Buổi học kết thúc thật nhẹ nhàng vì nhờ thành tích học tập nên các thầy cô đã có cái nhìn thân thiện hơn với lớp. Chả cần nói thì ai cũng phải công nhận lớp cô đúng là tập hợp dàn sao phá hoại chuyên gia gây rối, học hành thì toàn “gậy gộc đập gà vịt”.
7h tối
Hai cô cậu đã chọn quán kem mà hai người đang làm, được dịp quảng bá cho quán nên chị Anna đã ra giá ưu đãi cho mọi người. Nói là quán kem nhưng vào đó chả thiếu thứ bánh ngọt, trái cây nào. Đứa nào nhìn cũng hoa mắt ù tai, không biết nên chọn món nào vì nhìn món nào cũng muốn chọn hết. Những 40 đứa, đã thế sức ăn đứa nào cũng như voi ăn hoài mà không thấy no; cũng hên là nhà Kiên rất rất có điều kiện nếu không thì phải vật vã mới trả được nợ mất. Biết Kiên không so đo lại rất phóng khoáng nên cô cứ thế gọi thả ga, bọn nó chưa ăn hết mà cô đã gọi ra, đứa nào cũng biết ơn cô cậu vì đã cho chúng nó được bữa ăn free.

- Thanks hai ông bà nhiều nhiều! Bụng tôi sắp nổ tung rồi đây.
- Ờ, no quá.
- Tại đồ ăn ngon quá mà, ông bà nhớ ngồi trên đó hoàiiiiiii mãiiiiiiiii để bọn tôi còn được ăn hoàiiiiiiii mãiiiiiiiii nghen! Mà nhớ cái địa chỉ này nhé, từ giờ chắc tôi thành con mà xó ở đây luôn quá.
- Cái đồ tham ăn. Hứ
Ăn xong bọn nó ra ngoài hóng gió để tiêu hóa những gì vừa đánh chén xong, đứa nào cũng xoa bụng kêu no. 40 đứa kéo nhau ra đường, quàng vai bá cổ đi khắp vỉa hè, đi đến đâu cũng gây sự chú ý. Với tinh thần đoàn kết và chịu chơi của bọn nó thì… ăn chơi không sợ “đạn” rơi, không cần quan tâm ai nghĩ gì tất cả bọn nó cứ thế tận hưởng gió trời; hết tám chuyện này rồi lại tới chuyện khác, bao nhiêu cái chủ đề mà bọn nó nghĩ ra, mãi đến khuya mới chịu giường ai người nấy về ngủ.
_______
- Dạ? sao có thể… chị có lầm không ạ?
- Lầm lỗi gì? Không có.
- Vậy thì lạ quá, nội em nằm viện lâu vậy mà chỉ mất có nhiêu đó sao?
- Đã bảo là nội cô được hưởng chế độ ưu đãi mà, hỏi nhiều vậy. Lẹ lên cho tôi còn làm việc.
Sáng nay bác sĩ đã cho nội được xuất viện, cô đi làm thủ tục rồi thanh toán viện phí nhưng tiền viện phí mất rất ít, tính cả tiền thuốc men cũng chỉ mất hơn 1 triệu trong khi nội nằm viện đã lâu.Thấy kì lạ nhưng cô cũng thôi vả lại đỡ đồng nào hay đồng ấy.
- Chào chị! _ đợi cô đi hẳn cậu mới lộ diện.
- Chào bạn, hìhì. _ là cô y tá đợt trước đã bị cậu hạ gục.
- Chị làm tốt lắm, cám ơn chị nhé!
- Mà… hai người là anh em việc gì phải giấu nhau như thế? Ai trả mà không được, tội gì phải chia phần để trả còn kêu tôi không cho cô ấy biết?
- Ah thì… cũng không có gì mà hôm nay em nhìn chị xinh thế cơ!
- Wủy xứ! Hìhì thật hả?
- Cậu nhún vai.
- Bảo!
- Hả?
- Cậu làm gì ở đây vậy?
- Cậu vẫy tay chào chị y tá rồi chạy lại chỗ cô.
- Thì tôi đến đón nội không được hả?
- Vậy xách dùm đồ cho tôi đi để tôi dỡ nội đi.
- Chậc, đúng là con gái. Tránh ra coi! _ cậu gỡ tay cô ra khỏi nội rồi cầm tay nội bỏ lên cổ mình cõng nội đi trước bao ánh mắt ngưỡng mộ của bao người và nhất là các nàng đang có mặt ở đó.
- Cậu… cậu… _ cô vội chạy theo với đủ thứ đồ lỉnh kỉnh.
Vừa ra khỏi bệnh viện đã có một chiếc taxi đậu sẵn ở đó, cậu mở cửa xe đỡ nội vào rồi lấy đồ đạc từ tay cô bỏ vào cốp xe.
Đợi cô yên vi sẵn sàng, xe bắt đầu lăn bánh.

Tới nhà, cậu lại cõng nội lần hai vào nhà.
- Cám ơn con, lưng con êm gứm cho nội ngủ luôn nội cũng chịu.
- Hehe con phá lệ cho nội lần này thôi nhé, có êm thì sau này để vợ con cảm nhận nữa chứ nội, nội nằm hoài mất zin hết rồi lấy đâu vợ con xài. Haha. _ cậu cười khoái trá.
- Ọe… cậu thuộc hạng ế kinh điển rồi, đừng có mơ đến vợ. _ cô bưng na cốc nước cam mát lạnh ra.
- Cô đừng có độc mồm độc miệng nghen, sau này tôi có bề gì thì tôi bắt đền cô đấy. Lúc ấy đừng có ăn vạ xin tha.
- Hứ… không thèm. _ cô bỉu môi.
*Chậc… hai cái đứa này, ngồi đâu là chỗ đó bị thiêu rụi hà. Vậy mà cứ thích gặp nhau, gặp nhau rồi lại đấu đá. Haizzzzz… đúng là “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ – Vô duyên vô dụng bất đắc kì phùng”, không biết hai đứa nhỏ này là “hữu” hay “vô” nữa…?* _ thấy hai người cãi nhau nội thấy cũng vui nhà vui cửa, cứ như được sống lại với một thời trẻ trâu của mình nên nội để hai người tự nhiên chỉ ngồi im lặng quan sát. Lâu lâu lại bật cười vì những câu nói hết sức ngô nghê của cô cậu, nhưng hai người nào biết được mình đang là kẻ ngô nghê ngốc nghếch nhất trên đời vào lúc này.
(Có thí chủ nào thấy mình trong “gương” không…? Hơhơ)
“Kịch”
“Hự…”
- Ui yaaaaaaaaa ha…”
Mới sáng sớm cô đã hun cửa rồi.
Không hiểu cô đi đứng kiểu gì mà đập đầu vào cửa rồi té dúi dụi xuống đất.
- Mới sáng sớm đã xui xẻo, sáng nay tui bước khỏi phòng bằng chân nào vậy trời? Kem đánh răng thì hết sạch, gạo cũng tạnh củ, mắt thì cứ giật liên hồi làm người ta nhìn không rõ va phải cửa, là điềm lành hay điềm gở vậy trời…? Hu…
- …
Chuẩn bị sẵn sàng lên đường đi học, ra dắt chiếc xe đạp thân yêu, cô mở cổng định ngồi lên đạp thì… cô khựng lại.
Khoan đã, bữa nay số mình đang đen như mực, chậc phải cẩn thận mới được. _ cô lại dắt xe ngược trở vào rồi đi bộ đến trường.
Đang lang thang trên vỉa hè dưới những tán cây mát rượi, bên tai vang lên những bản nhạc quen thuộc mà cô yêu thích; cô khẽ cười chả biết cô cười vì điều gì nữa. Cũng nhờ cái u to tướng trên trán mà cô được tận hưởng mùi nắng sớm như vậy, kể ra cục u cũng không đáng trách là mấy.
- Ê nhỏ!

Không trả lời
- Na!
Không trả lời
- Trần Na Naaaaaa!
Không trả lời
Cậu bực mình, gạt chân chống xuống, cậu đến giật tai phone trên tai cô xuống rồi hét to vào tai cô:
- TRẦN NA NAAAAAAAAA!
- AAAAAAAAAAAAA… _ cô giật mình hét toáng lên. – đồ khùng, cậu có biết tai tôi đau không HẢAAAAAAA? _ cô lại hét vào tai cậu.
- Nhỏ làm gì mà vừa đi vừa cười như nhỏ khùng dạ? Mà… xe nhỏ đâu?
- Tôi… _ cô đang định nói thì cậu kéo đầu cô lại.
- Cái gì đây?
- Không nhìn thấy sao còn hỏi?
- Ý tôi là tại sao nó lại ở đây? _ thấy cục u to tướng đỏ hỏn, hình như còn có cả vết máu trên trán cô, cậu tức giận.
- Kệ tôi, liên quan gì đến cậu? _ cô hất tay cậu ra.
- NÓI! _ cậu quát.
Mắt chớp chớp mồm đớp đớp, cô nuốt khan *ực*.
Cậu đang tia ánh mắt tialaze nhìn cô.
- Chậc… thì chuyện là thế này… @#$%@#$%^@$#%#$@#!@…. đó là vậy đó, được chưa? _ cô kể một hơi không nghỉ.
- Cái tội lơ đễnh, đáng đời. _ miệng thì chửi cô nhưng lòng thì đang xót xa khôn xiết.
- Đúng là xui mà, mới sáng sớm đã gặp cậu. Đồ dở hơi tập bơi mãi mà vẫn…
Cậu lại tặng cô một tialaze tiếp làm cô ngập luôn miệng khống nói nữa.
- Nhỏ muốn trễ học thì tiếp tục tản bộ đi nhé, nhóc đi ah!
- Ơ khoan, đợi tôi.
- Coi như ngày hôm nay tôi dành để tích đức vậy, nhanh!
Cô vội vã ngồi lên yên sau chuẩn bị tư thế sẵn sàng.
- Ai nói chỗ đó của nhỏ?
- Chứ ở đâu? Mà sao cậu là cậu dạo này hay gọi tôi bằng cái điệu bộ nhỏ với nhặt ấy lắm nhé! Tôi thì lịch sự xưng cậu đàng hoàng nhá.
- Tui thíttttt thế, không nói nhiều lên chở, nhanh còn kịp.
Vì sợ đụng mặt bác bảo vệ lại còn cả hình phạt của ông thầy Khánh nên cô đành chấp nhận.
Khổ sở hăng sức đạp chở cậu đến trường, cô không thèm nhìn cậu một giây mà bỏ vào lớp luôn.
- Ê Na! cậu bị saovậy? _ Hoàng Lâm hỏi.
- Cậu đừng hỏi nữa. _ cô nằm thườn xuống bàn.
- Mày làm gì mà thở hổn hển vậy con kia? _ thấy cô đang mồ hôi nhễ nhại, Kì Lâm hỏi. – Ăn không? _ Kì Lâm chìa gói bim bim ra mời cô.
Nhìn nó ăn ngon lành, xung quanh lại còn bao nhiêu đồ ăn. Cô gắt:
- Mày lấy đâu nhiều tiền mà ăn hoang dại vậy? Mà mày có biết mấy giờ rồi không mà còn ăn hàng?
- Đồ này là Free, Free nhé; của ông Hoàng Lâm mua chứ bộ! Còn giờ thì bây giờ mới là 7h thôi cô ạ, còn cả tiếng đồng hồ nữa mới vào lớp, tội gì mà không ăn?
- G…i… gi…gì… mày… mày mày mới nói gì? _ cô rít qua kẽ răng.
- Cô nắm chặt hai tay hình cú đấm, mắt nổi lên từng tia đỏ au.
- Chào cả nhà! _ đúng lúc ấy cậu bước vào lớp.
“Bum bum bum…” _ khói trên đầu cô có thể sánh với tàu lửa rồi đây.
Cậu có biết bây giờ là mấy giờ không? _ cô nói mà cố kìm dòng máu đang lộn ngược bên trong xuống.
- 7h05’ _ cậu thản nhiên trả lời.
- Ha ha hahaha… mới 7h05’ thôi hả?
- Ừhm… hả? _cậu đã nhớ lại việc lừa cô rằng đã trễ giờ.
36 kế, chuồn thượng sách, ccậu vội co dò dông thẳng.
- HOÀNG GIA BẢOOOOOOO…!!! ĐỨNG LẠI CHO TÔIIIIII!!! _ cỗắn tay áo, đuổi theo cậu.
Rượt nhau vòng vòng mấy sân trường mà cô vẫn chưa chịu tha cho cậu.
Chợt…
- Na Na! Bé Na!
Nghe giọng nói có phần quen thuộc gọi mình cô quay lại, nhưng… chả có ai.
Định quay đầu bước tiếp thì…
- Na!… Chiken rice! _ người đó lại gọi.
*Chicken rice…?* _ ccô khựng lại hẳn khi nghe đến tên ấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui