Đồ Khốn, Em Muốn Ôm Đùi Anh

Q: Nhéo mặt! Đẩy ngã! Sờ ngực! Chào buổi tối Meo thụ~ tôi tới để ghẹo trai đây~

A: Không cho nhéo, không cho đẩy, không cho sờ. Tôi nhéo lại, đẩy lại, sờ lại ~(≧▽≦)/~  Clap clap clap

***

Vật nhỏ nhút nhát lộ ra ngoài, vật cũng như chủ, lúc này đều mang vẻ e thẹn.

Động tác này quá rõ ràng, Khương Tiểu Lạc che khuất hai mắt mình, giống như muốn bịt tai trộm chuông. Sở Thiếu Tự nắm lấy vật kia, vuốt ve lên xuống từ gốc đến ngọn. Động tác không nhanh không chậm, rất là có kỹ xảo.

Khương Tiểu Lạc nghiêng đầu sang một bên, được người đàn ông của mình hầu hạ thoải mái mà rên rỉ, còn giục anh nhanh lên chút. Anh hiểu ý cười, xấu xa cọ vào miệng nhỏ nhạy cảm.

Thân thể Khương Tiểu Lạc lập tức phản ứng rất lớn. Trên đỉnh rỉ ra chất lỏng trắng nhũ, số lượng không ít, dày đặc, dính dớp chảy xuống, lối vào còn mở ra hợp lại.

Động tác của anh nhanh hơn khiến Khương Tiểu Lạc thoải mái híp mắt, thỉnh thoảng giơ tay lên miệng cắn.


Chất dịch nóng rực phun ra, dính vào tay Sở Thiếu Tự. Thuốc bôi trơn Khương Tiểu Lạc lén đặt ở bên gối đã bị anh phát hiện ra từ lâu, bây giờ mới lấy ra, đổ ra tay trái, tay phải vỗ vỗ lên mông cậu.

Ba…

Cậu hờn dỗi nhìn anh một cái, sau đó rất tự giác đứng dậy, quay người, nằm sấp xuống. Tư thế từ phía sau tiến vào rất tiện, còn giảm được đau đớn. Tuy rằng, tư thế này làm cậu rất thẹn thùng.

Ngón tay dính thuốc bôi trơn tiến vào bên trong.

“Nhẹ chút!” Nghe tiếng Khương Tiểu Lạc, ngón tay Sở Thiếu Tự bị hút vào bên trong nhỏ hẹp, có thể dễ dàng đụng tới vách tường ấm áp.

Cảm giác ngứa ngáy khó nhịn xuất hiện. Mặc dù đã trải qua rất nhiều lần, nhưng Khương Tiểu Lạc vẫn hơi khó thích ứng. Mỗi lần làm tình, Sở Thiếu Tự đều rất kiên nhẫn làm đủ chuẩn bị, thấy miệng nhỏ ngậm ngón tay đã hơi mở rộng, anh mau chóng tăng thêm một ngón nữa.

Thanh âm của Khương Tiểu Lạc đã chuyển thành tiếng nức nở: “Đau… Đau chết em rồi.”

Ngón tay Sở Thiếu Tự cẩn thận tiến hành mở rộng, tiếng khóc nức nở ban đầu dần mang theo cảm giác sung sướng, sau đó hoàn toàn được thay thế bằng từng đợt sảng khoái.

Khi ngón tay bị rút ra, trong cơ thể chỉ cảm thấy trống rỗng, nóng lòng khao khát bị thứ gì đó lấp đầy. Khương Tiểu Lạc nhận ra được vật gì đó đang kề sát, thân thể nhích về phía trước theo bản năng.

Mở rộng bằng ngón tay đã đau tới vậy, huống chi…

Cậu vội vàng xin tha: “Sở Thiếu, em thấy đủ rồi.”

Sở Thiếu Tự dịu dàng cười: “Tiểu Lạc ngoan, em còn chưa giúp anh dập lửa đâu.”

“A a!” Còn chưa tiến vào, Khương Tiểu Lạc đã khoa trương rống lên. Sở Thiếu Tự thẳng tiến một đường, tiếng kêu của Khương Tiểu Lạc càng thêm chói tai, tê tâm liệt phế, hít thở không thông.


Cảm nhận được dương v*t to lớn cực kỳ đang bành trướng không ngừng trong người, Khương Tiểu Lạc khó chịu nhíu mày một cái, tay cậu xiết chặt drap giường như muốn giảm bớt đau đớn.

Bị Sở Thiếu Tự lăn qua lăn lại vài cái đã có thể dần dần thích ứng.

Hai thân thể kết hợp chặt chẽ, thân mật giao hòa, thể xác và tinh thần đều sung sướng tột cùng như chìm đắm trong thiên đường. Sắc mặt Khương Tiểu Lạc càng tỏa ra vẻ mê ly say sưa, tiếng rên rỉ thỏa mãn tràn ra từ cổ họng.

“Sở Thiếu… Sở Thiếu…” Khương Tiểu Lạc mất hồn mất vía kêu to tên Sở Thiếu Tự, dường như gọi thế nào cũng không đủ.

Bên trong cậu rất nóng, lửa dục tụ lại không có chỗ tiết, ngược lại càng ngày càng tràn đầy. Sở Thiếu Tự nâng hông Khương Tiểu Lạc lên, mạnh mẽ dùng lực, còn chưa kịp lui ra ngoài hoàn toàn, tinh dịch nóng rực đã bắn vào bên trong, lúc rời đi còn kéo theo một ít, trông cực kỳ dâm mỹ.

Khương Tiểu Lạc mệt mỏi nằm lỳ trên giường không muốn nhúc nhích. Sở Thiếu Tự xuống giường, ôm lấy cậu vào phòng tắm thanh lý.

Lúc trở lại, tháo drap giường xốc xếch, trải cái mới, rồi mới đặt người xuống.

Anh đắp chăn lên, gạt gạt tóc mai trên trán Khương Tiểu Lạc.

Tuy rằng không biết hôm nay nhóc con này lại lên cơn gì, nhưng thỉnh thoảng chủ động như vậy cũng không tệ.


Sở Thiếu Tự mệt mỏi ngáp một cái, tắt đèn nằm xuống. Khương Tiểu Lạc chủ động mò tới, dán sát vào bên cạnh anh.

Sáng sớm tỉnh lại, cả người cậu đau nhức. Ngủ không dễ chịu nên cậu tỉnh sớm, đúng lúc Sở Thiếu Tự vừa rửa mặt đi ra.

Khương Tiểu Lạc mệt mỏi giương mắt nhìn anh một cái, “Chào buổi sáng.”

Người đàn ông của cậu tinh thần thoải mái, cười rất xán lạn, “Còn sớm lắm, em ngủ tiếp đi.”

“Vâng.”

Khương Tiểu Lạc nhắm mắt, nghe thấy tiếng đóng cửa phòng ngủ.

Không ngủ được, Khương Tiểu Lạc chậm rãi đứng dậy. Phía dưới cảm thấy đau đớn, trong lòng Khương Tiểu Lạc khổ sở oán trách, “Vì sao lần nào cũng đau như vậy chứ? (>﹏∧


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận