#Edit: DVLA
Cũng chỉ có ở một cái chớp mắt nhìn thấy Trường Sinh kia, bóng đêm nặng nề trong mắt nàng mới như có chút linh hoạt.
Nhưng chẳng qua chỉ là một chút mà thôi.
Dạ bước ra chân trần, hướng về phía Trường Sinh chậm rãi đi đến.
Tóc của nàng thật dài, đổ xuống phía sau lưng, lại dùng dải lụa màu đỏ cột lên, theo động tác bước đi mà ở sau lưng khẽ động.
Trên người ngoại trừ một kiện hắc y còn choàng một kiện ngoại bào lụa mỏng màu đen, thiên địa dung hợp thành một mảnh hồng sắc, phảng phất như có như không vài phần ửng đỏ ở trên hắc y của nàng lưu chuyển.
Trong nước càng là một mảnh hồng sắc vừa yêu dã lại cô độc, nàng nhẹ đạp trên mặt nước, gợn nước chập chờn, tóe lên bọt nước, xa xa nhìn lại giống như vô số cánh hoa màu đỏ tươi tung bay, vờn quanh ở bên cạnh chân trần tuyết trắng của nàng.
Mặt trăng hồng sắc trên bầu trời chiếu rọi nàng, dưới mảnh hồng sắc bao bọc ấy, bộ dáng của nàng hầu như không thể bắt bẻ.
Hai bông hoa tai màu đỏ, dấu phía dưới tóc đen, cả người như là cảnh đêm cùng huyết sắc kết hợp, yên tĩnh, rồi lại ma mị.
Mỹ mạo của nàng, khiến cho người ta không thể không nhìn.
Trường Sinh thấy Dạ hướng về phía nàng đi tới, đáy lòng phảng phất như bị một cỗ tưởng niệm tràn đầy xô đẩy, bước chân càng trở nên nhanh hơn, cơ hồ là chạy về phía Dạ.
Thật đúng là kỳ quái, rõ ràng gần đây nàng mới cùng Dạ ở trong một ngọn núi, thường xuyên có thể gặp nhau, vì sao giờ này khắc này nàng lại nhớ nàng ấy đến như thế.
Hôm nay hai người gặp mặt, lại có loại cảm giác có được thật không dễ dàng.
Cuối cùng Trường Sinh cũng chạy tới trước mặt Dạ, hai người đều dừng bước, nhìn lẫn nhau.
Nhìn thấy Dạ, trong lòng mừng rỡ, nghi hoặc vừa rồi liền bị Trường Sinh ép xuống, Trường Sinh mặt mày cong cong, nói với Dạ: "Dạ, buổi chiều tốt."
Rất đơn giản chỉ là thuần túy ân cần thăm hỏi.
Thanh âm của Dạ nghe vào giống như một tầng u hàn, rồi lại lộ ra một chút nhu hòa người khác khó có thể phát hiện ra, đáp lại câu thăm hỏi của Trường Sinh, thấp giọng nói: "Tiểu bất điểm, buổi chiều tốt."
Trường Sinh cười nói: "Hôm qua không phải là ta đã nói với ngươi rồi sao, chớ lại gọi ta là tiểu bất điểm.
Hiện tại bộ dáng của ta đã sớm trở thành người lớn, nếu như ngươi vẫn một mực gọi ta là tiểu bất điểm giống như trước đây, chẳng phải nói rằng ta rất nhỏ sao? Chút niên kỷ như ta, đã là lão yêu quái."
Nàng mang theo một khuôn mặt xinh đẹp trẻ tuổi, lại nói bản thân là lão yêu quái, còn nói đến tự nhiên như thế, thật sự không ăn khớp với nhau.
Dạ hơi có do dự: "Trước đây gọi đã quen, nếu muốn sửa miệng, ta không biết gọi ngươi như thế nào."
"Ngươi cứ giống như cô cô, A Cẩn, A Lạc các nàng, trực tiếp gọi ta là Trường Sinh liền được."
Dạ liếc nhìn Trường Sinh, chưa từng nói tiếp.
Trường Sinh đi về phía trước một bước, hỏi nàng: "Ngươi không muốn gọi ta là Trường Sinh sao, là bởi vì cảm thấy danh tự của ta không dễ nghe?"
"...!Dễ nghe." Dạ lúc này mới nói.
Trường Sinh hiếu kỳ hỏi: "Vậy ngươi vì sao không gọi ta?"
Bất quá, nàng đã rất nhanh phản ứng lại, cười dịu dàng mà nói tiếp: "Nguyên nhân vẫn là bởi vì không quen sao? Cái này không quan trọng, sửa miệng cũng cần phải tiến hành theo quá trình, từ từ sẽ được, ngươi không cần lập tức gọi ta là Trường Sinh."
Dạ trầm mặc gật đầu.
Trường Sinh nhớ tới nguyên do bản thân tới đây, nói: "A Cẩn muốn mời ngươi đi trúc xá dùng cơm, ngươi đi được không?"
Dạ cũng không lên tiếng, chỉ là vẫn nhìn nàng như trước.
Trường Sinh tỉ mỉ mà miêu tả cơm tối Sư Thanh Y sẽ chuẩn bị, nói: "A Cẩn cùng a Lạc hôm nay đi ra ngoài để chọn mua nguyên liệu, tối nay sẽ chuẩn bị rất nhiều thứ, còn có hoa quả cùng điểm tâm, vừa rồi ta còn ở thủy đàm bắt hai con cá sống, chưng lên để ăn sẽ rất thơm."
Dứt lời, nàng chớp hai mắt, quan sát sắc mặt của Dạ.
Thần sắc Dạ vẫn trước sau như một không có bất kì gợn sóng nào.
Đôi mắt đen nhánh tựa như bồ đào của Trường Sinh khẽ đảo một vòng, nói: "Sau bữa tối, A Cẩn còn có thể làm một ít bánh rán nhào đường."
Đồng tử của Dạ có hơi lay động, cuối cùng có một chút phản ứng.
"Ngươi muốn ăn bánh rán nhào đường sao?" Trường Sinh dụ dỗ nói.
"......!Ăn." Dạ nhẹ nhàng gật đầu.
Trường Sinh lại nói: "Vậy ngươi sẽ theo ta đi trúc xá dùng cơm sao?"
Dạ nói: "......!Đi."
Trường Sinh mặt mày hớn hở, một khối đá treo ở trong lòng cuối cùng cũng thả xuống, vẫn là A Cẩn có biện pháp, biết nếu dùng bánh rán nhào đường sẽ mời được.
Nàng ở trên đường đi tới luôn sợ Dạ sẽ không đáp ứng, trong lòng khó tránh khỏi thêm vài phần thấp thỏm.
Tuy rằng nàng thường xuyên mời Dạ đi trúc xá chơi, nhưng Dạ cũng không hẳn mỗi lần đều đáp ứng nàng, nói chung tỷ lệ đáp ứng chỉ có một nửa.
Nàng có thể cảm giác được Dạ đối với nàng rất tốt, nhưng đã tám năm, nàng cũng quen thuộc tính tình của Dạ, Dạ đối đãi với thế nhân cực kỳ hờ hững, thậm chí là vô tình, Dạ có thể cùng người một nhà các nàng nói chuyện đã là không dễ, còn hàng năm thay nàng xem bệnh, mặc dù Dạ đối xử với nàng như gần như xa, nàng đã rất thỏa mãn rồi.
Trường Sinh đứng ở trong huyết hồ liếc nhìn chung quanh: "Hiện tại ngươi ở trong huyết hồ, còn có chuyện quan trọng sao? Nếu có chuyện quan trọng, ta liền ở bên ngoài chờ ngươi, chờ ngươi làm xong, chúng ta cùng đi."
"Không cần." Dạ nói: "Hiện tại liền đi thôi."
"Thật tốt quá." Trường Sinh cười cười, vô thức đưa tay tới, kéo cánh tay Dạ, cùng nàng đi đến bên ngoài.
Đôi mắt vắng lặng của Dạ liếc nhìn Trường Sinh đang kéo cánh tay nàng, cũng không tránh đi, tùy ý Trường Sinh tiếp tục kéo.
Hai người đều đi chân trần bên trong nước cạn, Trường Sinh vừa đi, vừa nghiên đầu dựa gần về phía Dạ, nhưng cũng không đến quá gần, chính giữa thủy chung vẫn cách một khoảng.
Mà Trường Sinh nghiêng đầu dựa vào như vậy, cũng không phải là có ý gì, nàng chỉ là muốn cùng Dạ so sánh chiều cao một chút mà thôi.
"Mặc dù mỗi một năm ta đều cao lớn hơn, đã liên tục cao lên trong tám năm, nhưng vẫn một mực không đuổi kịp ngươi." Trường Sinh hơi có chút uể oải, thở dài.
Dạ ở trên đường trầm mặc không nói, hiện tại thấy nàng hình như có chút khổ sở, mới mở miệng nói: "Ngươi còn đến hai năm, còn có cơ hội."
Trường Sinh nói: "Trong hai năm, ta có thể cao lên như ngươi sao?"
Tộc nhân của nàng sinh trưởng đến năm hai mươi tuổi sẽ định ra dung mạo cùng vóc người, sau đó sẽ không hề biến hóa nữa, những năm tháng dài đằng đẵng sau này, bộ dáng thủy chung vẫn là lúc hai mươi tuổi.
Chỉ có điều, năm đó nàng vừa ra đời liền đã có chỗ bị thiếu hụt, cùng tộc nhân khác bất đồng, nàng vừa được mười tuổi liền trì trệ không tiến triển nữa, thậm chí mặc dù đã đến mười tuổi, nhìn cũng như hài đồng ngây thơ bảy tám tuổi, thần trí cũng tỉnh tỉnh mê mê, khó có thể khai hóa.
Tám năm trước, Dạ thành công thay nàng dịch cốt, sau khi chữa tốt cho nàng, nàng mới có thể tiếp tục ở mốc mười tuổi lớn lên.
Tuy nói rằng số tuổi của nàng hôm nay nghe vào đã già đến dọa người, trên thực tế nếu như tính thời gian chính thức mà vóc người của nàng lớn lên, cộng lại cũng mới mười tám năm mà thôi.
"Không biết được." Dạ nhạt nhẽo mà nói.
Trường Sinh cân nhắc một lát, cũng có chút tự mình hiểu lấy: "Ngươi cùng A Lạc cao giống nhau, nếu muốn cao được như các ngươi sợ là có chút khó khăn, A Cẩn cũng không theo nổi, sợ rằng ta chỉ có thể cao hơn Mười Bốn một chút thôi."
Bước chân của Dạ không ngừng, liếc nhìn nàng, nói: "Vóc người hiện tại của ngươi, đã được rồi."
Hai mắt Trường Sinh đột nhiên sáng lên: "Vậy ngươi đối với vóc người của ta rất hài lòng sao?"
Bước chân của Dạ dừng lại.
Trường Sinh không hiểu vì sao nàng dừng lại, hơi có chút nghi ngờ nhìn qua nàng.
Dạ nói: "Vì sao phải để ý ta có hài lòng hay không?"
"Ta cũng không biết được." Trường Sinh trả lời đến chân thành: "Nhưng ta hi vọng ngươi hài lòng đối với ta, nếu như ngươi hài lòng, ta sẽ vui mừng."
Nàng nói đến chỗ này, lại thoải mái cười: "Nhưng nếu như ngươi thủy chung vẫn không hài lòng, kỳ thật ta cũng không có biện pháp, dù sao có rất nhiều chuyện không thể cưỡng cầu.
Cũng tỷ như chiều cao, đến niên kỷ nhất định, liền không thể sinh trưởng, dù thấp cũng không thể lại thay đổi.
Ta còn lại thời gian hai năm, nếu có thể lại cao lớn thêm, thì ta sẽ cố gắng, nhưng nếu đến lúc đó đã định hình rồi, mặc dù ngươi sẽ không hài lòng chiều cao của thân thể ta, cũng chỉ có thể như vậy."
Dạ lại đột nhiên hỏi nàng: "Hài lòng, đến tột cùng là loại cảm giác như thế nào?"
Trường Sinh vừa đi vừa trả lời nàng: "Loại cảm giác này, nhất thời có chút rất khó hình dung.
Đại khái là ngươi cảm thấy đối phương hợp với tâm ý của ngươi, có lẽ là cảm thấy đối phương rất tốt đi."
Ánh mắt của Dạ nhìn về phía trước, như có điều suy nghĩ.
Sau một lúc lâu, nàng nói: "Ngươi hi vọng ta cảm thấy ngươi rất tốt, đúng không?"
Trường Sinh tươi sáng cười cười: "Tất nhiên."
Dạ nghiêng mặt đi, nhìn vào con mắt Trường Sinh, nói khẽ: "Ngươi rất tốt.
Nhưng ta vẫn còn không hiểu cảm giác hài lòng là cái gì."
Trường Sinh nhận được một câu "rất tốt", sớm đã tâm hoa nộ phóng, đủ hài lòng.
Nàng biết Dạ là cùng người bên ngoài cực kỳ bất đồng, Dạ cũng không có nhiều cảm tình, nàng thực sự không phải kiểu người tính tình nội liễm, cũng không phải tâm như chỉ thủy, mà là Dạ hoàn toàn chính xác không hiểu, lại càng không quan tâm những thứ này.
"Không hiểu cũng không cần vội." Trường Sinh nói: "Bất quá sau này nếu ngươi có hứng thú, có thể hỏi ta."
"......!Tốt."
Hai người ở trong nước cạn màu đỏ đi bộ một hồi, đi đến bên cạnh mấy tảng đá lớn.
Dạ ở một khối trong đó ngồi xuống, thấp giọng nói: "Tới đây."
Trường Sinh nghe thấy âm thanh lạnh lùng ra lệnh này của nàng, hiểu được là nàng đang hạ lệnh với thuộc hạ, liền chưa từng lên tiếng.
Lúc trước nàng ở trong nước chạy một đoạn đường, tuy rằng vén lên váy, nhưng bọt nước tóe lên rất cao, đem bên váy nàng đều làm ướt, hiện tại đang có nước nhỏ xuống.
Mà nàng mới từ trong hồ đi lên, bàn chân ướt sũng giẫm xuống, trên chân lập tức dính đầy cát mịn, vô luận như thế nào cũng không thể tiếp tục đeo giày.
Bất quá Trường Sinh ngược lại là không thèm để ý, cầm lấy giày đứng ở một bên chờ Dạ, lộ ra ý định tiếp tục dùng chân trần trở về.
Rất nhanh, hai tên thuộc hạ từ bên ngoài đã chạy đến, đứng cạnh hòn đá chỗ Dạ, khom người nói: "Chủ nhân."
Dạ không lên tiếng, chỉ là ngồi ở trên đá.
Một tên trong đó ngồi xổm xuống, múc nước trong hồ rót lên chân trần của Dạ vì nàng rửa đi cát dính bên trên.
Cũng chà lau sạch sẽ, đeo giày vào cho nàng.
Mắt thấy có thể dẫm lên trên mặt đất, lúc này Dạ mới đứng dậy, một tên khác đi tới bên cạnh nàng, thay nàng cởi ra lụa mỏng đã có chút ướŧ áŧ cùng hai lớp áo bên ngoài, lộ ra trung y tuyết trắng ở bên trong.
Dạ ở trước mặt Trường Sinh thay y phục, ngược lại cũng không có chỗ cấm kỵ gì, thần sắc không hề phập phồng.
Bất quá Trường Sinh nhìn thấy nàng giờ phút này chỉ mặc trung y, đường cong thân thể được áo mỏng bọc lấy, như ẩn như hiện, hai gò má hơi có chút phiếm hồng, vội vàng nghiêng đầu đi, nhìn qua mặt hồ huyết hồng.
Dạ thay quần áo xong, đi đến trước mặt Trường Sinh, từ trên xuống dưới đánh giá nàng, ánh mắt cuối cùng rơi vào bên trên chân trần của nàng.
"Rửa sạch sẽ." Dạ nói: "Đeo giày vào lại đi."
Trường Sinh thấy Dạ nói như vậy, nhẹ gật đầu, cầm theo giày ngồi ở bên cạnh hòn đá, đem hai chân ngâm vào trong hồ nước tẩy trừ cát mịn.
Dạ liếc một tên thuộc hạ trong đó, nàng kia liền đi tới trước người Trường Sinh hơi cúi xuống, đang chuẩn bị thay nàng rửa chân, Trường Sinh vội vàng rụt về, nói: "Đa tạ ngươi, nhưng không cần."
Nàng kia liền nhìn phía Dạ.
Dạ nhẹ gật đầu, nàng kia mới lui đi.
Trường Sinh tự mình tẩy rửa xong, ngồi trên tảng đá, cũng không lập tức xuống, chỉ là ở trong gió quơ quơ hai chân trắng nõn mà ướt đẫm, thủy châu dọc theo ngón chân của nàng không ngừng nhỏ xuống.
"Lau khô." Dạ ở sau lưng nàng nói.
Trường Sinh quay đầu lại, nhìn Dạ cười nói: "Vậy ta còn cần thêm một chốc lát, ta không mang theo vật chà lau, để cho gió thổi khô nó, ta mới có thể đeo giày vào."
A Cẩn cùng A Lạc luôn luôn thích sạch, từ nhỏ đã dạy bảo nàng, mỗi người đều có vật thiếp thân bên người, giống như khăn để chà lau, không thể cùng người bên ngoài dùng chung.
Nàng không thể cùng Dạ xài chung khăn chà lau, điều này rất thất lễ.
Dạ nhìn qua bóng lưng của nàng, trong mắt tựa hồ xẹt qua vài phần mờ mịt, nàng vẫy tay gọi một tên thuộc trong đó, tên kia theo chân nàng đi xa một chút, Dạ thấp giọng hỏi: "Vì sao nàng không cần khăn chà lau của ta, là ghét bỏ ta mới chà lau qua sao?"
Trong mắt tên thuộc hạ kia không có bao nhiêu thần sắc phập phồng, đờ đẫn nói: "Chủ nhân tôn quý vô cùng, người bên ngoài sao dám ghét bỏ chủ nhân.
Tĩnh cô nương xác thực không tiện cùng chủ nhân xài chung, dù sao cái này thuộc về vật thiếp thân bên người của chủ nhân, ngươi đã dùng qua, nàng làm sao có thể lại dùng, sợ sẽ làm cho chủ nhân không thích."
"Là như vậy sao?" Dạ cũng nhạt nhẽo hỏi.
Ngữ điệu tên thuộc hạ kia vẫn đều đều, nói: "Hẳn là vậy.
Lúc trước ngũ muội tìm không được khăn mềm của chính mình, lúc tắm rửa liền tự tiện dùng khăn của cửu muội để chà lau thân thể, bị cửu muội đánh cho một trận."
"Để kệ cho gió thổi khô như vậy, có dễ dàng bị cảm lạnh không?" Dạ nói.
"Dễ dàng."
"Chỉ cần không phải là vật thiếp thân bên người, nàng liền nguyện ý dùng sao?" Dạ lại hỏi.
"Thuộc hạ không dám vọng đoán."
Dạ không nói tiếp nữa, bước nhanh đi đến bên cạnh Trường Sinh, cởi ra áo bào hắc y vừa thay lúc nãy, bao lấy chân của Trường Sinh, thay nàng lau.
Trường Sinh căn bản không có ngờ tới, cơ hồ là giống như con nai con nhận lấy kinh hãi, hai chân tranh thủ hướng lên trên co lại, trợn to mắt nhìn qua Dạ.
Thần sắc của Dạ như thường, một tay ấn lấy chân của nàng, không cho nàng di chuyển, tiếp tục dùng ngoại bào thay Trường Sinh lau khô nước đọng trên bắp chân cùng bàn chân.
"Dạ......!Ngươi vì sao lại như thế?" Trường Sinh có chút phát ngốc, khó hiểu đây là ý gì.
Nhưng nàng có nghi hoặc cũng sẽ không cất giấu, trực tiếp hỏi lên.
Dạ nói: "Ngoại bào cũng không phải là vật thiếp thân bên người của ta, ngươi có thể dùng, không cần cấm kỵ."
Trong lòng Trường Sinh trong suốt không tạp niệm, thông thấu cực kỳ, rất nhanh đã nghĩ thông suốt nguyên do khiến Dạ làm như vậy, bất quá nàng cũng không chắc chắc, thăm dò mà hỏi: "Ngươi cảm thấy khăn mềm chà lau chính là vật thiếp thân bên người, sợ ta không tiện dùng, mới lấy ngoại bào của ngươi giúp ta chà lau sao?"
Dạ đối với Trường Sinh hỏi gì đáp nấy, nói: "Phải."
Trường Sinh lập tức bật cười thành tiếng.
________
Editor: Sau đây tui xin được phổ cập giáo dục mỹ thực Bánh rán nhào đường cho bạn nào chưa biết.img
*Bánh rán nhào đường hay còn gọi là trứng Thiên nga (???!!! Trứng Thiên nga màu cam??? Trứng hư à???).
Bởi vì chúng khá giống nhau nên được gọi là như vậy, là đồ ăn vặt trứ danh của trường phái Thành Đô ở Tứ Xuyên.
Đặc sắc vàng sáng, bên ngoài xốp giòn bên trong mềm nhu, hương vị ngọt ngào ngon miệng.
Một ngụm vào miệng, dưới lớp da xốp giòn là sự mềm mại còn có chút dai, tiếp tục nhai kỹ, mùi bánh thơm cũng vô cùng nồng đậm, hương vị ngọt ngào vừa miệng, cho người ta ăn xong một cái còn muốn ăn cái kế tiếp, thật sự quá thơm! Bánh này gần giống với bánh cam của Việt Nam, tuy nhiên lớp vỏ của nó mỏng hơn nhiều, bên trong cũng ko có đậu xanh.
*Cách làm bánh rán nhào đường ngon như bánh Điện hạ làm: =)))))))))))))
- Nguyên liệu chính:
Bột nếp 100g
Bột gạo 20g
Nước ấm 85g
-Phụ liệu:
Dầu - lượng vừa phải
Đường trắng 30g
Đường đỏ 30g
Mè trắng 5g
*Trình tự làm:
1.
Chuẩn bị tốt nguyên liệu làm bánh: bột nếp, bột gạo, đường trắng, đường đỏ, nước ấm, mè trắng.
img
2.
Bỏ bột nếp, bột gạo cùng đường trắng vào tô rồi trộn đều.
img
3.
Tiếp đó, đổ nước ấm vào rồi nhào kỹ thành vắt.
img
4.
Trên thớt để một lớp vải sạch (Phòng việc bánh dính vào thớt), đem chỗ bột đã nhào vừa rồi chia đều thành từng phần khỏ mỗi cái khoảng 15g, vo thành hình tròn, đặt ở trên vải đã chuẩn bị.
(Cái này thì giống trứng cút chứ ko thấy giống trứng Thiên nga gì cả).img
5.
Đổ vào chảo một lượng dầu vừa phải cùng đường đỏ.
img
6.
Mở lửa, đem đường đỏ nấu chảy ra, trôi lơ lửng ở trên bề mặt dầu, tắt lửa.
img
7.
Chờ dầu hơi nguội một chút, đường đỏ chìm vào trong dầu, lần lượt để bánh vào, mở lửa nhỏ, lúc này không cần động tới bánh, có thể thỉnh thoảng cầm cán chảo để lắc lắc nồi tránh cháy bánh.
img
8.
Sau một lát, nếu như bánh dính vào nhau, có thể dùng đũa nhẹ nhàng đem chúng tách ra.
img
9.
Chờ lớp vỏ ngoài hơi có chút cứng, liền có thể dùng thìa để đảo qua lại.
img
10.
Màu sắc của bánh chậm rãi biến đổi, liên tục đảo mặt trở bên, thẳng đến khi tất cả các mặt đều cùng một màu sắc, vỏ ngoài cứng rắn, hiện ra màu bánh mật, có thể tắt lửa.
img
11.
Múc ra bỏ vào trong chén, nhân lúc còn nóng rắc mè trắng lên trên rồi trộn đều.
img
12.
Nếu không có cành trúc xiên dài, có thể dùng tăm để đâm xuyên vào, cầm lên ăn cũng rất thuận tiện, ăn vô cùng ngon nha! img
*Chú ý:
1, Bỏ bột nếp sẽ khiến bánh không quá mềm, có chút dai.
2, Rắc mè đen lên bánh khi còn nóng, nếu không nhiệt độ giảm xuống hạt mè sẽ rất khó dính lên.
=> đấy, như thế liền có món Bánh rán nhào đường thơm ngào ngạt, ngon như bánh Điện hạ làm)))))))).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...