Lạc Thần đặt tay phải lên trêи bàn ăn, chống càm, nhàn nhạt nói: "Ngươi là biểu muội của ta, ta lại như thế nào để ý."
Sở Thanh Y ánh mắt đảo qua, liếc thấy cổ áo Lạc Thần áo sơ mi trắng rộng mở, hai bên xương quai xanh uyển nhược tách ra riêng biệt.
Nàng lúng túng vuốt ve sợi tóc, thu hồi ánh mắt, cầm bút máy cố ra vẻ tự nhiên nói: "Lạc tiểu thư, cô bao nhiêu tuổi? Mọi tin tức trêи thẻ căn cước sau này của cô, phía trêи là viết ngày sinh tháng đẻ thật của cô hay là muốn ghi đại một cái? Chúng tôi bây giờ liền nghĩ tốt, đến lúc đó trực tiếp giao cho vương Cục phó của cục công an là được."
"Hai mươi chín tuổi.
Ngươi cứ viết ngày sinh thật của ta, ngày mười ba tháng mười một (13/11).
"
"Hai mươi chín tuổi?" Sở Thanh Y ngẩng đầu lên, kinh ngạc tái diễn.
Con ngươi đen nhánh của Lạc Thần nhìn nàng: "Hai mươi chín tuổi, có gì dị nghị?"
"Không có." Sở Thanh Y bận rộn cúi đầu, ở trêи cuốn sổ viết xuống tên Lạc Thần, cùng ngày sinh của nàng
Hai mươi chín tuổi, so với Sở Thanh Y lớn hơn hai tuổi.
Nhưng là thoạt nhìn nữ nhân này, làm sao có thể trẻ tuổi như thế.
Sau khi đem thông tin ghi chép xong, cất giấy bút, Sở Thanh Y lại đem chén đũa trêи bàn ăn dọn dẹp, mang đi phòng bếp rửa sạch.
Lạc Thần không nói gì, một mình ngồi trong phòng khách.
Đợi đến Sở Thanh Y rửa chén xong, lau khổ nước trêи tay từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy Lạc Thần đang ngồi ngay thẳng ở trêи ghế sa lon, ngón tay thon dài nắm lấy hộp điều khiển ti vi, để ở trước mắt, đang từ từ xoay tròn quan sát.
Nét mặt của nàng hết sức nghiêm túc, xem hộp điều khiển ti vi giống như là đánh giá một món đồ cổ giá trị
"Lạc tiểu thư, cô là muốn xem ti vi sao?" Sở Thanh Y cố nén cười, đi tới, hơi khom lưng, từ trong tay nàng lấy lại hộp điều khiển ti vi, hướng về phía ti vi ấn xuống một cái.
Trong phút chốc, ti vi to lớn trêи tường hiện ra hình ảnh, thiên quân vạn mã đang xung phong, tràng diện máu tanh mà bạo lực, Thủy Hử truyện phiên bản mới đang được chiếu.
Trong phòng khách nhất thời tràn đầy thanh âm của đao kiếm ma sát, sau một khắc, Sở Thanh Y nhanh chóng bị Lạc Thần nắm kéo ra phía sau, té ở trêи ghế sa lon.
Sở Thanh Y bị mùi thơm nhẹ mềm quanh của thân thể nữ nhân đè ép, hoàn toàn sửng sốt.
Lạc Thần quay mặt sang, đưa lưng về phía Sở Thanh Y, lạnh lùng trừng mắt nhìn đao kiếm đối chém nhau cùng máu tươi vẩy ra trong ti vi, tay phải mở ra, chắn trước người Sở Thanh Y, làm ra tư thế phòng ngự.
Sở Thanh Y hiểu được.
Nàng đây là đang bảo vệ mình.
"Đây là giả, không có thật giết người." Ánh mắt Sở Thanh Y trở nên mềm mại, nhẹ giọng trấn an nói: "Lạc tiểu thư, cô không cần lo lắng, những thứ máu này đều là giả, đao kiếm cũng vậy, tựa như ca diễn ở cổ đại các người thôi."
Lạc Thần quay đầu lại, cùng Sở Thanh Y nhìn thẳng vào mắt nhau, vẻ mặt rốt cục buông lỏng ra.
Hai người giữ nguyên tư thế, té ở trong ghế sa lon, tay của Sở Thanh Y liền để ở bên hông Lạc Thần, cổ áo Lạc Thần mở lớn, quang cảnh bên trong bị vừa lúc thu vào trong mắt Sở Thanh Y.
Sở Thanh Y bắn lên giống như là chạm điện, vì che giấu trong lòng quẫn bách, nàng tiện tay tắt ti vi, nói: "Trước đừng nhìn ti vi, chút nữa về lại xem, chúng ta bây giờ ra đường đi."
Lạc Thần ngồi thẳng thân thể: "Ra đường, vì sao?"
"Cho cô......!mua chút đồ." Sở Thanh Y liếc mắt ngực Lạc Thần một cái: "Ví dụ như áօ ɭót các loại, cô cũng không thể cứ mặc như vậy.
Còn có một ít vật phẩm cần thiết cho cuộc sống, cũng phải mua mới được."
Lạc Thần ở trong xã hội hiện đại này, cả người không có gì cả, tương đương với bắt đầu từ số không, mọi chuyện đều cần chuẩn bị.
Mà mới vừa rồi, việc làm thẻ căn cước là vấn đề lớn nhất đã được giải quyết, còn dư lại nên an bài "Chỗ ăn ở ".
Y theo tình huống trước mắt, nhiệm vụ cấp bách bây giờ là giúp Lạc Thần thuê một căn nhà ổn định cuộc sống.
Nhưng theo tình hình bây giờ, nhất thời cũng không tìm được chỗ ở, lúc Sở Thanh Y rửa chén liền tính toán tốt lắm, nàng trước hết để cho Lạc Thần ở nhà nàng một đêm, sáng sớm ngày mai mang nàng đi công ty cao ốc tìm nhà thích hợp.
Mặc dù là tạm thời ở một đêm, bàn chãi đánh răng khăn lông các loại đồ dùng ngày thường rửa mặt, luôn phải mua, còn phải mua chút quần áo tắm khác để đổi.
Lạc Thần đứng lên, đi vào phòng tắm đến chỗ đặt quần áo bẩn của mình, lại vòng trở lại, trong tay cầm một khối ngọc bội lưu tô màu tím: "Làm phiền Sở cô nương thay ta mua thêm đồ, trêи người ta cũng không có ngân lượng, khối ngọc bội này Sở cô nương cầm đi, xem như làm ngân lượng tới đổi."
Sở Thanh Y nhìn khối ngọc bội tinh sảo kia, hồi lâu nói không ra lời, Lạc Thần liếc nhìn nàng: "Sở cô nương không nhận, là chê ngọc này sao? Đồ cổ theo thời gian biến thiên, giá trị cũng sẽ tương ứng tăng thêm, tuổi càng dài, giá trị càng cao.
Đây là noãn ngọc thời kỳ chiến quốc, cách hiện tại đã hơn hai ngàn năm, ta tuy không biết được phương thức tính toán ngân lượng ở nơi này của các người nhưng cũng có lý do tin tưởng khối noãn ngọc này nhất định là có thể đổi rất nhiều ngân lượng của các người."
Sở Thanh Y còn chưa muốn nhận, ngượng ngùng nói: "Lạc tiểu thư, tôi hỏi cô một vấn đề."
"Xin hỏi."
"Trước kia ở Minh Triều cô là làm cái gì? "
Lạc Thần tĩnh chốc lát, mới đạm nhạt nói: "Khi đó ta kinh doanh mấy gian cửa hàng đồ cổ."
Nghe Lạc Thần nói xong, Sở Thanh Y trong lòng rốt cục nhẹ.
Ánh mắt thanh minh mà sắc bén, nói năng cũng rất tốt, nữ nhân này quả nhiên là chuyên gia trong nghề.
Đối phương ở Minh Triều liền bắt đầu kinh doanh đồ cổ, Mực Nghiễn Trai của mình chủ yếu vẫn là làm đồ cổ thời kỳ Minh Thanh, căn bản tương đương với mảnh ngọc này của nữ nhân.
"Noãn ngọc chiến quốc này đắt như vậy, Lạc tiểu thư cô vẫn là giữ lại đi.
Những thứ cần mua cũng không tốn nhiều tiền, coi như tôi ứng trước tiền lương cho cô." Nói xong, trở về phòng lấy một chiếc áo khoác mỏng mùa thu cho Lạc Thần mặc.
Lạc Thần không có mặc áօ ɭót, chỉ mặc mỗi áo sơ mi trắng đơn bạc, không mặc áo khoác vô là không được nha.
Sở Thanh Y giao phó nói: "Bên ngoài còn rất nóng, cô nhịn một chút là tốt rồi
Lạc Thần đem cất noãn ngọc, mặc vào áo khoác màu đen của Sở Thanh Y, sắc mặt trong trẻo lạnh lùng gật đầu.
Ra cửa xuống lầu, Sở Thanh Y đi bãi đậu xe lấy xe, Lạc Thần vẫn như cũ ngồi ở vị trí kế bên tài xế, hai người một đường lái ra tiểu khu, rời khỏi đường của người đi bộ.
Bây giờ đã gần tới hoàng hôn, chân trời từng mảng từng mảng lớn màu đỏ giống như bị lửa thiêu đốt.
Ngay cả khi đêm đến, khí trời cũng không có trở nên mát mẻ, mà là nóng bức vô cùng.
Dòng người đi bộ dày đặc, hết sức huyên náo.
Nhất là bây giờ đang là kỳ nghỉ hè, bọn học sinh rảnh rỗi, rất thích kết bạn đi dạo phố mua đồ, một đường đi tới, có thể nhìn thấy rất nhiều cô gái trẻ tuổi mặc quần cực ngắn cùng áo yếm cười hì hì tụ chung một chỗ vừa đi vừa nói chuyện phiếm, mang đến một làn gió mùa hè đầy trẻ trung sức sống.
Lạc Thần thân cao chân dài, dung mạo khí chất vô cùng xuất chúng, lại mặc áo khoác cùng thời tiết trái ngược, đi trong dòng người, giống như là sáng lên, chọc cho rất nhiều tần tần người ghé mắt.
"Ngươi cũng hay ăn mặc giống như bọn họ sao?" Ánh mắt Lạc Thần ý bảo mấy cô gái mặc quần cực ngắn cùng áo yếm trước mặt kia, thanh âm rất nhẹ.
Sở Thanh Y nhìn về phía trước mấy lần, tâm tư thông suốt
Cổ nhân so người hiện đại bảo thủ rất nhiều, nếu là đặt ở cổ đại, những cô gái cương liệt bị nam tử nhìn da thịt, hoặc là chết, hoặc là lấy thân báo đáp, điểm này cũng không khoa trương.
Bây giờ đầy đường cái đều là những cô gái trẻ tuổi bại lộ quần áo, cũng khó trách Lạc Thần khó có thể tiếp nhận.
"Mùa hè nóng, mặc như vậy sẽ mát hơn nhiều, đôi khi tôi cũng mặc như vậy." Sở Thanh Y một mặt nói, một mặt lôi kéo Lạc Thần tách ra dòng người, theo thói quen đi tới một cửa hàng áօ ɭót quen thuộc của nàng.
Lúc vào cửa, Lạc Thần hơi cau mày: "Về sau, ngươi đừng mặc như vậy nữa."
Sở Thanh Y sửng sốt, quay đầu lại nhìn nàng.
Lạc Thần biểu lộ quả đạm, sau khi nói xong, liền không nói thêm gì nữa.
Nhân viên bán hàng nhìn thấy Sở Thanh Y cùng Lạc Thần đi vào, nghênh đón rất có lễ phép, bận rộn trước sau giới thiệu sản phẩm cho hai người.
Sở Thanh Y muốn nhân viên chọn mấy cái áօ ɭót thích hợp với kϊƈɦ thuớc của Lạc Thần, để cho Lạc Thần mang đi trong phòng thử quần áo mặc thử, mình thì ngồi ở trêи ghế sa lon nghỉ ngơi, cầm điện thoại di động xem tin tức.
Qua rất lâu, cũng không thấy Lạc Thần đi ra, Sở Thanh Y có chút không yên lòng, đi tới phòng thử quần áo gõ cửa: "Tại sao lâu như thế, Lạc tiểu thư, cô có sao không? "
Cửa hơi mở ra một cái khe nhỏ khích, Lạc Thần lộ ra nửa bên mặt trắng nõn thanh tú.
Nữ nhân viên của cửa hàng hầu ở một bên rất có lễ phép hỏi: "Tiểu thư, cần tôi giúp cô xem một chút, điều chỉnh áօ ɭót sao?"
Lạc Thần thanh âm trong trẻo lạnh lùng cự tuyệt: "Không cần, đa tạ."
Nữ nhân viên mặt có chút hồng, liền hơi nghiêng người, đi xa một chút.
Sở Thanh Y nhỏ giọng hỏi: "Thế nào? "
Lạc Thần trả lời: "Cái thứ ngươi mới vừa đưa cho ta, ta cũng không phải là hết sức hiểu."
"Vậy nếu không, ngươi đi vào giúp ta nhìn một chút đi?"
Sở Thanh Y nghĩ đến lúc mới vừa rồi Lạc Thần cự nữ nhân viên kia, gương mặt vô cùng băng sơn.
Xinh đẹp như vậy nhưng lại quá mức lạnh như băng, trong lòng nàng liền có chút phát run, cảm giác mình nói sai, vội vàng cải chính: "Nếu cô cảm thấy bất tiện, tôi sẽ không vào."
Lạc Thần đơn giản nói: "Vào đi"
Sở Thanh Y đi vào phòng thử quần áo đóng cửa lại, bên trong cũng chỉ có hai người là Sở Thanh Y cùng Lạc Thần.
Vào trong phòng thử quần áo, không gian bịt kín tựa hồ cô lập hết thảy phía ngoài.
Ánh đèn bên trong phòng thử quần áo là màu vàng chanh, màu sắc vô cùng mập mờ.
Lạc Thần cởi áo sơ mi trắng xuống, hiện ra nửa người trêи tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, eo thon, đưa lưng về phía Sở Thanh Y màu sắc trêи da thịt giống như có mật ong sáng bóng lưu chuyển.
Sở Thanh Y hơi cúi đầu, cầm lên một cái áօ ɭót màu trắng, đưa tay dạy Lạc Thần mặc thử: "Cách mặc áօ ɭót này thật ra thì rất đơn giản, căn cứ theo hình dạng ngực của cô mặc vào, phía sau có khóa, chú ý khóa lại.
Sau khi khóa xong, cô tự sờ trước sau điều......!điều chỉnh......"
Ngón tay chạm đến da thịt trêи ngực của Lạc Thần, xúc cảm mềm mại mà lạnh như băng làm cho lời nói của Sở Thanh Y cũng bắt đầu trở nên lúng túng.
"Điều chỉnh, sau đó?" Thanh âm của nữ nhân trước mặt không có gợn sóng, trêи gương mặt xinh đẹp của nàng biểu lộ một nụ cười nhẹ, chẳng qua là Sở Thanh Y ở sau lưng nàng giúp nàng mặc áօ ɭót, cho nên căn bản không thấy được.
"Điều chỉnh, sau đó......!sau đó đương nhiên vẫn là điều chỉnh, cô đem xoa bóp, tóm lại cảm thấy mặc thoải mái là được." Mặt Sở Thanh Y bắt đầu nóng lên, đang suy nghĩ lung tung thì điện thoại di động trong túi áo lại đột ngột vang lên.
Nàng sợ hết hồn, vội vàng lấy điện thoại di động ra nhìn, trêи màn ảnh điện thoại di động lóe hai chữ: "Giáo sư."
"Ngượng ngùng, Lạc tiểu thư, tôi nhận điện thoại, cô cứ mặc trước đi." Sở Thanh Y cầm điện thoại di động, bộ dạng giống như gặp "đại nạn không chết" đi ra phòng thử quần áo, đóng cửa, ấn nút trả lời: "Này, giáo sư, chuyện gì? "
Thanh âm của Duẫn Thanh vững vàng truyền tới, mang theo vài phần uy nghiêm: "A Thanh, tối nay nghỉ ngơi thật tốt, tám giờ sáng sớm ngày mai, Tiêu Ngôn – sư huynh cậu ta sẽ lái xe tới đón em đi Nhạn Đẳng Sơn."
Tin tức về Cổ mộ ở Nhạn Đẳng Sơn rốt cục tới.
Ngoài trừ những vấn đề về khảo cổ, Duẫn Thanh rất ít gọi điện thoại cho Sở Thanh Y, lần này Duẫn Thanh gọi điện thoại tới đây, thật ra thì trong lòng Sở Thanh Y đã sớm hiểu bảy tám phần.
Trước đó sở cảnh sát đã lục soát ở Nhạn Đẳng Sơn, cổ mộ bên kia khẳng định không trốn thoát bị lục soát, mà cổ mộ bị phát hiện, sở cảnh sát nhất định sẽ lập án, đồng thời thông báo người cấp trêи, đến lúc đó cần phái người tiến hành khám xét cổ mộ, tiến hành ghi vào văn vật.
Duẫn Thanh có thẩm quyền chuyên gia về lĩnh vực khảo cổ, công việc khám phá cổ mộ ở thành TS bình thường đều là từ một tay nàng phụ trách.
Cho dù Sở Thanh Y đã sớm hiểu nhất thanh nhị sở (hiểu rõ ràng cặn kẽ), ngoài miệng vẫn là làm bộ như không biết chuyện hỏi: "Giáo sư, tại sao muốn đi Nhạn Đẳng Sơn, mọi người ở tổ khóa đề ngày mai tổ chức lên núi chơi sao?"
Thanh âm của Duẫn Thanh có chút mỏi mệt: "Bây giờ tôi còn có tài liệu phải chuẩn bị, tạm thời không thể cùng em nói nhiều, đi đến nơi thì sẽ biết, đến lúc đó chúng ta tập hợp ở trêи núi.
Em chuẩn bị sẵn sàng, ngày mai có thể còn phải cắm trại ở trêи núi, trêи núi nhiều mũi, em nên chuẩn bị ít đồ, đúng rồi, lần trước giao máy quay phim cho em, em nhớ phải mang theo.
Nhớ, để đồng hồ báo thức lúc tám giờ, chớ ngủ quên..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...