Mặt đất rung động càng lúc càng lợi hại.
Bên tai nổ vang, không ngừng có những hòn đá nhỏ đỉnh động cao chót vót rơi xuống, không gian rộng lớn phủ bụi mù, rất nhiều người đều vô thức dùng tay che đầu.
"Cô thực sự có thể hủy đi tôi sao?" Vu Mị đưa lưng về phía Lạc Thần, giọng nói đè thấp: "Vừa rồi cô ở phía sau đoạn mệnh cổ của tôi, đã hao tổn nguyên khí quá độ, mà đối với tình trạng thân thể của bản thân hẳn là rất rõ ràng đi?"
Lạc Thần trầm mặc.
Kỳ thực tay nắm Cự Khuyết của nàng một mực kiềm chế run rẩy, bất quá là do biên độ run quá nhỏ, ngoại trừ con tin trong tay nàng có thể cảm thụ được, những người khác căn bản nhìn không ra.
Sư Thanh Y chạy vài bước nhặt lấy dao quân dụng trên mặt đất, bước nhanh đến bên cạnh Lạc Thần.
Mặt đất chấn động như ngoài khơi nổi lên bão lớn, bởi vì đất rung chuyển cùng bụi mù, tầm nhìn cũng hạn chế, nên nàng chạy đến tương đối khó khăn.
Thật vất vả sắp tiếp cận được Lạc Thần, chỉ thấy Lạc Thần một tay chế trụ trên gáy của Vu Mị, tay kia cầm Cự Khuyết áp xuống.
Trong thanh âm của Lạc Thần đè nén lãnh nộ: "Vậy phương pháp là gì!"
"Cô tốn hết tâm tư bắt tôi, chỉ để ép hỏi một câu như vậy sao." Ánh mắt Vu Mị phức tạp không nói nên lời: "Tôi nghĩ cô còn có thể cùng tôi ôn chuyện."
"Phương pháp." Lạc Thần đứng vững vàng trên mặt đất đang run động không ngớt, giống như một tượng băng điêu khắc, chỉ lạnh giọng lặp lại.
Lưỡi kiếm của Cự Khuyết đang kề trên cổ Vu Mị, chỉ cần dùng sức một chút, Vu Mị tức khắc sẽ nhìn thấy máu.
Vu Mị nhìn Sư Thanh Y đang vội vã chạy sang bên này, cười nhạt.
Cách rất gần, lúc này Sư Thanh Y đã có thể nhìn thấy khóe miệng Lạc Thần chảy ra một dòng máu đỏ tươi, trong lòng trầm xuống, trong kịch liệt chấn động lớn tiếng nói: "Lạc Thần, đừng nhiều lời với nàng!"
Cánh cửa Thôn Thiên gần như mở ra một nửa, bên trong là vô tận đen đặc, tựa như lỗ đen vũ trụ.
Lạc Thần ngước mắt nhìn đến, lập tức biến sắc: "Thanh Y phía sau!"
Trong cửa động đột nhiên tuôn ra một đoàn khói đen khổng lồ, từ trong khói đen lại một đám màu đen gì đó giống như dây leo, tựa như bạch tuộc biết phun mực dưới đáy biển, xúc tua phân tán, dương nanh múa vuốt thẳng hướng Sư Thanh Y mà đến.
Cùng lúc nhắc nhở, Lạc Thần nâng kiếm lao ra phía trước.
Đám xúc tua trong cửa động cuồn cuồn tuôn ra, tốc độ rất nhanh, gần như trong nháy mắt đã đến bên cạnh Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y ngửi thấy một cổ hương khí cực kỳ nồng đậm, mùi hương này khiến dạ dày khó chịu, khó chịu đến thiếu chút nữa sẽ nôn ra tại chỗ.
Tầm nhìn cực thấp, bóng người không rõ, trong hắc khí bao phủ, đèn pin căn bản không có tác dụng, những hắc khí này dường như có thể nuốt chửng cả ánh sáng.
Một sợi dây hắc sắc gì đó quấn đến trên lưng Sư Thanh Y, Sư Thanh Y cố nén ghê tởm, vun dao chém xuống, phát hiện cư nhiên rất cứng.
Thứ này thoạt nhìn giống xúc tua, mềm dẻo linh hoạt, nhưng thực ra lại dị thường cứng rắn.
Sư Thanh Y bị cổ hương khí kích thích đến nóng nảy, trực tiếp tay không kéo lấy, sức lực của nàng lớn đến đáng sợ, đưa tay nắm chặt hắc sắc gì đó, mạnh mẽ kéo ra, thứ kia không chống nổi lực đạo của nàng, bị nàng tay không kéo đứt.
Lúc đứt ra, thứ kia kịt liệt co rút, chất lỏng bắn tung tóe ra nhìn cũng không rõ màu sắc, tạo cảm giác giống như cánh tay người bị chặt đứt, máu tươi nhễ nhại.
Giải quyết một cái, nhưng rất nhanh lại có một cái khắc bắt đầu quấn lấy.
Mấy thứ này không chỉ quấn chặt lấy Sư Thanh Y, kỳ thực còn quấy lấy những người khác, chỉ cần là người có mặt trong đại điện, thì ai cũng tránh không khỏi.
Rõ ràng trước đó Sư Thanh Y nghe được Lạc Thần gọi nàng, cũng thấy Lạc Thần hướng nàng chạy đến nhưng hiện tại Sư Thanh Y căn bản là tìm không được bóng dáng Lạc Thần.
Không cần nghĩ cũng biết Lạc Thần cũng bị những thứ kia cuốn lấy, không có thời gian, nếu không nàng nhất định sẽ đến bên cạnh Sư Thanh Y trước tiên.
Sư Thanh Y nghĩ vậy, mồ hôi lạnh tôn ra, ngón tay thon dài xiết chặt, ngay sau đó lại kéo đứt một xúc tua.
Cho dù nàng có thể nhìn ban đêm nhưng cũng vô pháp nhìn rõ trong dày đặc hắc khí cùng hỗn loạn, nàng chỉ có thể nhìn thấy đường nét của những bóng người không ngừng lay động, giống từ ngoài sương mù nhìn vào, trăm người như một.
Vài nhóm người trong đội ngũ đang lẫn trốn giữ mạng, tiếng súng hỗn tạp trong tiếng gào thét, hoàn toàn là một mảnh hỗn độn.
Sư Thanh Y không biết Lạc Thần ở nơi nào.
Dĩ nhiên, nàng càng không biết tình huống của Vũ Lâm Hanh, Thiên Thiên các nàng.
Thứ hắc sắc gì đó ỷ có khói đen che lấy, càn quét bừa bãi, rất nhiều người căn bản không thấy rõ là chuyện gì xảy ra thì cổ đã bị xiết chặt.
Những người này không có bản lĩnh như Sư Thanh Y, không chống lại được những thứ kia, chỉ có thể bị chúng quấn lấy, một đường kêu gào rồi bị kéo vào sau cánh cửa.
Khói đen ngày càng dày đặc, ngoại trừ khói đen cùng xúc tua màu đen gì đó tàn sát bừa bãi, Sư Thanh Y vẫn cảm giác được có một thứ khác tồn tại.
Đó rốt cục là thứ gì?
Sư Thanh Y hình dung không được.
Nhưng nàng biết, cổ hương khí chính là từ trên người thứ đó phát ra.
Nó phi thường mềm mại, không có hình dạng cố định, giống như dòng nước, hoặc như là băng lãnh như dầu, dính như hồ mà cọ đến trên người Sư Thanh Y.
Thậm chí trong một chớp mắt nào đó, Sư Thanh Y nghe được tiếng nữ nhân cười khẽ.
— a.
Có người đang ở bên tai nàng cười thổi khí.
Khói đèn phủ kín thông đạo, xúc tua hắc sắc bắt người khắp nơi, những người bị bắt đã bị kéo vào sau cánh cửa.
Nguyên nhân chính là quá quá hỗn loạn, dĩ nhiên cũng sẽ có rất nhiều người vận khí tốt tránh được kiếp nạn này, kinh hồn táng đảm mà chạy trối chết ra ngoài động.
Rất nhiều thứ lần lượt quấn lấy thân thể Sư Thanh Y.
Dịch thể mềm mại như dầu càng nhiều thêm, Sư Thanh Y cảm giác thân thể mình đột nhiên bắt đầu không nghe sai khiến, dịch thể mang theo hương thơm rõ ràng ôn nhu béo ngấy, mang đến ràng buộc quá lớn, rất nhiều cái thấm vào quần áo của nàng, không ngừng xông đến nơi mềm mại của nàng.
Sư Thanh Y nhất thời giống như bị cuốn vào một lớp dầu, không cách nào hô hấp, cũng không có khí lực, lập tức bị vô số thứ quấn lấy, kéo nàng đến trước cửa động.
Thoáng chốc, Sư Thanh Y đã bị kéo vào cửa lớn.
Trong lúc Sư Thanh Y bị kéo đi, Sư Thanh Y nhìn thấy một cái bóng thấp hơn nàng rất nhiều cũng bị kéo đến, tuy rằng thấy không rõ, bất quá từ vóc dáng có thể suy đoán được đó là một thiếu nữ.
Âm Ca?
Thân ảnh nhỏ bé cách nàng không xa, cho nên Sư Thanh Y còn có thể nhìn thấy sơ lược, thân ảnh nhỏ bé sau khi bị quấn lấy, cũng không giãy dụa, dường như đã mất đi dấu hiệu của sinh mệnh.
Âm Ca......!Nàng chỉ là ngất đi mà thôi.
Hay là......!
Sư Thanh Y không dám nghĩ nữa, chỉ có thể một mặt giãy dụa kéo "tấm lưới" trên người xuống, một mặt hô: "Âm Ca!"
Âm Ca không đáp lại.
Nàng không khóc, cũng không biết sợ, giống một con rối.
Sư Thanh Y cùng Âm Ca bị kéo đi một lúc, thì cánh cửa lại giống như bị ai đó điều khiển, bắt đầu chậm rãi hạ xuống.
Sư Thanh Y lửa giận công tâm, đôi mắt đều thiêu đốt đến đỏ rực, hướng tầng dịch thể ướt đẫm trên người nàng lớn tiếng quát: "Cút ngay, tránh xa tôi một chút!"
Tiếng rống giận của nàng tựa hồ có tác dụng nào đó, tầng dịch thể giống vật còn sống, động đậy, Sư Thanh Y có thể cảm giác được đột nhiên đột nhiên thay đổi hình dạng, cọ lên mặt nàng.
Chạm một cái, lại một cái.
— a.
Tiếng nữ nhân thổi khí lại phát ra lần nữa.
Hương khí phi thường nồng đậm, tựa hồ mang theo tác dụng gây mê, Sư Thanh Y trước đó bị trói buộc căn bản không có khí lực, âm thanh thổi khí buồn nôn này vừa phát ra, thần trí liền thanh tĩnh, nàng vội vàng đưa tay bắt lấy thứ trên mặt.
Thủ pháp rất chuẩn, mắt thấy sẽ chạm được tầng dịch thể bết dính kia, thì dịch thể lại oạch oạch một chút rồi rụt lại, lui đến trên vai Sư Thanh Y, đang chuẩn bị chui vào cổ áo của Sư Thanh Y.
Thân thể Sư Thanh Y phi thường mẫn cảm, bị loại dịch thể dinh dính phủ lấy khiến của người đều tê dại, những chổ này của nàng cũng chỉ có Lạc Thần mới có thể chạm, nếu như bị thứ quỷ dị này vô duyên vô cớ tiến vào cổ áo, làm sao có thể như vậy.
Trong lòng nàng nói ngươi ngay cả hình dạng thân thể cũng không có, cư nhiên không biết xấu hổ như vậy, đây là muốn chui vào đâu.
Trong cảm giác ghê tởm, tay trái lập tức nắm lấy mấy cái xúc tua ở thắt lưng, mạnh mẽ xé rách, đồng thời tay phải giơ lên, lách đến bên phải cổ mình, bóp chặt thứ mềm nhũn như dầu mỡ gì đó.
Sư Thanh Y hiện tại khí lực rất lớn, nếu như đây là cổ con người, phỏng chừng thoáng cái đã bị nàng vặn gãy.
Thứ kia bị Sư Thanh Y vững vàng nắm lấy, Sư Thanh Y cố sức xiết chặt.
— ngô.
Thứ kia bị xiết chặt, cư nhiên giống như nữ nhân bị đánh đau, phát ra một tiếng rên rỉ.
Cả người Sư Thanh Y nổi da gà, vội vàng ném bay thứ dầu mỡ kia, vậy cái gì đó ăn đau, tựa hồ biết bản thân hiện tại không chiếm được tiện nghi trên người Sư Thanh Y, liền rút lui.
Thứ dịch thể nhờn dính gì đó đã đi xa.
Vì vậy khói đen cùng vô số xúc tua bạch tuộc cũng đồng loạt thối lui, Sư Thanh Y thoát khỏi trói buộc, thân thể cũng từ giữa không trung trực tiếp rơi xuống mặt đất.
Trước đó bị vài thứ kia quấn kéo đến giữa không trung, cách mặt đất một khoảng xa, một cú ngã này thực sự quá đau.
"Khụ khụ!" Thân thể Sư Thanh Y đau đớn mà co thành một đoàn, bắt đầu ho khan.
Cửa lớn hoàn toàn khép kín, động tĩnh giống như quỷ khóc thần sầu trước đó cũng dần dần tiêu tán, tiếng ho khan trở nên van vọng, quanh quẩn trong không gian đen kịt sau cửa lớn.
Sư Thanh Y chấn thương xương sườn, hít thở đều cảm thấy đau, càng không cần nói đến kịch liệt ho khan, khụ khụ, cảm thấy phổi cũng sắp khụ ra ngoài.
Tay nàng sờ soạn lên trên, chạm đến thân thể một người.
Khói đen tán đi, đôi mắt của nàng rốt cục có thể nhìn thấy rõ ràng hơn, chỉ thấy đó là một nam nhân, thân thể lạnh lẽo, cổ bị xuyên thủng, máu ấm áp từ bên trong chảy ra,bất động, đã chết.
Sư Thanh Y lập tức đứng lên.
Trên mặt đất nơi nơi đều là thi thể, tựa như gió xoáy đi qua bỏ lại hài cốt, phần lớn đều không có dấu hiệu của sự sống, bất quá Sư Thanh Y vẫn có thể thấy trong đống thi thể còn có động tĩnh, tiếng ho khan trầm thấp, tiếng hô hấp, thậm chí còn có người đang trầm thấp chửi bới, từng cái vang lên.
Những người sống sót dần dần hòa hoãn lại.
Có người ngồi dậy, có người bò dậy, thậm chí có người miễn cưỡng chống đỡ đứng lên.
Người đứng lên run rẩy đi vài bước, trong bóng tối có vẻ vô cùng yếu ớt, người đó thuận thế nâng dậy một người trên mặt đất, đồng thời gọi: "Thanh Y?"
".....!Lạc Thần, ở đây!" Sư Thanh Y vô cùng vui sướng, nhịn không được lại khụ hai tiếng.
Sau đó người được Lạc Thần đỡ dậy cũng thở phào nhẹ nhõm: "Sư Sư, hôz....!Tổ tông phù hộ."
Giọng nói này là Vũ Lâm Hanh.
Sư Thanh Y vội vàng đứng lên, qua bên kia tụ hợp, bên kia Lạc Thần cùng Vũ Lâm Hanh cùng nhau đến, đi được một nửa chợt nghe một tiếng thét như giết lợn của nam nhân: "Má ơi!"
Vũ Lâm Hanh không cẩn thận giẫm lên một người, chân lập tức lui lại, lại phát hiện người đó cũng không cử động, cư nhiên là một thi thể.
Thi thể thế nào sẽ tru lên?
Lúc này đèn pin sáng lên, Thiên Thiên quét đèn về phía bóng tối dày đặc có tiếng người tru lên: "Các người...!có sao không?'"
Vũ Lâm Hanh nương theo ánh đèn pin nhìn qua, lúc này mới phát hiện phía dưới thi thể còn đè nặng một người, trên mặt người đó toàn là máu, đôi tay cũng chảy đầy máu, đang muốn ôm lấy đùi Lạc Thần..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...