Ta trợn to mắt, trước mắt là một giọt trong suốt lấp lánh, còn lại là hơi thở đang tỏa ra hương thơm tuy đạm nhạt mà tươi mát của nàng, nhất thời chân tay có chút luống cuống, trái tim cũng giống như nổi trống đập cực mạnh.
Ở trong ấn tượng của ta, nàng vẫn lạnh nhạt như khói, nội liễm giống như ngọc, xử sự cũng bình tĩnh khéo léo.
Có lẽ là ta có khi quá mức ỷ lại nàng, cùng nàng cùng một chỗ, ta thậm chí đều sinh ra một loại ảo giác, thì phải là trêи đời này không có chuyện gì mà nàng không thể làm được.
Ngoại trừ giống nhau.
Đó chính là nàng sẽ không khóc.
Dù cho là một giọt nước mắt.
Nhưng trong một chốc kia khi nàng ôm ta vào trong lòng ngực, ta rõ ràng nhìn thấy khóe mắt của nàng ửng đỏ, cùng với trêи lông mi dài thoáng nhoáng lên một chút ướt át.
Ta đột nhiên bị nàng ôm vào trong ngực, trong lòng tràn ra thành một mảnh mềm yếu, lại nói không nên lời chẳng sợ một chữ đến, một lúc sau nàng buông tay ra, đem thân mình ta đỡ lấy, cuối xuống nhìn ta, cũng mím môi không nói.
Quả thật, ta tất nhiên là không muốn nhìn thấy nàng khó chịu, chính là nhìn nàng làm khóe mắt ta đỏ lên, không thể không nói, trong lòng ngoại trừ cảm động, lại còn có chút vui mừng.
Ta rốt cục đã biết, ta ở nàng trong lòng, đúng là vẫn còn có đáng giá để nàng rơi lệ.
Ta nhìn nàng trêи lông mi chớp động óng ánh, mặt có chút ấm lên, vươn tay đưa tới trước mặt nàng, chính là nửa đường nhìn đến chính mình tay đầy máu, lại cảm thấy được không ổn, vội rụt trở về, nhẹ giọng nói: “Tay ta bẩn, chính ngươi… Chính mình lau đi.”
Nàng sửng sốt, ngược lại lại trừng mắt nhìn ta liếc mắt một cái, trêи khuôn mặt sáng trong thế nhưng có một chút ửng hồng nhè nhẹ, giả vờ trấn định nói: “Lau cái gì? Ta vừa rồi không có khóc.”
Ta bật cười, thừa dịp nàng không chú ý, bay nhanh mà ở trêи lông mi của nàng hôn xuống, lập tức ɭϊếʍ ɭϊếʍ trêи môi mang tới được một chút bọt nước, nói: “Không khóc, tại sao đều là thế này đây?”
Nàng thân thể rõ ràng cứng đờ, quỳ ở trước mặt ta, giương mắt ngạc nhiên mà nhìn ta, lúc này biểu tình có thể nói là thay đổi bất ngờ, không biết nên như thế nào hình dung.
Ước chừng là ta luôn thấy khuôn mặt nàng lạnh nhạt lãnh nhan, lần này xem nàng lộ ra biểu tình loại này, tâm tình chẳng biết tại sao thoải mái rất nhiều, liền mỉm cười an ủi nàng nói: “Ngươi đừng sợ, ta mạng lớn thật sự, trước kia gặp được qua nhiều chuyện như vậy, đều là thương cân xương gãy, hiện tại ta không phải vẫn sống tốt được sao?” Nói xong ta quơ quơ cánh tay, ý bảo miệng vết thương cũng không lo ngại.
Cho dù thời điểm ta nói lời này, trêи mặt lộ vẻ tươi cười, nhưng là tâm của ta lại bỗng giật mình, vướng mắc thật sự.
Ta bảo là nàng đừng sợ, trêи thực tế chính mình cũng là sợ cực kỳ.
Ta chỉ là một người bình thường, hỉ nộ ái ố yêu ghét, ta tất cả đều có, này đây ta ước chừng sợ rất nhiều thứ, sợ độ cao, sợ quỷ, sợ nàng bị thương tổn… Mà vậy trong đó ta sợ nhất vẫn là chết.
Chúng ta hiện tại đang ở lăng mộ, phía trước bóng quỷ, sau có Mị Vực, ngay cả Vũ Lâm Hanh cũng không hiểu được chạy đã đi đâu, bốn phía không biết nguy hiểm ẩn núp như, ngay sau đó vĩnh viễn là không biết, có lẽ một chút vô ý, ta sẽ bỏ xương lại nơi đây.
Nơi này không phải chợ, không phải thành trấn.
Nơi này là, lăng mộ.
Nếu là ta chết, như vậy nhắm mắt, cuộc đời này sẽ không còn được thấy khuôn mặt của nàng, không thể cùng nàng cùng một chỗ, ta nên cỡ nào sợ hãi.
Này ý tưởng liền giấu ở tận sâu trong lòng ta, khi mới vừa rồi ta đang cùng Cửu Vỹ số chết như đã định, cũng đã thân thiết mà cảm nhận được thời điểm này.
Mà Lạc Thần cũng không biết suy nghĩ trong lòng ta, thấy ta vẫn chưa biểu hiện thần sắc gì, lúc này mới bớt buồn, chính là trêи mặt vẫn là mang theo một chút hồng nhuận vì mới vừa rồi bị ta hôn môi, hình như có oán trách mà hướng ta liếc mắt một cái, nói: “Mạng lớn thật sự sao? Giá xử chỗ vết thương, lại là làm sao đắc tới? Nếu là sâu hơn g vài phần…” Nàng còn chưa nói xong, chợt nghe bên tai một trận tiếng vang nhỏ do có gì đó rơi xuống đất, cũng là Cửu Vỹ bung cái đuôi theo trêи tường chạy trốn xuống dưới, nhảy tới chúng ta cách đó không xa.
Lạc Thần cảnh giác mà quay đầu lại, ánh mắt khóa Cửu Vỹ, nhíu lại mi nói: “Nó lại là từ nơi nào đến? Ta coi dáng vẻ nó, giống như là muốn đi theo ngươi Thanh Y.”
Ta hít một hơi, đem mới vừa rồi tình huống ở trong mộ thất cùng nàng giản lược nói một chút, khi nhắc tới phúc bích hoạ kia cùng cái trường tiên, nàng tiếp nhận ta mang ra tới cái kia trường tiên, cân nhắc một chút, mới nói: “Ung dung đẹp đẽ quý giá, là vật trong hoàng thất.”
Cửu Vỹ kia lúc này ngay tại bên cạnh do dự, một đôi mắt u bích nhìn chúng ta, lần này gặp Lạc Thần từ trong tay của ta tiếp nhận trường tiên đoan trang, đột nhiên cửu con cái đuôi chợt khởi, hướng Lạc Thần cúi đầu gào thét lên.
Lạc Thần phát hiện, ánh mắt thoáng hướng bên cạnh nhẹ nhàng phiêu, lạnh lùng mà liếc nó một cái, loại khí thế nháy mắt cảm thấy bất an lại tràn ra, ngay cả ta đều cảm giác được không khí chung quanh có một tia hàn ý.
Cửu Vỹ thấy ánh mắt nàng lạnh như băng như đao đang chèo thuyền qua đây, không biết sao, lại cúi đầu nức nở một tiếng, thu hồi cái đuôi, lui ngẩng đầu lên, sợ hãi mà nhìn chằm chằm Lạc Thần, cũng là động cũng động nữa.
Mà ta đây mới xem như thấy rõ ràng chân tướng người kia, bắt nạt kẻ yếu, trách không được ta lúc ấy một roi quất xuống, nó cũng trở nên an tâm, chính là không ngờ được Lạc Thần cái nhìn này nhìn đến, nhưng thật ra so với kia roi còn lợi hại hơn vài phần.
Lạc Thần đem hộp quẹt cất kỹ, lại đem cẩm sắt của ta cùng nhau buộc lại, đỡ ta đứng lên ý bảo nói: “Chúng ta hiện tại đi tìm Lâm Hanh, tuy nói nàng đã từng dưới đào sa, nhưng là lần này nàng một người chạy đi thật không ổn, chúng ta phải mau chóng tìm được nàng.”
“Ân.” Ta gật đầu, trong lòng tắc thầm nghĩ yêu nữ này cũng không biết gặp chuyện gì xấu, nghe được tiếng chuông liền luống cuống… Từ từ, chuông, tiếng chuông này rốt cuộc là ai đùa giỡn đến? Tại sao lại ta lại nghe quen tai như vậy, còn giống như nghe qua không chỉ vài lần.
Là tiếng chuông trong thành Cô Tô sao?
Ta đang nghi hoặc, Lạc Thần chỉ một ngón tay, hướng phía trước nói: “Mới vừa rồi một đội kia vừa đi phía trái, chúng ta đổi hướng, hướng phải, để tránh gặp.”
Ta hồi tưởng lại cảnh tượng đáng sợ vừa rồi, vẫn là lòng còn sợ hãi, vừa đi vừa nói: “Đám người vừa rồi, rốt cuộc là cái gì?”
Những tên kia, ta thực sự không thể xưng là “Người”.
Lạc Thần sắc mặt ngưng đọng, nói: ” Chỗ này không phải chúng ta đơn giản như chúng ta tưởng tượng, cụ thể ta cũng không rõ ràng lắm là thứ gì, bọn họ tựa hồ không có thần trí sống nhờ vào nhau, thập phần máy móc, nếu chúng ta không thể thăm dò bối cảnh lăng mộ này, là không thể biết được những việc sâu trong đó.”
Nói xong, dẫn ta theo thông đạo mở ra bên phải đi, ta nhìn lại, Cửu Vỹ cũng ở phía sau không xa không gần mà đi theo, cũng không biết nó rốt cuộc có mục đích gì.
Bất quá ta xem nó không có gì ác ý, coi như còn có chút sợ chúng ta, hẳn là sẽ không làm chúng ta bất lợi, cũng liền tùy nó.
Hiện nay lựa chọn cái thông đạo này so với lối đi nhỏ kia muốn hẹp hơn rất nhiều, bất quá cũng có rất nhiều dây xích óng ánh dắt qua, hơn nữa so với chỗ kia tán loạn hơn, rất nhiều thấu dây xích đều nằm trêи mặt đất, không biết là công trình năm đó không đủ để hoàn thành, hay là bởi vì gặp đến nhân tố nào đó làm hỏng, chúng ta có đôi khi vô ý giẫm lên, có thể nghe được sa ca sa ca vang tiếng người.
Loại dây xích này quá mức quý, ta đi ở mặt trêи, hoảng hốt có loại cảm giác mình là đang đi trêи một con đường phủ kín hoàng kim.
Mà con đường hoàng kim này vẫn là trải ra ở trong lăng mộ âm trầm, thật đúng là là nghiệp chướng.
Chỉ là chúng ta đi nửa ngày, ta chợt nghe thấy phía trước kêu càu nhàu một tiếng, hình như là có gì đó rơi ở trêи mặt đất.
Nguyên bản bốn phía cũng rất im lặng, loại đồ vật này rơi xuống đất tiếng vang quá mức đột ngột, ta nghe được da đầu run lên một cái, chỉ thấy cách đó không xa ánh sáng nhu hòa dào dạt nhàn nhạt mà chấn động rớt xuống, cùng đen tối chung quanh hòa vào nhau, coi như nổi lên một mảnh sương khói, mà ở trong ánh sáng mơ hồ hiện ra một thân ảnh thon gầy đến.
Theo kia thân hình của bóng dáng kia mà đánh giá là một nam tử danh cao, một thân y bào màu xanh, ngược lại thân ảnh nam tử kia phiêu mờ ảo xa xa, như là đi vào trong mộng, đúng là rốt cuộc nhìn không thấy.
Ta giữ chặt ống tay áo của Lạc Thần, tận lực hạ giọng nói: “Lạc Thần, ngươi nhìn, phía trước cái kia.....”
Lạc Thần quay đầu lại, đạm nói: “Chớ sợ, theo hắn đi lại xem, là người, không phải quỷ.”
Nói xong nàng tiến lên vài bước, nhặt lên trêи mặt đất một thứ gì đó, giống như chính là thứ mới vừa rồi rơi xuống.
Nàng xem vài lần, coi như có chút mê hoặc, đem vật kia giao cho ta, nói: “Có thể là thứ mới vừa rồi tên nam tử kia bỏ lại.”
Ta tiếp nhận vật kia, phát hiện dĩ nhiên là một tượng điêu khắc gỗ lả lướt lịch sự tao nhã, ước chừng so với bàn tay của ta lớn hơn nửa phần, điêu khắc là một nữ tử duyên dáng, mặc y phục thanh nhã tóc xõa dài, nhưng khuôn mặt không có tạo hình, mà là một hình dáng mơ hồ.
Tuy rằng khuôn mặt không rõ ràng lắm, nhưng là nhìn kỹ thuật điêu khắc những bộ phận khác trêи thân thể, cũng là tay nghề thập phần tinh xảo.
Tác giả có lời muốn nói: sắp có nhân vật mới
===========
Lạc Lạc đúng là chỉ rơi nước mắt trước một mình Sư Sư
mà ta thấy tội cho số FA của Tiểu Vũ.
Sư Sư gặp nguy hiểm thì có Lạc Lạc chạy đi kiếm rồi ôm ấp, an ủi này nọ
Còn Tiểu Vũ thì lạc đi đằng nào rồi
à mọi người cho ta ý kiến, cái nhạc nhẽo trong Bách hợp viên có nên để hay tắt nghoéo luôn?
klq, nhưng mà tự nhiên tối qua ta mơ thấy ta đi thi lịch sử hay ngữ văn gì đó, thấy đề thi có hỏi gì gì đó về Lạc Thần, làm gần xong rồi thì có ông thầy lại bảo Lạc Thần này là Lạc Thần khác chứ ko phải Lạc Thần trong DHL.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...