Dò Hư Lăng Quyển 5

Từ cái đêm trở về Hoàng đô, ta đã ở trước tẩm điện của Ti Hàm quỳ suốt một ngày một đêm.

Sau khi cứu Lạc Thần ra khỏi Quỷ Lâm, con rắn đen to lớn kia cũng đã trở về ngủ yên trong U Đàm của Yên Vân Hải theo lời phân phó từ hơi thở yếu ớt của Lạc Thần.

Người ta cử đi đã tìm được ba món thần khí ở Yên Vân điện của Quỹ Trĩ. Ngoài ra cũng để lại một nhóm người đắc lực khác nhằm lo chuyện hậu sự ở Yên Vân Hải, nhóm còn lại theo ta thúc ngựa gấp rút chạy về Hoàng Đô.

Trên đường đi, thể trạng của Lạc Thần càng ngày càng xấu đi, càng lúc càng lạnh hơn, chăn dày và lò sưởi cũng không có tác dụng.

Mỗi lần nhìn thấy dung nhan tái nhợt mê man của nàng, ta đều đau lòng đến muốn rơi lệ. Ban đầu ta nghĩ nàng sẽ vĩnh viễn xa rời ta. Mặc dù lúc đó ta như đang sống trong địa ngục, nhưng cũng không có rơi nước mắt gì cả, bây giờ có lại được rồi, nước mắt kia tích tụ thành một dòng sông dài, chỉ chờ hôm nay tức nước vỡ bờ mà thôi.

Bệnh tình của nàng khi còn ở Yên Vân Hải vẫn luôn do Diệp Nhân Tâm điều trị, trước lúc chiến thắng trở về Hoàn Đô, ta cũng mời Diệp Nhân Tâm đi theo, nếu không phải Diệp Nhân Tâm nắm rõ bệnh tình của nàng và tinh thông y thuật thì nàng đã không chịu nổi.

Diệp Nhân Tâm nói cho ta biết, chú ấn của Lạc Thần sắp phát tác, nếu không nhanh chóng giải chú ấn, hậu quả hẳn là ta đã quá rõ rồi.

Trên đường về, ta không rời Lạc Thần nửa bước. Đợi vừa đến Đông Đô, sau khi sắp xếp ổn thỏa việc của Lạc Thần, ta đã lo lắng không yên mà chạy đến tế điện của Ti Hàm.

Ta biết, trên thế gian này chỉ có duy nhất một mình Ti Hàm mới có thể giải chú ấn để cứu nàng.

Ti Hàm là đại tế ti của Thần Hoàng, am hiểu các loại y thuật và chú thuật, là chủ sinh cũng là chủ tử, ngay cả chú ấn chi thuật này của Thương Phách cha ta cũng là do trưởng tỷ như nàng truyền thụ lại.

Vốn dĩ nàng rất vui mừng khi nghe việc Yên Vân Hải thua thảm hại và kẻ thù đã giết cha ta và tàn sát các tộc nhân đã bị bắt, nhưng đến chuyên của Lạc Thần, sắc mặt vui vẻ của nàng liền nghiêm túc, sau một lúc thì quay đi, sai người đóng cửa phòng lại, mặc cho ta có quỳ ở bên ngoài.

Ta cứ quỳ đến giữ trưa, nàng cũng chưa bước ra khỏi phòng dù là nửa bước.

Ngẩng đầu nhìn lên trời, ấy chính là vẻ rạng rỡ của ngày xuân, ánh nắng ấm áp chiếu vào người thật là thoải mái.

Đầu gối quỳ đến mất cảm giác, ta cúi đầu tiếp tục chăm chú nhìn cái bóng trên đất, trong lòng thầm nghĩ có phải lúc này Lạc Thần đã tỉnh lại rồi không. Dù nàng đã hôn mê lâu, nhưng cũng có ngày sẽ tỉnh, nếu như bây giờ nàng tỉnh lại mà không nhìn thấy ta thì sao.

Đang lo lắng thì bên tai chợt vang lên tiếng của Mười Bốn: "Điện hạ, hạ thần mang cho người chút cơm, tạm thời người hãy ăn chút đi."

Ta cố ý lớn tiếng nói: "Không ăn."

Mười Bốn hiểu ý, cất cao giọng nói: "Điện hạ, nếu người tiếp tục quỳ như thế mà không ăn không uống gì cả thì tinh thần và thân thể sẽ suy sụp mất!"

Ta càng lớn tiếng nói: "Vậy thì để cho suy sụp đi! Ta không quan tâm!"

Vẻ ngoài của Mười Bốn bình thường nhìn có chút giống như kẻ ngốc nhưng thật ra bên trong lại rất thông sáng, nàng lại cao giọng nói: "Điện hạ, như vậy sao mà được! Trong tộc duy nhất mình người là có mười sáu cánh, là viên minh châu quý báo của tiền tộc chủ, là niềm tự hào tối cao của Thần Hoàng và Nhược Diêu, nếu người ngã quỵ, Thần Hoàng ở Đông Đô sẽ không người kế nhiệm!"

Cả hai lớn tiếng nói qua nói lại , hồi lâu, cửa phòng của Ti Hàm vẫn đóng chặt như cũ, không có nữa điểm động tĩnh.


Mười Bốn nghiêm túc cau mày, nhỏ giọng nói: "Điện Hạ, Ti Hàm đại nhân không quan tâm đến chúng ta rồi."

Ta quỳ trên mặt đất, phê bình nàng: "Ngươi giả vờ không tốt, nội dung lời nói quá giả tạo, thiếu thực tế, nghe lại khiến người ta ê răng, cũng không thể đánh động được cô cô."

Mười Bốn có chút áy náy nói: "Điện hạ, hạ thần là một người thành thật, không nói được những lời ấy."

Ta tỏ vẻ hợp lí gật đầu: " Ý ngươi là muốn nói ta không phải người thành thật."

Mặt Mười Bốn đỏ bừng, khẩn trương nói: "Hạ thần không dám."

"Đừng sợ." Ta nhàn nhạt tỏ ý: "Lấy thức ăn ra cho ta, đầu gối của ta thành thật nhưng bụng không thành thật."

"Vâng"

Mười Bốn bày thức ăn ngon ra, ta quỳ dùng cơm trưa, trong lòng nghẹn thắt, chỉ ăn được một ít. Sau khi dùng xong, Mười Bốn thu chén dĩa vào hộp đựng thức ăn, quỳ ngồi dưới đất nói: "Điện hạ, người nên nghĩ ngơi rồi, hạ thần đến quỳ thay người."

"Đồ ngốc, vậy mà cũng được sao." Ta nói: "Ngươi đi xem Lạc Thần đã tỉnh chưa. Ta không có ở đó, ngươi ở bên cạnh chăm sóc nàng nhiều một chút, không cần cứ chạy đến chổ ta."

"Hạ thần vừa từ tẩm điện của điện ha ra đây, Lạc cô nương vẫn còn chưa tỉnh. Vị Chu Du cô nương kia rất hung dữ với hạ thần, chỉ cần hạ thần muốn chăm sóc Lạc cô nương, lúc thay nàng lau ít mồ hôi lạnh thôi cũng bị Chu Du cô nương ở cạnh giường nhìn chằm chằm vào tay của hạ thần, giống như là hận không thể chặt tay của hạ thần vậy. Hạ thần rất ít nói chuyện với nàng ta, không biết là đã chọc giận nàng ta cái gì nữa. Ngoài vị Diệp Nhân Tâm đại phu ra, nàng ta giống như là có thù hằn với những Thần Hoàng đến gần Lạc cô nương vậy đó."

Ta sáng tỏ nói: "Vị Chu Du kia sao, dường như nàng ấy cũng rất hung dữ với ta."

Nhớ lại trên đường về, đêm nọ có một lần ta ở cạnh canh chừng Lạc Thần hồi lâu, khó khăn lắm nàng mới mơ màng tỉnh lại, nhìn thấy hàng mi rủ xuống đôi mắt mỏi mệt của nàng, lòng ta vừa xót xa vừa thương tiếc, công thêm nhiều ngày liên tiếp mong nhớ nàng, nên ta mới không kiềm chế được mà hôn lên đôi môi mềm mại của nàng.

Không ngờ đúng lúc ấy thì Chu Du mang nước nóng đi vào bắt gặp, nàng ấy kinh ngạc đến cả chậu nước cũng bị hất đổ.

Lúc đó ta thấy sắc mặc kinh hoàng thất vọng của nàng, trong lòng còn thầm nghĩ, ta đây hôn vợ của mình, cũng đâu phải là đang trộm người, quang minh chính đại, cây ngay không sợ chết đứng, sao lại còn kinh ngạc như thế?

Mà từ đó về sau, Chu Du nhìn ta cứ giống như là nhìn miếng thịt trên thớt vậy, hận không thể ngay lập tức băm nhuyễn ta ra.

Nghĩ lại mà xem, ta vốn là ân nhân cứu mạng của nàng, lúc đầu, nàng đối với ta đúng là cảm kích vô vàng, nhưng kể từ khi nhìn thấy ta hôn Lạc Thần thì thái độ của nàng nhanh chóng xoay mười tám vòng, ta lắc mình một cái đã từ ân nhân biến thành kẻ thù của nàng.

Mười Bốn ngạc nhiên nói: " Nàng ta đối xử với hạ thần như vậy , hạ thần một chút cũng không để bụng. Nhưng mà nàng ta lại dám đối đãi với điện hạ như thế thì thật đúng là to gan."

Ta cười nói: "Có lẽ là nàng một lòng muốn bảo vệ chủ nhân, không muốn người khác thân mật quá nhiều với cung chủ của nàng." Dừng một lát, ta lại nhẹ giọng nói: "Cũng có thể nàng nghĩ ta chỉ là một nữ nhân."

Mười Bốn kinh ngạc nói: "Điện hạ là nữ nhân thì có lỗi sao. Mười Bốn cũng là nữ nhân, nữ nhân có lỗi? Mẹ nàng không phải là nữ nhân sao? Nàng cũng ghét bỏ mẹ nàng ư? Nhưng mà Lạc cô nương cũng là nữ nhân, sao nàng không ghét, trái lại còn ngày đêm săn sóc. Khác nữa thì có Diệp Nhân Tâm đại phu, nàng ta cũng đâu có ghét, hai người đó ở trong tẩm điện của điện hạ xì xầm bàn tán, nói nhiều lắm. Đó là tẩm điện của điện hạ, Lạc cô nương ở trong đó thì thôi đi, tại sao nàng ta..."


"..." Mắt thấy nàng nói đến muốn đánh văng chiếc hộp, ta vuốt trán, nói: "Ngươi lui xuống đi."

"Vâng." Mười Bốn đứng lên lấy hộp đựng thức ăn, hành lễ rồi đi.

Mười Bốn vừa đi, Vũ Lâm Hanh lại tới.

Vũ Lâm Hanh và Mười Bốn không giống nhau, nàng vừa đến thì đã ngồi lên thềm đá ở trước mặt ta, một tay chống lên đùi, hướng về phía tẩm phòng của Ti Hàm gào thét mắng chữi: "Đừng có tưởng mấy ngày trước ngươi giúp ta hóa giải tử chú thì ta sẽ cảm kích ngươi! Ngươi hại chết hai vị trưởng huynh của ta, cho dù người đông thế mạnh, ta tự biết là bây giờ ta đánh không lại ngươi, nhưng cũng không có nghĩa là ta sẽ bỏ qua cho ngươi! Ma Quỷ có phải là tự nguyện đâu, là bị con mụ điên tóc trắng đó ép buộc thôi, ngươi nghĩ người ta muốn lắm sao? Ngươi không hỏi cho rõ ràng thì đã thành kiến với nàng rồi, làm nàng phải chịu biết bao là oan ức khổ sở, mệt hơn là cháu gái của ngươi phải ở đây quỳ lâu đến như vậy, tâm của ngươi là đá tạo thành sao? Không, đá cũng không thể so với ngươi được! Hay đơn giản là ngươi không có tâm!"

Ta yên lặng quỳ, nghe Vũ Lâm Hanh liên tục mắng chửi Ti Hàm trong suốt thời gian uống cạn ấm trà, đang định có lòng tốt mời thêm trà mà Mười Bốn mang thì lại nghe Vũ Lâm Hanh đã lớn tiếng nói: " Ngươi là đồ nữ nhân vô lương tâm, chả trách sao mà năm đó cha ta chọn mẹ ta chứ không có chọn ngươi! Cha ta thích nữ nhân tình tình hiền diệu thôi, không phải giống như ngươi đâu!"

Những lời này của Vũ Lâm Hanh vừa rơi ra, cửa phòng của Ti Hàm "Ầm" một tiếng bị người đẩy mở, Ti Hàm vận một thân áo đen bước ra, lạnh lùng hướng về phía Vũ Lâm Hanh đang ngồi trên bậc thang, đằng đằng sát khí nói một chữ: "Cút."

Vũ Lâm Hanh lập tức nhảy dựng lên, bước nhanh tới trước mặt ta, giơ ngón tay cái, lúc đi qua có ghé sát vào người ta, nói nhỏ: "Nàng ấy ra rồi. Sư Sư, ta cũng đều vì ngươi thôi, nếu đến lúc nào đó nữ nhân này muốn động đến ta, ngươi phải giúp ta đó."

Nói xong, chạy thục mạng đi mất..

Ti Hàm từ từ đi đến trước mặt ta, từ trên tới dưới liếc nhìn ta: "Đầu gối đau không?"

Ta nhàn nhạt nói: "Không đau."

Ti Hàm cười lạnh nói: "Có phải ngươi cũng cho rằng cô cô lòng dạ sắt đá, không hiểu ái tình hay không?

Ta im lặng.

Ti Hàm quan sát ta một lúc, đôi mắt đen tuyền băng khí lạnh lùng: "Cẩn nhi, ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc là ngươi thích nàng bao nhiêu?"

"Con có thể thích nàng được bao nhiêu thì sẽ thích bấy nhiêu."

Ti Hàm ngẩn người.

Hồi lâu, nàng có chút nghẹn ngào nói: "Năm đó lúc A Phách muốn cưới mẹ ngươi cũng nói với ta như vậy, cũng quỳ ngày quỳ đêm như thế, tuy khả năng hồi phục thân thể của hắn rất tốt nhưng cũng quỳ đến nổi thương tổn.

Ta ngước mắt: "Cho nên người mới đáp ứng cha con?"

Ti Hàm cười lạnh: "Nếu như lời nói có thể chứng minh được điều gì thì tình yêu trên thế gian này cũng không đáng tin cậy."

"Vậy cái gì mới có thể chứng minh được. Con biết năm đó phụ thân đã vì mẫu thân mà trả giá đắc, rốt cuộc cha con đã trả cái giá đắc gì?"


"Mệnh."

Ta sững sốt, lập tức nói: "Nhưng lúc đó cha con vẫn còn sống."

"Phải, hắn muốn dùng mạng để đổi. Cuối cùng hắn gánh hết, mạng còn giữ được, nếu như gánh không nổi, hắn sẽ chết." Ti Hàm nói: "Ngươi có còn nhớ đài rửa tội?"

"Nhớ."

Đài rửa tội là dùng để hành quyết những kẻ mang tội đại ác trong tộc. Tuy Thần Hoàng và Nhược Diêu có tộc phong thuần phác, nhưng cũng không phải là không có những thứ bại hoại, mà những thứ này là những kẻ phản bội lại tộc, quên đi ân sủng của thần dân, chúng sẽ bị giải đến đài rửa tội để hành hình.

"Chiến Quỷ và Thần Hoàng là kẻ thù nhiều năm, như nước với lửa. Năm đó Lưu Thiều muốn gia nhập Thần Hoàng tộc, nhất định phải đến đài rửa tội để tiếp nhận tiên hình [hình phạt bị roi đánh] nhằm rửa sạch tội nghiệt của nàng với Thần Hoàng. Ngươi đừng nói nàng không có tội gì, tội của mẹ ngươi chính là do thân phận Chiến Quỷ mang đến. Như nhau, giờ khắc này người trong tẩm điện của ngươi đó, tội nghiệt của nàng cũng là do sinh ra ở Yên Vân Hải, cộng thêm trong cơ thể của nàng có máu của cha ngươi. Cho dù nàng bị ép buộc, tội này vẫn là sự thật. Ta chỉ thừa nhận sự thật."

"Con hiểu rồi. Năm đó cha con thay thế mẹ con chịu tiên hình."

Ti Hàm lạnh lùng gật đầu: "Rửa tội một ngàn roi."

Ta từ từ đứng lên, nói: "Được."

Chú ấn của Lạc Thần không thể kéo dài thêm nữa, ta xin Ti Hàm định chuyện ở đài rửa tội trong buổi chiều ngày hôm nay.

Nghe nói năm đó lúc cha ta thay mẹ ta đến đài rửa tội, các nhân vật có mặt mũi cùng các trưởng lão của Thần Hoàng ở Đông đô và Nhược Diêu ở Tây đô đều tới, tụ thành một mảng đen đông nghịt trên sân ở đài rửa tội, để xem Thần Hoàng vương của họ chịu tiên hình.

Từ đó về sau, những người trong tộc đều đón nhận mẹ ta.

Lần này trên đài rửa tội lớn như thế cũng chỉ có ta, Ti Hàm và hai gã Thần Hoàng làm người hành hình.

Ti Hàm nói: "Quỳ xuống."

Ta theo lời quỳ xuống, trên người chỉ mặc áo mỏng, mói: "Cô cô, đừng quên chuyện người vừa hứa với con."

Ti Hàm đi sang bên kia rồi đứng lại, nặng nề nói: "Hành hình."

Có lẽ nhiều lúc nàng đã rất thương ta.

Nhưng người làm tế ty của Thần Hoàng như nàng thi thoảng cũng phải bảo thủ, thậm chí có thể nói là lòng dạ sắt đá.

Nhưng ta rất cảm thông cho nàng, cũng không trách nàng.

Lúc roi rửa tội đầu tiên quất vào lưng ta, da thịt trên lưng đau đớn như bị nứt ra. Đây chỉ là lần thứ nhất, chờ ta sau đó còn đến chín trăm chín mươi chín lần nữa.

Ta cúi thấp đầu, đâm đâm nhìn chăm chú cái bóng của chính mình. Hoa đào bên kia hoàng điện đi theo gió xuân mang đến mùi hương nhàn nhạt, ngọt ngào mà lại tinh khiết.

Ta không sợ quá trình này, nó chỉ là một quá trình, chịu đựng qua rồi sẽ tốt thôi.


Ta chỉ cần kết quả.

Kết quả chính là, ta có được nàng.

Một ngàn roi được đánh xuống, nếu chỉ có một người vung roi thì tay đã sớm tê rần, hai Thần Hoàng hành hình kia khi tay mỏi thì đổi phiên cho nhau.

Lúc tiên hình kết thúc không rõ là thế nào, cơ thể hoàn toàn mất đi tri giác, còn sót lại chút tỉnh táo cũng không biết được là mình đã chịu bao nhiêu, lúc giữa buổi, ta run rẩy nhìn Ti Hàm, nàng cũng nhìn ta, đôi mắt đỏ hoe, đại khái muốn rơi lệ, ta thầm nghĩ có lẽ nàng thật sự không muốn ta phải chịu một ngàn roi, nên cho phép ít lại một chút.

Nhiều cũng được, ít cũng được, cuối cùng ta cũng đã thắng. Ti Hàm đi đến trước mặt ta, ngồi xổm xuống, cười khổ nói: " Cẩn Nhi, ngươi hài lòng rồi."

"Phải" ta nhẹ nhàng cười với nàng.

Mặc dù chịu nhiều tiên hình nhưng khả năng hồi phục thân thể của ta cũng rất tốt, cộng thêm Ti Hàm có mang đến thuốc trị thương thượng hạng phụ trợ, mỗi ngày chỉ ở trong tẩm điện nằm trêm giường, chờ vết thương lành lại. Lạc Thần được Ti Hàm đưa đến Tế điện giải chú ấn, trong lúc ta dưỡng thương chưa từng thấy nàng, trong lòng ta rất khẩn trương, khẩn trương đến mức hoàn toàn quên mất đau đớn ở trên lưng.

Ta không thấy được tình trạng trên lưng của mình, chỉ biết lúc Mười Bốn lần đầu tiên đến thoa thuốc, thấy lưng trần của ta thì đột nhiên chạy ra ngoài, lâu lắm mới chịu ló hai đôi mắt thỏ đi vào, sau đó mặc không biểu cảm mà thoa thuốc cho ta.

Kế đó Vũ Lâm Hanh cũng đến xem thương tích của ta, vừa nhìn lưng của ta, cũng chạy ra ngoài, sau khi trở lại cũng thay đổi thành đôi mắt thỏ y như Mười Bốn.

Mặc dù ta cảm kích các nàng đối với ta nghĩa tình sâu nặng, những cũng nghĩ là có khi nào thảm trạng trên lưng của ta đã dọa các nàng sợ đến phát khóc chứ không phải là vì đau lòng cho ta mà khóc hay không đây.

Hai người họ, một kẻ ngốc, một kẻ không đáng tin cây, ta cảm thấy do bị dọa sợ đến phát khóc thì có khả năng cao hơn.

Cứ thế liên tiếp bảy ngày, Lạc Thần cũng chưa trở về, vết thương trên lưng của ta gần như đã khá lên.

Nằm trên giường, để mặc Mười Bốn mang thuốc trị thương đến, kỹ càng thoa giúp ta, ta nhắm mắt lại, như thường lệ hỏi Mười Bốn: "Trước có nhờ ngươi đến hỏi cô cô, vậy ngươi biết Lạc Thần bây giờ thế nào rồi không? Chú ấn trên người nàng đã khỏi chưa?"

Mười Bốn nói: "Điện hạ, lần này Ti Hàm đại nhân cũng không nói gì, hạ thần không giám hỏi nhiều, chỉ đành trở về thôi."

"Ừm." Ta nhàn nhạt đáp lời.

Bàn tay trên lưng dời đi, sau một lúc, Mười Bốn lại thoa ít thuốc trị thương, chầm chậm bôi lên lưng ta.

Thuốc chữa thương trơn mát, tay của nàng rất khéo léo, thấm thuốc mở từ từ trượt xuống, cuối cùng chạm vào thắt lưng của ta, chậm rãi vuốt ve.

Ta bất đầu hoảng hốt, bổng thấy đó đâu phải là bôi thuốc, mà đơn giản chính là vuốt ve, thậm chí có thể gọi là mơn trớn, trong lúc ta nghi ngờ, tay của nàng lại dọc theo thắt lưng của ta mà sờ xuống dưới.

Ta giật mình, lập tức nâng người, quay đầu lại giận giữ quát lên: "Càn rỡ."

Tiếng nói của ta vừa thấy người ở trước mắt, đã ngưng lại.

Trước mắt rõ ràng là ngọc nhan tuyệt thế thanh tao, tóc dài uyển chuyển, mi tâm rạng rỡ chu sa, trong đôi mắt đen thẳm của nàng phần nào có ẩn chứa nụ cười như mùa xuân lại đến.

Không biết Mười Bốn đã lui ra từ lúc nào, ta bị đóng băng ở trên giường, tay chân bất đầu mất kiểm soát.

Lạc Thần đến gần đây, Một tay đặt lên eo ta, một tay nâng cằm ta lên, nhìn vào mắt ta, khẽ cười nói: "Phải, điện hạ. Ta càn rỡ rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui