Dò Hư Lăng Quyển 5

Tất cả những thứ phát sinh dưới đáy nước sau đó, quả thực là cơn ác mộng cùng cực cả đời này ta từng trải qua.

Ta đã tới bên bờ sụp đổ, ở trong đáy nước đen kịt ôm thật chặt lấy nàng. Đầu của nàng tựa vào lòng ta, cả người tựa như đã hóa thành hồ nước lặng yên không tiếng động, tóc dài mềm mại quấn vào lòng bàn tay ta, tựa như sẽ tức khắc hóa thành bọt biển hư vô.

Ta ôm lấy nàng, hướng mặt hồ bơi đến. Đầu óc tựa như sắp không còn tri giác, cũng không biết qua bao lâu, đầu của ta rốt cục ngoi lên mặt nước, hồ nước băng lãnh đến xương đã đem hai người chúng ta đẩy lên bờ.

Bên ngoài vẫn chỉ mới tảng sáng, trên mặt hồ một mảnh sương trắng mông lung, cụm núi xa xa, đều bị sương trắng che chắn, tĩnh mịch vô cùng.

Bầu trời vô cùng nhợt nhạt, giống như gương mặt của bệnh nhân hấp hối, trên bờ hồ tích đọng đầy tuyết, có nhiều chỗ còn ngưng kết thành băng. Thân thể tàn tạ mới từ dưới hồ nước ngoi lên, vừa tới bờ, bị gió thổi một cơn, lập tức có cảm giác bị đông cứng ở trong gió, tưởng chừng như không cách nào động đậy được.

Ta ho khan vài cái, ho ra một bãi máu lẫn nước hồ, cúi người xuống, khụy hai đầu gối trên mặt đất, để thân thể Lạc Thần nằm ngang, hai tay áp chồng trên ngực nàng, run rẩy bắt đầu đè ép tim phổi cho nàng, muốn ép hết nước nàng đã uống vào bụng ra. Đồng thời, phối hợp thỉnh thoảng thổi khí vào miệng cho nàng.

Tóc đen ướt đẫm của nàng tản ra giữa tuyết trắng, tôn lên gương mặt lại so với tuyết đọng kia dường như còn muốn trắng hơn vài phần. Mỗi một lần ấn, nàng lại vô ý thức mà bật một chút, dường như ta đang ấn đây, chỉ là một cổ thi thể băng băng lãnh lãnh mà thôi. Ta nhìn nàng, nước mắt cơ hồ như sắp đóng băng.

"Dậy đi... Dậy đi... Dậy đi." Ta cắn răng gọi, lực phát đến tay lại tăng mạnh hơn.

Không hề khởi sắc.

Tách miệng của nàng ra, môi kề môi của nàng, một hành động ngày xưa thân mật triền miên như thế, giờ đây, lại dẫn đến hoàn cảnh thống khổ thế này.

Thổi vào một ngụm khí cuối cùng, ta thẳng lưng lên, cúi đầu rũ mắt nhìn nàng.

"Ta hận ngươi." Ta lạnh lùng thốt: "Ngươi cho rằng ta sẽ không oán hận ngươi sao?"

Gió lạnh gào thét, trên bờ hồ chỉ có thanh âm của một mình ta vang vọng.

"Ngươi nói cuộc đời này ngươi không tiếc nuối nữa, rất thỏa mãn, là muốn buông tay rời đi, còn ta thì sao?"

"Bản thân ngươi không vướng bận gì mà đi, lưu lại một mình ta ở đây. Lạc Thần, ngươi thật ích kỷ."

"Ta hận ngươi là người của Yên Vân Hải, hận ngươi gạt ta, hận ngươi giấu ta."

"Ta cũng hận, hận sự thật là ta thích ngươi."

"Nếu ngươi không cách nào bảo đảm cùng ta ở gần nhau, ban đầu chớ tiếp nhận tình cảm của ta." Tay của ta hung hăng ấn vào vị trí tim phổi của nàng, rống to: "Ngươi nếu đã không thể làm được việc cùng ta ở một chỗ, vì sao lúc đó còn hứa với ta! Ngươi là nữ nhân không giữ lời hứa!"


"Đã không giữ lời, hà tất hứa hẹn! Đây là ngươi ngày đó dạy ta! Hôm nay ngươi xem xem chính ngươi đã làm được chưa! Ngươi mở mắt ra... mở mắt ra mà nhìn a!"

Kêu khàn cả giọng, ta chôn mặt trong ngực nàng, ngực của nàng đã không còn có tiếng tim đập nữa, da thịt băng lãnh, tựa như máu đã chảy cạn cả rồi.

Nước từ quần áo rỉ ra cùng nước mắt, thấm ướt gò má của ta.

Nàng chết rồi.

Cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến, nàng sẽ chết.

Cho dù người đời đều chết hết, nàng thông minh như vậy, cường đại như vậy, bất khả chiến bại như vậy, nàng sao có thể chết đây?

Thế nhưng cơ thể nàng lạnh như băng, đôi mắt không mở ra nữa, nhịp tim ngừng đập, hô hấp biến mất, đều biểu hiện nàng đã tử vong rồi.

Dung mạo thanh khiết như băng điêu, yên tĩnh ngủ say.

Ngay cả u minh địa phủ cũng quyến luyến vẻ đẹp của nàng, cho nên mới muốn sớm đem nàng mang đi.

Ta cảm thấy mình không còn là chính mình nữa, đã không có hồn phách, thân thể như cũng tan ra, biến thành một làn khói bay trong gió.

Đi cùng nhau, hơn một năm này, quả thật là vết thương khắp cả người, quá mức mệt mỏi. Ta truy tìm như vậy, cuối cùng, lại có được cái gì đây? Không có nàng, ta liền cái gì cũng không có nữa.

Thà rằng, ban đầu không cùng nàng gặp nhau ở rừng trúc.

Thà rằng, mười năm trước, không cùng nàng sống chung một chỗ.

Thà rằng, ta mãi mãi bị khóa trong Long Uyên, vĩnh viễn ngủ say, tránh xa tất cả thế gian sinh ly tử biệt.

Trong mơ hồ, nghe được âm thanh nước vỗ vào bờ hồ. Trên bầu trời truyền đến tiếng vỗ của đôi cánh khổng lồ, xa xa lại có tiếng bước chân chầm chậm tiến tới.

"Ai? !" Ta ngẩng đầu lên.

Nơi cổ và ngực đột ngột căng thẳng, rồi bỗng nhiên trong lúc đó, liền bị một vật thật lớn mà mềm mại trói chặt, bên trên trắng muốt, siết đến ta không cách nào hô hấp.

Ta chỉ mặc một bộ quần áo đơn bạc, đã rách tả tơi, vết thương chi chít ngang dọc, bị những thứ giống như xúc tu đó trói lại, mỗi một lần lôi kéo, đau đớn liền in dấu thật sâu vào máu thịt của ta.


Ta lửa giận công tâm, hận không thể đem tất cả vật còn sống trên đời này đều xé nát, tay không nắm lấy những xúc tu đó, mạnh mẽ đem nó xé đứt, chúng nó liền như dây thừng bị đứt, rơi loạn xạ.

Run rẩy đứng lên, đi nhanh vài bước, cầm Cự Khuyết cắm về phía vật thể đen vừa phóng xúc tu đánh lén, vật kia rên cũng không rên một tiếng, liền ngừng thở.

Niêm dịch trên xúc tu dính nửa bên người của ta, ta quay đầu lại, đôi mắt đỏ rực sát khí: "Quỹ Trĩ, ngươi lại phóng hóa xà đến đánh lén ta, ngươi là tiện nhân không biết xấu hổ!"

Người đến gần, đem hắc bào trên đầu gỡ xuống, lộ ra một đầu tóc bạc, bên cạnh là Trác Đoạn Huyên cầm kim thương.

Trác Đoạn Huyên trong tay cầm trường thương bảy thước chỉ tới, gần giống gương mặt cực kỳ méo mó của nữ nhân, oán hận nói: "Ngươi giết con trai bảo bối của ta, lão tử hôm nay muốn mạng của ngươi!"

Ta khinh một tiếng, phun ra một ngụm máu bọt, lấy ngón tay lau đi khóe môi.

"Lạc, nàng chết rồi." Quỹ trĩ tiến về trước hai bước, lạnh lùng dò xét Lạc Thần trên mặt đất.

"Ngươi nói bậy, nàng không có!" Ta gào thét.

Quỹ Trĩ đem một vật trong lòng bàn tay ném mạnh, ném vào trong đống tuyết, nói: "Nàng đã chết, là ngươi hại chết nàng. Nếu như từ đầu nàng chọn lựa theo ta trở về, ta có cách trì hoãn suy vong của nàng, nàng căn bản cũng sẽ không chết! Chú ấn ngày đêm giày vò nàng, nàng biết được chính mình thọ mệnh vốn cũng chỉ còn lại có mấy tháng, nhưng vẫn lựa chọn dây dưa ở bên cạnh ngươi! Đều do ngươi hại chết nàng!"

Còn dư lại... mấy tháng thọ mệnh?

Chẳng trách, chẳng trách thân thể của Lạc Thần ngày càng suy yếu, thậm chí ban đêm còn ho ra máu.

"Cái gì... Cái gì chú ấn?" Ta thất thần hỏi.

"Dĩ nhiên là chú ấn tàng trong thân thể Thương Phách cha ngươi rồi. Cha ngươi năm đó lấy huyết nhục làm chú ấn, nguyền rủa chúng ta, huyết nhục vào thân thể chúng ta, chú ấn cũng đồng dạng in lại vết tích, hoặc hàn hoặc nhiệt, vĩnh viễn không an bình, cho đến ngày thân thể tiêu hao hầu như không còn."

Quỹ Trĩ cắn răng: "Lạc nàng sống chịu giày vò một ngàn năm, chú ấn giờ đây, đã khoét rỗng nàng rồi. Ngươi và cha ngươi, đều không phải là thứ tốt đẹp gì!"

"Huyết nhục nhập thân thể... Chú ấn trong huyết nhục của cha ta, đã chuyển đến thân thể của các ngươi rồi."

Ngỡ ngàng nỉ non chốc lát, sau khi nghĩ thông suốt, tim ta cơ hờ muốn nứt ra: "Các ngươi... các ngươi... các ngươi đã ăn thịt cha ta!"

"Mỡ của giao nhân, máu thịt của Thần Hoàng, chính là kỳ trân. Nếu không, ngươi cho rằng chúng ta có thể dễ dàng sống lâu được như vậy sao?"


"Lũ súc sinh các ngươi! Súc sinh! Các ngươi... những tên súc sinh!"

Giơ Cự Khuyết điên cuồng mà xông tới, chưa bước được vài bước, cả người ta liền giống như bị lửa thiêu đốt, dường như da thịt trên người đau đến mức sắp rơi ra, thân thể trực tiếp ngã xuống, rơi vào trong đống tuyết dày.

Tay chân... không nhúc nhích được.

Ta nặng nề thở hổn hển, lại muốn sờ tìm chuôi Cự Khuyết, nhưng vô luận thế nào cũng không nhấc nổi ngón tay.

Cụp mắt nhìn xuống, chỗ những vết thương trên người, đều đã đen đi, máu chảy ra, cũng là đục ngầu hắc sắc.

"Các ngươi... các ngươi..." Ta muốn nói, cổ họng lại bị ngăn chặn, chữ nói ra được, mang theo âm thanh thô ráp như tiếng cạo đáy nồi.

Quỹ Trĩ thong thả đến bên cạnh Lạc Thần, nâng eo nàng ôm vào trong ngực, cười lạnh nói: "Thân thể hóa xà bên ngoài tất cả đều ngấm đầy kịch độc, loại độc chất này, còn là năm đó Doãn Mặc Hàn cho ta đó. Mới vừa rồi ngươi tiếp xúc với hóa xà, nọc độc đã xâm nhập da thịt của ngươi. Ta biết Thần Hoàng các ngươi năng lực khôi phục và bài độc rất mạnh, không sợ độc dược, thế nhưng trong đó, vẫn là cần một khoảng thời gian bài độc, nếu như độc dược dược hiệu mãnh liệt, trước khi ngươi giải được độc đã đem huyết nhục của ngươi phá hoại đến cùng, ngươi liền cũng không sống được nữa."

"Buông... nàng..." Ta giãy dụa, muốn đứng lên, nọc độc kia lại ngang ngược đem ta vây khốn, ta thậm chí cảm giác huyết nhục của chính mình, đã bắt đầu hòa tan ra.

Tay sờ loạn trong đống tuyết, mò được một khối lạnh như băng, là thứ vừa rồi Quỹ Trĩ ném tới.

Ta run rẩy nắm chặt, nhìn một cái, trong mắt tất cả đều là nước mắt.

Đó là một khối thanh long lưu ly ngọc bội, đã bị thiêu đến cháy đen.

"Côn Luân... Côn Luân..."

Cổ họng cơ hồ bị độc ách, tiếng gọi gần đến mép, cuối cùng biến thành "A a a" thống khổ gào thét.

"Các ngươi khổ sở thu thập tam thần khí và lá vàng, ta đã cảm kích nhận lấy rồi, tiết kiệm cho ta không ít khí lực." Tay của Quỹ Trĩ đùa bỡn mái tóc dài ướt sũng của Lạc Thần, nói: "Kẻ tàn phế kia bị chết cũng không oan, lúc ngọn lửa thiêu tới, Thất đệ kia dốc lòng ở bên chăm sóc quên mình đi cứu nàng, tràng diện thực sự cảm động, có người đối với nàng thâm tình như vậy, nhất định là chết cũng không tiếc, đến cõi âm, cũng có thể làm một đôi uyên ương."

Ta cầm thanh long lưu ly ngọc nắm chặt trong lòng bàn tay, viền ngọc bội cắt vào lòng bàn tay ta, máu tươi nhiễm đỏ cả ngọc bội đã cháy đen.

Trước mắt một mảnh mông lung, tuyết quang lóa mắt, Quỹ Trĩ ôm Lạc Thần, trên mặt tuyết chậm rãi đi xa: "Đoạn Huyên, xử lý sạch sẽ."

Ta trơ mắt nhìn nữ nhân tóc bạc hắc bào đem nàng mang đi.

Côn Luân đã chết, Thất thúc đã chết.

Nàng đã chết.

Di thể cũng không để lại cho ta.


Ta oán hận người này.

Cũng oán hận ngày hôm nay.

Hoặc là, chỉ cần oán hận bản thân ta.

Nhìn những người đã từng yêu thương ta, từng người từng người một, biến mất bên cạnh ta.

Nửa điểm vết tích cũng không nguyện ý bố thí cho ta.

Ta lại chỉ có thể trở thành cá nằm trên thớt, mặc cho người chà đạp giày vò.

Ta ngửa mặt nằm, thân thể không cách nào nhúc nhích, gắt gao nhìn bầu trời trắng bệch.

Rất nhanh, khuôn mặt châm chọc của Trác Đoạn Huyên, chắn phía trên tầm nhìn của ta.

Trường thương của hắn giơ lên thật cao, nhanh chóng chuyển hướng xuống, đâm vào bắp đùi của ta, đau nhức bứt rứt hòa lẫn nọc độc thôn phệ, triệt để đem ta bao phủ.

"Đều tại ngươi! Trách ngươi thế nào cũng chết không được, nếu không chủ thượng cũng sẽ không đem mạng con trai bảo bối của ta để đổi lấy mạng hèn này của ngươi! Ngươi có biết độc dược này có bao nhiêu độc không, bôi ở trên người nó, nó đau đớn bao nhiêu! Ta nuôi nó hao tốn biết bao tâm huyết, nay bị ngươi hủy hoại hết rồi! Tiện nhân nhà ngươi, ta sẽ không để cho ngươi chết được thoải mái như vậy, ta sẽ từng nhát, từng nhát phanh da thịt của ngươi ra, để cho thứ độc này, càng triệt để hơn cùng huyết nhục của ngươi dung hợp cùng một chỗ, cho ngươi hảo hảo nếm thử tư vị địa ngục này!"

Ta cười nhạt nhìn hắn.

Đế giày của hắn giẫm trên tay ta, cực kỳ chậm rãi nghiền ép giày vò, ta thế nhưng chỉ cười.

Vãng tích sở tạo chư ác nghiệp, giai do vô thủy tham sân si. (*)

Nhất thiết hữu vi pháp.

Như mộng huyễn bào ảnh.

Như lộ diệc như điện.

Ưng tác như thị quán. (**)

Giống như một giấc mộng dài, hôm nay, tất cả đều tiêu tán.

Chú thích:

(*) Vãng tích sở tạo chư ác nghiệp, giai do vô thủy tham sân si: Tam độc là ba thứ xấu ác, một khái niệm dùng trong Phật Giáo. Sở dĩ gọi như vậy vì ba thứ này làm cho vô tuệ giác bị che lấp, dẫn đến phiền não. Nó luôn xuất hiện trong mỗi con người chúng ta. Ba thứ đó chính là: Tham, Sân, Si. Chi tiết thỉnh các hạ tìm đến Google tiên sinh T^T

(**) Nhất thiết hữu vi pháp. Như mộng huyễn bào ảnh. Như lộ diệc như điện. Ưng tác như thị quán: bài kệ trong kinh Kim Cang của Phật Giáo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui