"Ta biết ngươi trách ta lừa gạt ngươi, lại khó có thể chấp nhận được sự thật rằng ta trường sinh. Cho dù bây giờ là do ngươi tự mình suy đoán mà nghĩ thông suốt, cũng không có cách nào tiếp thu." Lạc Thần cúi đầu, lén lau giọt lệ, giọng nói nhàn nhạt, nhưng lại rất ấm: "Vốn là ta nên xin lỗi ngươi, không nói cho ngươi biết, đó là lỗi của ta. Ngươi oán giận ta, cũng là phải."
Sau những lời nói đó, trên mặt nàng liền cũng không còn xuất hiện giọt lệ nào, vẻ mặt lại bình thường như trước.
Ta biết được nàng không muốn ta nhìn thấy được vẻ mặt yếu đuối của nàng, muốn giấu thật kỹ, cho nên rất ít thấy được nàng khóc, dù cho rơi lệ, nước mắt cũng chỉ có một chút như vậy. Ngay cả một ít lệ như vậy, cũng chính là bởi vì ta mới có thể rơi xuống.
Nếu ta thương tâm, nàng nhất định cũng sẽ không vui vẻ.
Đã như vậy, ta cần gì phải oán giận nàng, khiến cho nàng khổ sở.
Sau khi suy nghĩ kĩ, ta hít một hơi sâu, cắn cắn môi dưới, ổn định tâm tình, nhẹ nói: "Ta không có oán giận ngươi."
Lạc Thần nhẹ giọng nói: "Thanh Y, đừng sợ. Thật ra, ngươi..." Nói đến đây, nhưng bỗng dưng dừng lại, trong mắt nàng ánh lên vẻ cực kỳ phức tạp.
"Được rồi." Đợi đến một lúc lâu, cũng không thấy nàng nói thêm cái gì, ta đành chấp nhận, thở dài nói: "Không phải là lỗi của ngươi, ta không trách ngươi. Đây không phải là chuyện bình thường gì, nếu đổi lại là ta, ta phải trường sinh, cũng sẽ không dám nói cho ngươi biết. Chí ít, trong một lúc sẽ không có dũng khí này. Bây giờ, ta chỉ hận bản thân ta thôi."
"Ngươi hối hận sao?" Lạc Thần lại gần, ánh mắt đen nháy yên tĩnh như màu trời đêm: "Ta hỏi ngươi, có phải ngươi hối hận không?"
Ta nói: "Đúng vậy, ta hối hận."
Ánh sáng trong con mắt nàng, mờ dần.
"Ta hối hận vì bản thân ta đã quá yêu ngươi, quá sâu nặng rồi, đã không có cách nào có thể rời bỏ khỏi ngươi."
Ta ngước mắt nhìn nàng, nhìn vẻ mặt người khiến cho ta thần hồn điên đảo, đồng thời cũng là vẻ mặt sẽ không bao giờ già đi, nhẹ giọng nói: "Nếu không có cách nào rời khỏi, ta chỉ còn có thể đem cả đời này của ta, gắn chặt lấy ngươi. Chỉ là ta như phù du, ngươi là vầng nhật nguyệt, ta chỉ có thể có thời gian vài chục năm, mà ngươi có lẽ là cùng trời đất trường thọ. Giờ khắc này, ta không hi vọng đều gì cao xa, cũng không suy nghĩ sẽ cùng ngươi đầu bạc nữa, ta chỉ muốn đến lúc đó, ngươi xinh đẹp như thế này, đừng có ghét bỏ ta ... Ghét ta khi ta trở thành một bà lão tóc trắng bạc, không nhìn ta, không để ý đến ta. Mà ngày sau khi ta quy về hoàng thổ, ngươi cũng đừng có quên ta, ngươi hãy nhớ rằng ngươi đã từng có một thê tử là ta."
"Thanh Y." Lạc Thần vươn tay, dường như muốn chạm vào khuôn mặt của ta, nhưng giữa chừng, lại buông tay xuống.
Ta kìm nén tiếng nói, hỏi nàng: "Ta hỏi ngươi, ngươi có thể làm được không? Nếu ngươi đáp ứng được nguyện vọng này của ta, cuộc đời này của ta liền không tiếc nuối, tuyệt không hối hận."
"Ta đồng ý với ngươi." Nàng đáp lại không chút do dự.
Ta nhắm mắt lại, đã nhận được câu trả lời mong muốn, nở nụ cười. Câu nói đơn giản của nàng, lại có thể khiến ta vui vẻ, nhưng cũng khiến ta bi thương. Thỉnh thoảng, khi ta để ý đến thời gian của nàng, cũng không phải là kẻ ngốc, chỉ là tự mình muốn trở thành kẻ ngốc, lại còn là một kẻ ngốc vui vẻ, đã không có cách gì chữa được nữa rồi.
"Ngươi coi, khi ngươi cười ta liền vui mừng. Nếu ngươi rơi lệ, ta nhất định cũng sẽ không dễ chịu gì." Khóe miệng Lạc Thần khẽ nhếch, nói cười, nhưng lại thực sự cô đơn.
Nàng nghiêng đầu, mái tóc dài còn ướt khẽ lệch qua bả vai trắng nõn, nói rằng: "Ngươi đừng nghĩ rằng những lời vừa rồi của ta là nói cho có lệ với ngươi, lừa gạt ngươi. Ta không phải người như vậy. Ta xin thề, nếu ta trường sinh, mà ngươi chỉ là người bình thường, nếu ta yêu ngươi, chờ ngày ngươi quy về hoàng thổ, ta nhất định sẽ tự sát, lựa chọn đi cùng ngươi. Như vậy, coi như cũng là cùng ngươi đi hết một kiếp người, vừa vặn ứng với nguyện vọng cùng nhau sống trọn đời này, ngươi yên tâm đi. Thế nhưng thiên mệnh luôn trêu đùa con người, có một số việc phát sinh, chúng ta không có cách nào khống chế, có thể dự đoán, cũng giống như ta không ngờ được bản thân lại yêu thích ngươi. Ta ngày trước chưa từng yêu mến một người nào, nhiều năm trôi qua như vậy, ngươi là người đầu tiên. Mà hết lần này tới lần khác, ngươi và người bình thường, chính là không giống nhau."
"Có cái gì khác. Ngươi vì sao lại nói là 'Nếu ngươi trường sinh, mà ta là một người bình thường, ngươi liền chọn cùng ta chết đi?' Căn bản sự thật trước mắt như thế này, còn muốn đặt giả thuyết khác sao."
Lạc Thần nhẹ nói: "Ta bây giờ, tạm thời không thể giải thích rõ ràng tất cả cho ngươi. Thanh Y, ta chỉ cần ngươi nhớ kỹ một điểm, ta nếu trường sinh, ngươi nếu chỉ thọ như người bình thường, cùng ngươi qua hết cả đời này, ta nhất định sẽ chọn chết cùng ngươi, tuyệt không do dự, dù sao cuộc đời này, ta cũng không có gì nuối tiếc, mà trái lại, nếu ngươi trường sinh, mà ta chỉ sống được như người bình thường, ta cũng sẽ đuổi theo ngươi, nhất định sẽ ở cùng ngươi, cho đến ngày mà ta phải già rồi chết đi. Nhưng nếu ta cùng ngươi ..... Cùng ngươi trường sinh, ta liền chỉ mong sẽ vĩnh viễn được ở chung với ngươi một chỗ, không bao giờ rời xa nhau nữa. Những giả thuyết này, vô luận là có khả năng phát sinh hay không, ta đều sẽ thực hiện. Nguyên nhân ta sẽ thực hiện những giả thuyết này, đều là căn cứ vào tình cảm của ta đối với ngươi, ta đã yêu ngươi, mặc kệ rằng giả thuyết nào thành sự thật, ngươi cũng không cần phải lo sợ như vừa rồi. Ta Lạc Thần, tuyệt đối sẽ không bao giờ phụ ngươi."
Ta hiểu rằng nàng là đang dùng chân tình để an ủi ta, trong lòng rất là cảm động, nhưng vẫn có chút nghi ngờ nói: "Thế nhưng, những giả thuyết này, sao có thể thành sự thật được. Sự thật trước mắt, ngươi là trường sinh bất lão, mà ta chỉ là người bình thường, từ đâu lại nảy sinh nhiều giả thuyết như vậy. Ta thấy ngươi nói chuyện, có đôi chút không được rõ ràng."
"Không sai, những giả thuyết này, không có khả năng đều thành sự thật, chỉ có một mà thôi, một sự thật. Tuy nhiên, vô luận là cái nào, ta cũng sẽ không khiến cho ngươi tiếc nuối, chỉ vậy mà thôi."
Ta thoải mái nhẹ giọng nói: "Ngươi có thể nói như vậy, ta liền an tâm. Ngươi là trường sinh cũng được, sống như người bình thường cũng được, ta đã hiểu tâm ý của ngươi, với ta bây giờ mà nói, cũng không có gì bất đồng."
Có thể có cái gì bất đồng được chứ. Nàng vẫn là nàng, ta vẫn là ta, hai người yêu nhau, cùng nhau nắm chặt tay đối phương đi tiếp quãng đường sắp tới. Ngay cả nếu ta chỉ có thể bên nàng mười, hai, ba chục năm, cũng cảm thấy hài lòng rồi.
Sau khi thông suốt vấn đề, đột nhiên lại cảm thấy lúc trước lần mà mình khóc lóc, lần bản thân không cam lòng, đều cực kỳ ấu trĩ.
Lạc Thần khẽ cúi xuống, môi khẽ động, dường như đang đắn đo suy nghĩ, một lúc lâu mới chậm rãi nói: " Thanh Y, trong lòng ta bây giờ đang cất giấu một bí mật, chưa từng nói với ngươi, cũng không có dám nói với ngươi. Ngoại trừ bí mật này, những thứ khác ta có, ta nhất định sẽ nói hết ra, không giấu diếm ngươi. Bởi vì ta nhát gan vô dụng, lại là xuất phát từ cá nhân ta, ta mới tạm thời không dám đem bí mật này nói cho ngươi biết, thậm chí, ta còn mong rằng ngươi vĩnh viễn sẽ không biết đến cái bí mật này. Ta là người, lại là một nữ nhân, không so được với thần tiên thánh nhân, tự nhiên sẽ có rất nhiều khuyết điểm. Việc này, chỉ việc này thôi, ta phá lệ cảm thấy sợ hãi, sợ ngươi sau này biết được, sẽ hối hận cùng ta ở một chỗ. Dù sao, ta cũng không nắm chắc được sau này ngươi có biết bí mật này hay không, có thể thay đổi tâm tình của bản thân mình hay không. Bởi vì ta không nắm chắc, cho nên ta chỉ có thể ích kỉ mà lừa gạt ngươi, ngươi đừng giận ta."
Lúc trước ta cùng nàng hứa hẹn, trong lòng đã bình yên lại, nhưng đột nhiên lúc này nghe nàng nói vòng vo một hồi, không khỏi ảm đạm nói: "Đối với tâm ý của ngươi, ta sao lại thay đổi, lại sẽ hối hận chứ. Ngươi đem ta so sánh giống những kẻ bạc tình khác sao? Cái bí mật trong lòng ngươi kia, bây giờ sao không nói cho ta nghe đi."
Lạc Thần cũng buồn bã nói: "Lời này, ngươi đừng nên nói sớm. Nếu như một ngày nào đó ngươi biết được, có lựa chọn thay đổi, hay không thay đổi, cũng chỉ có thể dựa vào tình cảm bản thân mới biết được. Ta sẽ chờ ngươi. Thế nhưng bây giờ, ta không có đủ dũng khí để đối mặt với việc này."
Ta gọi nàng: "Lạc Thần."
"Được rồi, đừng quanh quẩn quanh cái bí mật này nữa. Ta mới vừa nói qua, ngoại trừ cái bí mật này ra, những cái khác ta có, tuyệt sẽ không lừa gạt ngươi, nói được làm được." Nàng lùi lại phía sau một chút, thân thể tựa vào đầu giường, ngón tay thon dài khẽ vân vê vạt áo, thanh âm ôn nhu nhẹ nhàng: "Ta vốn là người thuộc Yên Vân Hải, ngươi sớm đã biết."
Ta cắn môi, cảm giác nàng đang muốn nói ra điều gì đó, bỗng dưng trở nên đặc biệt khẩn trương.
Lạc Thần khẽ cúi đầu, lông mi hơi rung động, dường như đang nhớ lại. Yên tĩnh chốc lát, nàng lại thấp giọng nói: "Tộc của ta là tộc người mấy đời đều ở Yên Vân Hải, Yên Vân Hải kì thực là một đất nước nhỏ bé, bởi vì được che giấu khá kỹ, cho nên người bên ngoài không có mấy ai biết đến sự tồn tại của quốc gia này. Năm ấy ta sinh ra, bên ngoài chính à thời Chiến quốc loạn thế tranh đấu, nhưng trong Yên Vân Hải lại cực kỳ thanh bình, không bị ngoại giới chiến loạn quấy rầy. Mười sáu tuổi, ta được làm lễ thành nhân, theo di mệnh của cha ta, tiếp nhận chức vụ cung chủ Lạc Thủy Thập Cung tại Yên Vân Hải. Quỹ Trĩ cùng tuổi với ta, năm mười sáu tuổi, nàng trở thành chủ nhân của Yên Vân Hải, nắm giữ kim ấn của Yên Vân Hải, chính là người có quyền vị cao nhất. Mấy đời tồn tại Lạc Thủy Thập Cung đều ở Yên Vân Hải, cho nên, Quỹ Trĩ nàng chính là chủ nhân của ta."
Ta như đang nghe một giấc mộng, không thể không líu ríu nói: "Ngươi và Quỹ Trĩ, quả nhiên đều là người thời Chiến quốc. Nói như vậy, người bên cạnh Quỹ Trĩ kia tên Trác Đoàn Huyên cũng vậy sao? Nói như vậy, các ngươi ... Đều đã hơn ngàn tuổi ..."
"Đúng vậy, ba người chúng ta, cùng Yên Vân Hải. Quỹ Trĩ là chủ nhân, ta là cung chủ Lạc Cung, Trác Đoàn Huyên chịu trách nhiệm một bộ phận trong đó, là kẻ dưới ta."
Lạc Thần trả lời, lại tiếp tục nhẹ giọng nói: "Ngươi cũng còn nhớ, ta từng có một tỷ tỷ. Người tỷ này nàng tính tình kiêu ngạo, luôn khao khát tự do, không cam chịu cảnh cá chậu chim lồng như ở Yên Vân Hải, cũng cực kì ghét mấy việc mà Quỹ Trĩ làm, cho nên sinh ra ý muốn trốn khỏi nơi đây. Khi ta hai mươi tuổi, ta còn nhớ rất rõ ngày đó, đó là ngày đầu tháng ba, trời mưa to, nàng ở trong mưa, đứng trước mặt của ta, đến nói với ta nàng muốn rời khỏi Yên Vân Hải. Lúc nàng rời đi, từng thuyết phục ta cùng đi với nàng. Ta bị di mệnh của cha ràng buộc, chính là trông coi Lạc Cung, cho nên lúc đó không có đồng ý với nàng. Thế nhưng sau này, hạ tuần tháng tám năm đó, ta cũng đã rời khỏi Yên Vân Hải."
"Vì sao lúc trước ngươi không đi cùng nàng, lại để kéo dài đến tháng tám ngươi mới rời đi, lúc đó có chuyện gì xảy ra sao?" Ta lo lắng hỏi.
Tiếng nói Lạc Thần có chút run rẩy: "Xảy ra rất nhiều chuyện, trong mấy tháng, phát sinh rất nhiều việc, thực sự là nhiều lắm. Ta thực sự chịu không nổi, mới lựa chọn rời khỏi."
Ta tiến đến cạnh nàng, đem bàn tay lạnh lẽo của nàng nắm chặt.
Lạc Thần hướng ta cười nhẹ, lại nói: "Hạ tuần tháng tám, ta rời khỏi Yên Vân Hải, đồng thời mang theo chí bảo của Yên Vân Hải - Thiên mệnh kính. Bởi vì ta cùng tỷ tỷ từng có ước hẹn tại đài Tịnh Thủy, mùng năm hàng tháng, tỷ tỷ sẽ ở đài Tịnh Thủy đợi ta. Sau khi ta rời khỏi Yên Vân Hải, ngày năm tháng mười năm đó, cuối cùng ở tại đài Tịnh Thủy cùng tỷ tỷ gặp được nhau. Chính là lần gặp này, ta đem Thiên mệnh kính giao cho nàng, nhờ nàng thay ta cất giữ."
"Thiên mệnh kính, vốn là bảo vật của Yên Vân Hải các ngươi sao? Trách không được, trách không được ngươi vừa nhìn sơ qua liền có thể nhận ra được, ngay cả cái trâm cài của ta là chìa khóa mở ra cái hộp ngọc chứa Thiên mệnh kinh kia, cũng có thể hiểu biết rõ ràng như vậy. Nguyên lai từ thời chiến quốc, nó đã từng ở trên tay ngươi."
Lạc Thần lắc đầu: "Không phải, thiên mệnh kính không phải bảo vật của Yên Vân Hải, mà là ... Thuộc về một tộc người khác. Tộc người kia, bị Quỹ Trĩ tiêu diệt, Thiên mệnh kính, là do Quỹ Trĩ dùng máu của tộc người đó mà cướp được. Thật ra, thiên mệnh kính cùng với địa sát kiếm đều là được cất giữ bởi tộc vương của bộ tộc kia, Quỹ Trĩ giết vị vương kia, lại chỉ lấy được thiên mệnh kính, nhưng không từng lấy được địa sát kiếm, có lẽ địa sát kiếm đã được vị vương kia giấu ở một chỗ cực kì bí ẩn."
Ta nhíu mày. Giấu ở chỗ cực kì bí ẩn sao?
Ta còn nhớ rõ khi chúng ta ở bên trong cổ thành, từ trong quan tài bằng đá lấy ra được địa sát kiếm. Được đặt bên dưới thân thể của người nữ nhân kia, nhưng cũng không phải là một chỗ cất giấu bí mật được.
Giữa hai người này, có liên hệ gì sao. Hay chỉ là một sự trùng hợp mà thôi?
Lạc Thần ho khan một cái, làm đứt mạch suy nghĩ của ta, nói tiếp: "Lúc ta đem thiên mệnh kính nhờ tỷ tỷ ta cất giữ, cũng là lúc cùng nàng tách ra, tỷ muội hẹn nhau ngày gặp lại. Không ngờ, qua một thời gian, khi ta đã làm xong một vài chuyện, đi đến nơi hẹn gặp để đợi nàng, nàng cũng không từng đến nơi hẹn lần nào. Lần tạm biệt nhau vào ngày năm tháng mười tại đài Tịnh Thủy kia, rốt cuộc hóa thành vĩnh biệt."
"Vĩnh biệt? Chẳng lẽ tỷ tỷ ngươi, nàng ..." Ta dừng một chút, ngược lại nói: "Nếu như vậy, vì sao ngày đó thiên mệnh kính lại ở trong mộ của Sở vương phi? Ta nhớ, Sở Vương phi, cũng là thời Chiến quốc."
Lạc Thần gật đầu: "Ngươi đoán không sai, tỷ tỷ ta quả thật lúc đó đã gặp bất trắc. Nếu không phải năm ngoái ta cùng với ngươi đi vào lăng mộ của Sở vương phi, ở đó phát hiện ra di thể của nàng bên trong quan tài kính, ta cũng không biết được năm đó nàng đã xảy ra chuyện gì."
Cái này khiến ta thật sự kinh sợ: "Ngươi là nói, tỷ tỷ ngươi, chính là nữ nhân trong quan tài kính, Ảnh nhi, người mà Sở vương phi yêu mến sao?"
"Đúng vậy, nàng chính là tỷ tỷ của ta, tên gọi Lạc Ảnh. Cặp ngọc bội cá chép đỏ, chính là bảo vật của Lạc gia chúng ta, vốn là vật do ta cùng với nàng mỗi người giữ một nửa. Có lẽ ở thời Chiến quốc kia, nàng đem miếng ngọc bội thuộc về nàng tặng lại cho Sở vương phi, coi như là tín vật, cho nên ta mới có thể từ trong tay Sở vương phi, đem một nửa ngọc bội kia mang về, cuối cùng cũng thành một đôi. Năm ngoái cùng ngươi vào trong mộ, ta từ trong miệng của Sở vương phi biết được những việc năm đó tỷ tỷ gặp phải, cuối cùng cũng hiểu rõ nguyên nhân vì sao nàng lại thất hẹn với ta.
Ta biết rõ tính tình tỷ tỷ, nàng rất nặng lời hứa, lựa chọn chết thay cho Sở vương phi, nàng không có cách nào gặp được ta, nhưng lại đem chuyện của ta giao phó lại cho người ở trong lòng. Khi ta đưa ra miếng ngọc bội, ra hiệu cho Sở vương phi, thử ý của nàng, nói muốn được lấy đồ của ta, không ngờ được Sở vương phi cuối cùng tưởng thật đem thiên mệnh kính lấy ra, trả lại cho ta. Có lẽ, những thứ này đều là khi tỷ tỷ lâm chung, giao phó lại cho nàng cất giữ."
Ta nghe xong, trong lòng chua xót, khó có thể tiếp thu: "Tỷ tỷ ngươi đối đãi với người khác thật là tốt."
"Rất tốt, ngược lại cũng rất ngốc. Ta trước đã nói qua, nàng rất ngốc, cho nên đã vì người khác mà chết." Lạc Thần cười khổ.
Ta ấp úng nói: "Vậy ngươi như thế nào .... Vì sao lại trường sinh? Hay là vì ngươi giống như Sở vương phi, vốn là nắm giữ được thuật trường sinh bất lão?"
"Không phải, ta vốn là người thường, sau này vì nguyên nhân nào đó, mới trường sinh thế này." Lạc Thần nhẹ giọng nói: "Thời gian chính xác đó là khi ta hai mươi tuổi, cũng chính là năm ta rời khỏi Yên Vân Hải. Cho nên ta liền vẫn mang theo dung mạo của tuổi hai mươi cho đến bây giờ."
Nàng nhắm mắt, dường như nhớ lại điều gì đó thực sự đau khổ, kéo dài một lúc, cuối cùng là nói: "Thanh Y, ngươi tin cũng được, không tin cũng chẳng sao, nói chung trường sinh vốn không phải là mong muốn của ta. Đi kèm với trường sinh, đó là nỗi đau khổ sống không bằng chết vì hàn bệnh, tháng này ngừng, tháng sau lại tái diễn. Hàng năm hàng tháng, vĩnh viễn, lặp đi lặp lại không ngừng. Khi đó trong người ta quả thực rất khó chịu, cũng từng nghĩ đến việc giải thoát bằng cái chết, chỉ cần ta chết, là sẽ không phải chịu đau khổ vì hàn bệnh hành hạ. Thế nhưng lần nào, ta cũng không thật sự chết đi, có lẽ là vì trong lòng ta không dám, ta nhát gan, bởi thế nên hạ thủ cũng không hoàn toàn. Ta vốn là người thường, trong lòng hèn nhát tất nhiên là có, làm sao không sợ chết đây. Đến khi ta tỉnh dậy, nhìn thấy tay mình đầy máu, ta mới phát hiện được mình không cam lòng. Ta không cam lòng chính là vì quyền lợi được sinh lão bệnh tử đã bị cướp đi, ta cũng muốn có một thân thể khỏe mạnh, tìm được một người để yêu thương, cùng nhau đến lúc bạc đầu, cùng nhau đi hết cuộc đời. Ta vốn là người bình thường, chỉ muốn quay trở về làm một người bình thường, như vậy, có lỗi gì chứ. Khi đó trong lòng ta liền nghĩ, ngay cả quyền lợi như vậy ta cũng không có được, trong lòng liền tràn đầy căm hận."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Bắt đầu chính thức giải thích mọi việc, tất cả những gì Lạc Thần biết, ngoại trừ cái bí mật kia, những thứ khác, không dấu diếm gì cả, đây cũng là bước ngoặt để giải đáp những khúc mắc.
Ở đây là giải thích những việc diễn ra thời Chiến quốc.
Chương sau còn tiếp...
Lời editor: Đọc xong chương này chắc đi đọc lại mấy chương cũ quá, nhiều tình tiết thực không nhớ được. Lâu quá hóa quên hết rồi @@ nhưng mà đọc lại hơn 200 chương, nhìn con số thôi là đã oải rồi >_<
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...