Đó bất quá là phỏng đoán cơ bản của ta đối với thủ ngữ của Trầm Tê Trì, có thể sẽ không thể biểu đạt hết thương tâm trong lòng nàng.
Đôi mắt nàng đỏ lên, điệu bộ cấp thiết lại hoảng loạn, thời điểm này nàng nhất định là vì bản thân không thể nói chuyện mà cảm thấy vạn phần tuyệt vọng. Người bình thường tức giận có thể lý luận, kêu gào, thậm chí chửi bậy, lớn tiếng nói ra cảm thụ của bản thân, chí ít có một phương thức để phát tiết, mà đau khổ trong lòng nàng vĩnh viễn không thể nào biểu đạt qua ngôn ngữ.
Thủ ngữ của Trầm Tê Trì càng phát ra hỗn loạn, dần dần động tác thong thả, rồi dừng hẳn.
Cuối cùng nàng buông tay xuống, tiều tụy nhìn Mộc Hành Vu.
Mộc Hành Vu chế trụ hai vai nàng chưa từng buông ra, môi khẽ động, một lát sau mới trầm thấp nói: "A Trì, là ta có lỗi với ngươi."
Đầu vai Trầm Tê Trì khẽ run, trầm thấp khóc nức nở. Lúc trước nhìn thấy không quá lưu ý, hôm nay từ góc độ của ta nhìn lại cảm thấy nàng đã vô cùng gầy gò, dường như bị cái gì từ bên trong đào rỗng rồi, trong lòng không khỏi có chút kỳ quái, nếu là tiều tụy do tổn thương tình cảm thì cũng không đến mức tiều tụy như vậy mới đúng.
Mà Mộc Hành Vu xưa nay nhìn thấy bọn ta đều là đầy mặt âm khí, giống như ác quỷ đến đòi nợ nhưng đối với Trầm Tê Trì trái lại nhẹ giọng nói chuyện, quả nhiên là "chí hữu" có khác, đãi ngộ tất nhiên là kém một trời một vực. Nàng nói tiếp: "Còn có, ta không thích ngươi lúc nào? Ngươi đừng miên man suy nghĩ."
Trầm Tê Trì dùng thủ ngữ nói: "Ta rõ ràng nhìn thấy người đó ôm ngươi, ngươi cũng chưa từng đẩy ra, dáng vẻ thân mật……"
Nói đến đây, lại dừng lại, nghiêng đầu sang một bên, vẻ mặt thâm trầm, có lẽ là trong đầu hồi tưởng đến cảnh tượng kia lại bị đả kϊƈɦ.
"Ta có nỗi khổ bất đắc dĩ." Mộc Hành Vu khó có được mà trở nên lo lắng: "Thi Đình Lễ, ta cùng với hắn thật sự chưa từng có nửa phần quan hệ. Tận mắt nhìn thấy nhiều lúc cũng không có nghĩa là thật, đạo lý đạo lý ngươi cũng hiểu mà, không phải sao?"
Dừng chốc lát, nàng thấp giọng nói: "Người khác nhìn ta thế nào ta cũng không quan tâm. Nhưng A Trì, lẽ nào ngươi cũng không muốn tin tưởng ta sao?"
Trầm Tê Trì nắm chặt lấy góc áo, nhất thời không đáp lại.
"Nói chung tất cả đều là sai lầm của ta." Mộc Hành Vu đưa lưng về phía ta, ta cũng không biết vẻ mặt của nàng rốt cuộc là thế nào, chỉ có thể nghe được ngữ điệu nhẹ nhàng chậm chạp, đối với Trầm Tê Trì tựa hồ luôn thiên y bách thuận: "A Trì, ta cầu xin ngươi, ngươi cho ta một chút thời gian, rất nhanh sẽ kết thúc. Đợi việc này xong rồi sau này cái gì ta đều nghe lời ngươi, chúng ta liền ở lại Duẫn Thành, đâu cũng không đi."
Nghe được hai chữ " cầu xin", Trầm Tê Trì hoảng hốt, vội vàng nói: "Ngươi, đừng đừng cầu xin ta."
Mộc Hành Vu nhìn nàng: "Ta xin ngươi."
"Đã nói ngươi đừng xin ta rồi." Lúc này Trầm Tê Trì dưới tình thế cấp bách tuy rằng không cách nào nói chuyện nhưng từ khẩu hình cùng thủ ngữ của nàng cho thấy là nàng vô cùng quẫn bách.
Mộc Hành Vu nắm lấy cánh tay của nàng: "Ngươi nghe ta cầu xin ngươi, ngươi liền nhịn không được phải đáp ứng ta, đúng không?"
Gương mặt Trầm Tê Trì đỏ bừng, liên tục xua tay.
Mộc Hành Vu chế trụ hai tay nàng, lúc này vững vàng đem nàng ôm vào trong lòng, nhẹ giọng nói: "A Trì, từ đầu đến cuối ta chỉ yêu một mình ngươi. Vừa rồi ngưới bảo ta đừng trêu chọc ngươi, nhưng nếu không trêu chọc ngươi vậy ngươi muốn ta đi trêu chọc ai?"
Ai nha, nhìn nàng dáng vẻ Thiên Sát cô tinh, không ngờ là tình thoại triền miên a, đúng là có vài phần bản lĩnh.
Thoại bản của Côn Lôn còn so không bằng nàng, quả nhiên người không thể xem bề ngoài, thoại bản kia không bằng để cho nàng viết tiếp sẽ hay hơn.
Trong đầu ta vẫn luôn cảm thấy phần sau không thích hợp rình xem nữa, nhìn nữa sẽ thực sự bị đau mắt, bên dưới Mộc Hành Vu đang dỗ dành Trầm Tê Trì, đúng lúc đang giải bày nỗi lòng, ta liền ra hiệu ý bảo rời khỏi. Vũ Lâm Hanh chen vào, chớp chớp mắt hăng say mà nhìn, nhìn thấy ta muốn đi thì không vui rồi, ta lập tức nhẹ nhàng đậy miếng ngói lại, nhẹ đạp mái nhà rời khỏi, Lạc Thần theo bên cạnh ta, Vũ Lâm Hanh cũng chỉ đành đi theo.
Lúc đi xa tiệm đậu hũ rồi, Vũ Lâm Hanh lải nhải oán giận: "Xem thêm chút nữa không được sao? Hai người các ngươi vội vàng đi đầu thai sao?"
Lòng ta xấu hổ: "Việc này vốn là không thích hợp. Nếu không phải lo lắng an nguy của A Trì cô nương, thì chuyện vừa rồi chúng ta cũng không nên nhìn."
Tự biết đuối lý, nhưng Vũ Lâm Hanh vẫn ôm cánh tay, chán đến chết mạnh miệng nói: "Đến nơi này của các ngươi cũng không có chuyện gì vui, buồn chán ngày ngày rồi khó khăn lắm mới có một chút kịch vui để xem, còn là một vở kịch ruột gan đứt đoạn, cũng không biết sau đó kết quả thế nào, trong lòng ta hiếu kỳ đến hoảng hốt."
Lạc Thần đột nhiên nói: "Kết quả thế nào, rất khó đoán sao? Mộc cô nương sẽ hôn A Trì cô nương."
Ta: "……"
Đôi mắt Vũ Lâm Hanh tỏa ánh sáng: "Thật sao!"
Cũng không biết nàng kϊƈɦ động cái gì nữa.
"Vậy còn sau đó?" Vũ Lâm Hanh tìm tòi đến cuối không tìm được không chết tâm, nàng chính là loại người xem thoại bản phải thấy kết cục. Nếu không nhìn thấy kết cục, có lẽ sẽ đem kẻ đáng thương đã viết thoại bản đó ra xé xác, nếu người đó đã thành bánh chưng dưới mộ, không chừng nàng còn muốn lấy máu chó đến tạt vào.
Đi qua vài cây hoa thụ, Lạc Thần dừng lại, khóe mắt khẽ động, ánh mắt của nàng dường như dừng trêи người ta: "Sau đó?"
Ta hít sâu một hơi, gượng ép chuyển đề tài: "Ta tỉ mỉ nghe được lời nói của Mộc Hành Vu, vẫn luôn cảm thấy trong lời của nàng có ẩn tình."
…… Ngoại trừ tình thoại của nàng.
"Lời nàng nói với A Trì cô nương làm xuất phát từ đáy lòng, cái này ta có thể cơ bản cảm giác được, dĩ nhiên cũng không thể khẳng định." Ta suy nghĩ: "Giả như nàng đối với A Trì là thật tình, vậy đối với Thi Đình Lễ chỉ sợ là giả ý, thế gian người nguyện giả ý cùng người khác thân mật, hơn phân nửa là muốn từ trêи người người đó đạt được thứ gì đó."
"Nàng muốn có được tính mạng của Thi Đình Lễ." Lạc Thần đạm nhạt nói.
Ta gật đầu: "Đúng là như vậy. Mà tính cách của Mộc Hành Vu cô nương thoạt nhìn không giống như không giống loại người dễ dàng đem bản thân ra đánh đổi, huống hồ nàng còn có A Trì cô nương, nếu nàng đã lựa chọn làm như vậy, thì có nghĩa là thứ nàng muốn có được từ trêи người Thi Đình Lễ vô cùng khó lấy."
Vũ Lâm Hanh hỏi: "Ta cùng với Mộc Hành Vu đã giao thủ, công phu của nàng không tầm thường. Chẳng lẽ công phu của Thi Đình Lễ rất cao sao, còn buộc phải dùng mỹ nhân kế?"
"Chuyện này cũng không được biết. Bất quá lúc trước ta từng hỏi thăm A Khước về chuyện của Thi Đình Lễ, A Khước nói hắn từng sinh bệnh nặng, bái nhập đạo môn, ngoại trừ võ nghệ phòng thân còn tinh thông đạo thuật, có lẽ là một người lợi hại cũng nên."
Lạc Thần vừa đi vừa nói: "Còn nhớ lời Mộc Hành Vu đã nói? Nàng nói sau này nàng sẽ cùng A Trì cô nương ở lại Duẫn Thành, đâu cũng không đi. Nếu nàng thật sự lấy mạng người, sau đó còn muốn an ổn qua ngày không bị người khác nghi ngờ, hiển nhiên là không phải đơn giản. Nếu việc này xảy ra nửa điểm sơ suất , cuộc sống nàng đã suy tính sẽ hoàn toàn đổ vỡ. Hoặc là một ngày kia mọi việc bại lộ, nàng sẽ vào lao ngục, thậm chí liên lụy A Trì cô nương. Lần này nàng cẩn thận như vậy, thậm chí lựa chọn cùng Thi Đình Lễ chu toàn, đó cũng là một nguyên do trọng yếu."
Vũ Lâm Hanh bỗng dưng vỗ tay: "Trêи đời này, có thể giết người một cách thần không biết quỷ không hay, hơn nữa sẽ không bị hoài nghi thì có rất nhiều cách. Tỷ như nói -"
"Giả thần giả quỷ." Bất tri bất giác đã đi đến chợ, mặc dù so ra kém náo nhiệt hơn chợ sáng, nhưng dòng người vẫn phải có, ta đem giọng nói đè thấp: "Giống như vài vụ án mạng ở Duẫn Thành gần đây. Mấy tân lang đều lần lượt chết đi, tân nương không thấy lạc hồng, thắt cổ tự sát, hoặc là bị bắt vào ngục, hiên nay mọi người trong thành đang truyền lưu một cách nói, đó là có quỷ. Bọn họ nói loại quỷ này chỉ xuất hiện trong đêm động phòng, chuyên chọn tân nhân để hạ thủ, nếu trước khi tân nương gả đi mà thân thể đã không sạch sẽ, mất máu xử nữ sẽ đưa tới loại quỷ này, bọn họ thậm chí còn đặt cho loại quỷ này một cái tên , gọi là 'trinh quỷ'. Loại trinh quỷ này xuất hiện đồng thời với hoàng bì tử."
Vũ Lâm Hanh cả giận nói: "Nghe bọn họ nói chuyện ma quỷ nhảm nhí! Xem ta có xé miệng bọn họ hay không!"
Ta cười khẽ: "Vậy lúc ngươi xé miệng Trương tẩu nên nhẹ tay một chút."
"Rất nhiều việc, chỉ cần đại đa số thế nhân tin tưởng, cho dù không phải sự thật thì mọi người cũng sẽ cho rằng đó chính là sự thật, chính là chân tướng." Lạc Thần hướng xa xa nháy mắt: "Các ngươi nghe xem."
Xa xa tốp năm tốp ba hài đồng tụ tập, xướng đồng dao: "Hoàng bì tử, da vàng, đêm giá nữ, giá quỷ nữ. Thi gia lang, môi vận dài, hoàng bì tử trong nhà làm con rể, lấy một nương tử trinh quỷ bám thân!"
Ta vừa nhìn thấy những hài đồng này vây quanh hai nữ nhân, trong đó có một người là thê tử mới vào cửa của Thi Đình Lễ. Vì đêm tân hôn của Thi Đình Lễ có hoàng bì tử náo loạn động tĩnh rất lớn, mọi người đều truyền nhau tân nương là "giá nữ" Của hoàng bì tử, đồn đại cho tới bây giờ, hơn nữa cùng trinh quỷ liên hệ một chỗ, đều nói là nữ nhân này tà khí, hại các tân lang cùng tân nương trước đó.
Thi Thiếu phu nhân xưa nay có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhã nhặn lịch sự, có lẽ chưa thấy qua loại kinh hách này, cầm khăn che mặt, run rẩy trốn phía sau thị nữ.
"Đêm giá nữ! Giá quỷ nữ!"
Mấy đứa trẻ hãy còn làm ầm ĩ ca xướng, quanh mình người lớn chỉ trỏ, cũng sắp chọc đến trêи cột sống củaThi Thiếu phu nhân rồi, thị nữ kia tức giận đến nghẹn ngào, vừa che chở Thiếu phu nhân đi về phía Thi gia, vừa khóc vừa rống: "Biến đi, các ngươi biến đi! Thiếu gia! Thiếu gia! Ngươi ở nơi nào, thiếu gia!"
Ta nhíu mày, đang định cùng Lạc Thần, Vũ Lâm Hanh tiến lên ngăn cản nhưng thấy đoàn người bị đẩy ra, một cẩm bào công tử từ ngoại vi chen vào, nâng áo choàng bảo vệ Thi Thiếu phu nhân.
" Thiếu gia!" Thị nữ kinh hỉ.
Thi Thiếu phu nhân bỏ khăn xuống, vành mắt đỏ bừng, nhìn thấy Thi Đình Lễ càng vui mừng, gọi một tiếng phu quân, nắm chặt lấy tay áo của hắn rồi lại do dự một chút sau đó run rẩy thu tay về, trêи cổ tay của nàng vẫn đeo chuỗi hạt tử đàn kim châu Thi Đình Lễ tặng, còn là mua từ chỗ cửa hiệu của bọn ta.
Thi Đình Lễ cũng thấy cử động rất nhỏ này của Thiếu phu nhân, hắn thở dài, sau khi nhẹ nhàng nắm lấy tay Thiếu phu nhân, dẫn nàng rời khỏi: "Uyển Quân, đừng sợ, chúng ta trở về nhà thôi."
Thi Thiếu phu nhân lúc này mới lộ ra tiếu ý nữ nhi, ngượng ngùng lại mừng rỡ, nắm tay Thi Đình Lễ không dám buông ra.
Nói cũng kỳ quái, Thi Đình Lễ vừa xuất hiện người xung quanh lập tức ngừng miệng, đứng tại chỗ biểu tình nhìn qua có chút mờ mịt, rồi dần dần tản đi. Đợi đến ba người Thi Đình Lễ rời đi, trong đoàn người mới dần dần khôi phục âm hưởng, lại châu đầu ghé tai mà bàn tán.
Vũ Lâm Hanh xem qua toàn bộ quá trình, nói: " Thi gia công tử này thoạt nhìn không tệ, bằng hữu của A Khước, có thể kém đi chỗ nào?"
Ta không tiếp lời, trong lòng nghĩ đến Thi Đình Lễ vừa rồi đã làm gì, hắn rốt cục đã làm chuyện gì? Lạc Thần cũng không có biểu thị gì, nàng ngưng thần liễm mi, quay về Mặc Nghiễn Trai. Lúc ngang qua đoàn người, ta nghe thấy được một cổ hương khí vô cùng nhạt, mùi hương này lẫn trong mùi thức ăn ở chợ, rất nhanh liền tán đi.
Gần đến chiều, xa xôi mờ mịt mây giăng, mắt thấy sắp đổ mưa ta đang định đóng cửa Mặc Nghiễn Trai, lúc này trong gió đã chạy tới một gã nam tử gần năm mươi tuổi, thẳng qua ta bên này, thiếu chút nữa đụng vào ta.
Ta vội vàng né tránh hai bước, đỡ lấy hắn.
Người đó thở hồng hộc, nói: "Xin hỏi cô nương, Lạc chưởng quỹ có ở đây không?"
Tìm Lạc Thần?
Ta hướng hậu viện gọi: "Lạc Thần, nàng ra đây."
Chỉ chốc lát Lạc Thần đến, người đó vừa thấy Lạc Thần, bộp một tiếng liền quỳ xuống, bang bang hướng nàng đập đầu, làm ta giật cả mình, vội vàng nâng hắn dậy. Ta nhìn Lạc Thần, Lạc Thần đến bên cạnh ta, nhẹ nhàng nói: "Đây là chủ nhân của hộ nhân gia có hộp yên chi ngọc."
Lạc Thần chăm chú nhìn người đó, người đó vội nói: "Lạc chưởng quỹ, trước đây ngươi nói nếu như có việc gì nữa thì đến đây tìm ngươi. Không xong rồi, lúc này quả nhiên là không xong rồi!"
"Chuyện gì?" Lạc Thần thấp giọng hỏi.
"Trước đó vài ngày ngươi giúp ta chỉnh lý tổ mộ, vốn dĩ rất tốt, ai ngờ hôm nay nó…. Nó đột nhiên sụp, có, có quỷ náo loạn rồi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...