Cánh tay bị nắm lấy, không có cách nào rụt về được, Sư Thanh Y đành phải ngồi đến thẳng tắp.
Vừa rồi luống cuống nên không cảm thấy, bây giờ tỉnh táo lại, nàng không khỏi cảm thấy trêи mặt nóng bừng, thanh âm có chút giận dỗi: "…Em nói rồi mà, sao chị lại cử động."
Lạc Thần buông tay xuống, rũ mi nói: "Chị chưa từng đoán được rằng, em dùng phương thức đó lau nước mắt. Nhất thời không chú ý, cho nên mới động."
Sư Thanh Y nhìn xem dáng vẻ này của nàng, nhịn không được cười khẽ: "Em chỉ đùa thôi, chị không cần nghiêm túc giải thích như vậy."
"Vừa rồi động." Lạc Thần nói: "Chị rất là hối hận."
"Chị hối hận chuyện gì?"
"Chị nếu bất động, em cũng không đến mức nhanh như vậy lui về, hẳn là sẽ lau lâu thêm một chút?"
Sư Thanh Y: "…"
"…Em vừa rồi nói chỉ lau một chút thôi mà." Ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn đi nơi khác: "Một chút nghĩa là, chỉ chốc lát thôi, lại như thế nào sẽ lâu."
Lúc này, thân thể Lạc Thần đột nhiên nghiêng đến gần, kém chút dính sát vào người Sư Thanh Y, hỏi lại: "Đôi mắt là một đôi, em chỉ lau bên này, còn bên kia thì sao?"
Nàng đột nhiên dựa lại đây, Sư Thanh Y không có chuẩn bị tâm lý, bị nàng hỏi như vậy, trong lòng thình thịch nhảy động.
Lạc Thần nói: "Không công bằng, em phải làm hai lần mới phải."
Sư Thanh Y: "…"
Dải lụa trắng ướt sũng dán vào mắt có chút khó chịu, Sư Thanh Y tháo dải lụa xuống, nàng hiện tại có thể rõ ràng mà nhìn thấy những hạt ngọc trai đọng trêи mi mắt Lạc Thần, theo lông mi nhẹ động mà run lên một cái.
Trái tim của nàng theo cái run nhẹ kia mà nhảy nhót đến càng thêm lợi hại, nhịn không được vươn tay, níu lấy vạt áo phía dưới của Lạc Thần, nàng ấy liền phối hợp động tác của nàng, dán đến càng gần, Sư Thanh Y ngồi quỳ trêи mặt đất, ngẩng đầu lại hôn hôn lên hàng mi dài của nàng ấy.
"…Em làm hai lần rồi." Lần này, Sư Thanh Y cũng không có tránh đi ánh mắt, chỉ là nhìn chằm chằm nàng.
Đôi mắt ngấn lệ của Lạc Thần khẽ lay động, bên trong sóng nước tựa như chứa đựng một mảnh nguyệt quang.
Sư Thanh Y duỗi tay vuốt ve dọc theo sườn mặt của nàng, dịu dàng lau đi những giọt nước mắt còn sót lại, dỗ dành nói: "Ngoan, không khóc."
"Còn muốn một chút." Lạc Thần vùi mặt cọ cọ vào lòng bàn tay nàng, nói.
Sư Thanh Y được nàng cọ đến trong lòng mềm nhũn, nhưng vẫn muốn trêu nàng: "Chị chỉ có một đôi mắt, em đều hôn mỗi bên một chút rồi, như thế nào lại muốn em hôn nữa đây?"
Nàng thật sự không đành lòng thấy Lạc Thần rơi nước mắt, nàng ấy xưa nay hiếm khi rơi lệ, mỗi lần nàng ấy khóc đều khiến cho Sư Thanh Y đau đến không gì tả nổi. Tuy rằng nàng hiện tại trong lòng cũng không dễ chịu, nhưng cũng muốn trêu đùa một chút, có thể làm nàng ấy vui vẻ lên, cũng là tốt.
"Ôm một chút." Lạc Thần nói.
"Được, được." Sư Thanh Y minh bạch, khẽ mỉm cười, theo lời một lần nữa ôm lấy nàng.
Hai người lần thứ hai ôm nhau.
Sư Thanh Y gác nhẹ cằm lên bờ vai Lạc Thần, cảm giác được giờ phút này nàng ấy đặc biệt dán nàng, giống như hận không thể dính ở trêи người nàng, đi nơi nào đều dính theo nơi ấy, loại cảm giác này trước đây nàng chưa từng được trải nghiệm qua.
Lạc Thần nội liễm trầm tĩnh, trước kia cho dù trong lòng muốn dán Sư Thanh Y, cũng sẽ không như thế rõ ràng biểu hiện ra, mà chỉ là ở kia hàm súc lượn quanh vài vòng. Nhưng từ lúc xem xong ký lục trong quyển sổ của Hạ Trầm, nàng bắt đầu có một chút biến hóa, đối Sư Thanh Y không muốn xa rời, nàng biểu lộ đến trực tiếp như vậy, phảng phất chính là hy vọng Sư Thanh Y có thể minh xác cảm giác được sự tồn tại của nàng.
Nàng ở ngay bên người nàng ấy.
Muốn làm cho nàng ấy biết, dù chuyện này đã rất rõ ràng, vẫn một mực hy vọng.
Sư Thanh Y không khỏi nhớ lại lời vừa rồi Lạc Thần đã nói, 'sau này chị đều sẽ ở bên cạnh em, em không cần phải đi tìm chị nữa, mở mắt ra liền có thể tùy thời nhìn thấy chị'.
Giờ khắc này, Sư Thanh Y phảng phất càng có thể lĩnh hội được tâm tình của Lạc Thần khi nói như vậy, trong lòng nhất thời ngọt đắng đan xen, đôi mắt càng nổi lên đau xót.
Nàng nghiêng mặt dụi dụi vào bờ vai Lạc Thần, lau đi ướt át, nói: "…Chị hiện tại đừng khóc như vừa rồi nữa, được không?"
Lạc Thần tựa hồ cảm giác được nàng đang làm gì, tay phải đặt lên tóc dài của Sư Thanh Y, nhẹ nhàng vỗ về: "Được, không khóc."
Theo tay nàng vuốt ve, cảm xúc của Sư Thanh Y dần dần dịu xuống.
Như vậy an tĩnh mà ôm một trận, Sư Thanh Y nghe được có thanh âm đang tới gần, nàng nghiêng đầu nhìn sang, liền thấy Nhất Thủy đang đứng ở mé cửa, vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn chằm chằm các nàng.
Sư Thanh Y: "…"
Nàng trong lòng quẫn bách, vội vàng dán ở bên tai Lạc Thần, nhẹ giọng nói: "Có người đang nhìn."
Lạc Thần lúc này mới không nhanh không chậm mà buông lỏng ra ôm ấp, hai người đồng thời nhìn về phía Nhất Thủy
Nhất Thủy trợn mắt há hốc mồm, nói: "Các chị… Các chị đây là đang làm cái gì?"
Cậu nhóc thật sự có điểm xem không hiểu.
Lạc Thần giúp Sư Thanh Y một lần nữa buộc lên lụa trắng, đỡ nàng đứng lên, đi đến trước mặt Nhất Thủy, nói: "Biểu muội nhà tôi té ngã, chân đau, tôi giúp nàng xoa một chút."
"Nhưng lúc nãy tôi đâu thấy chị xoa gì?" Nhất Thủy đầu óc ngây thơ tường thuật lại: "Tôi chỉ thấy các chị ôm nhau mà thôi."
Sư Thanh Y: "…"
"Xoa xong rồi, biểu muội vẫn là đau đến bật khóc." Lạc Thần nói: "Tôi ôm an ủi nàng."
Sư Thanh Y: "…"
Nhất Thủy: "…"
"Nhóc nghỉ ngơi tốt rồi sao?" Sư Thanh Y vội vàng dời đi câu chuyện: "Chúng ta chuẩn bị ra ngoài, nhóc dẫn đường, lối ra ở hướng nào?"
"Được." Nhất Thủy lực chú ý bị dời đi: "Liền từ phòng này đi ra ngoài."
Sư Thanh Y nói: "Chúng ta quay lại xem ông nội nhóc một chút, sau đó liền đi."
Nhất Thủy ánh mắt buồn bã, gật gật đầu.
Ba người di chuyển lại nơi đặt quan tài ông nội của Nhất Thủy, trải qua thời gian dài thiêu đốt, trong quan tài lửa cũng đã tắt ngúm, cũng may một thùng dầu thiêu đốt có hạn, quan tài như cũ được bảo lưu. Sư Thanh Y đem nắp quan tài mở rộng ra, nhìn vào bên trong, đều là một mảnh cháy đen, lúc này mới phong kín nắp lại.
Chỉ là cơ quan ở dưới quan đế đã chịu hư hao, không cách nào đưa nó trở về vị trí cũ, cố gắng lắm cũng nằm thấp hơn vị trí lúc đầu nhiều. Nhất Thủy cúi đầu lạy thêm mấy cái, lẩm bẩm mấy câu, sau đó mới rời đi.
Nhất Thủy đi phía trước dẫn đường, cậu nhóc đối với cơ quan nơi này rất quen thuộc, dọc theo đường đi thập phần thuận lợi, xuyên qua mấy gian phòng, lại vòng qua rất nhiều thông đạo, chờ đi đến một chỗ kia trong thông đạo, Nhất Thủy đột nhiên ngừng lại.
Thông đạo này cũng giống hệt mấy thông đạo vừa đi qua, Sư Thanh Y không rõ Nhất Thủy vì cái gì đột nhiên dừng lại, nàng nhìn theo ánh mắt Nhất Thủy, lúc này liền minh bạch.
"Đồ vật do ông nội nhóc để lại giấu tại đây?" Sư Thanh Y hỏi cậu nhóc.
Nhất Thủy gật đầu.
"Nhà của nhóc thực sự lưu lại đồ vật." Sư Thanh Y tự đáy lòng nói.
Thông đạo này thoạt nhìn rất bình thường, mọi người cũng đi qua rất nhiều thông đạo giống vậy rồi, theo bản năng sẽ không để ý nhiều, chỉ một mực lo đi về phía trước, vì quá mỏi mệt mà giảm bớt quan sát, do đó tạo thành thị giác điểm mù.
Muốn tìm kiếm một món đồ, phần lớn người ta sẽ tìm ở khu vực tương đối trọng yếu, chẳng hạn như trong quan tài hoặc là trong các gian phòng kia, rất ít người sẽ phí thời gian để tìm trong một thông đạo bình thường thế này. Đem đồ vật cất giấu ở một nơi bình thường, ngược lại sẽ rất an toàn, bởi vì vị trí của nó không mấy hấp dẫn người khác liếc mắt tới.
"Đó là đương nhiên." Nhất Thủy lại có chút đắc ý: "Tổ tiên tôi chính là người giỏi tay nghề."
Cậu nhóc quỳ rạp trêи mặt đất, sờ soạng một phen, mở ra một cơ quan được giấu kín dưới đáy, lập tức một miệng cơ quan hiện ra.
Sư Thanh Y đứng trêи miệng cơ quan nhìn xuống, liền thấy bên trong cơ quan trùng điệp, nơi sâu nhất lộ ra một khối vuông, giống như cái hộp nhỏ.
Muốn lấy được cái hộp kia, nhất định phải hóa giải được toàn bộ hệ thống cơ quan phía ngoài, cơ quan này rất nhiều biến hóa, tầng tầng lớp lớp, mỗi một bước đều có cách mở khác nhau, vô cùng huyền diệu, chỉ cần sai một chút liền không xong.
Nhất Thủy cũng ngồi xổm xuống, cậu nhóc nhìn nửa ngày, vẫn là bất động.
"Nhóc không đem đồ vật lấy đi sao?" Sư Thanh Y nói: "Nơi này đã không an toàn."
"Tôi đương nhiên muốn mang đi." Nhất Thủy hủy hừ một tiếng, rồi lại có chút mất tự tin: "Nhưng là tôi… Tôi không biết như thế nào mang đi."
"Ông nội nhóc không chỉ nhóc cách phá giải chuỗi cơ quan này sao?"
Nhất Thủy cụp mắt xuống: "Ông nội của tôi cũng không biết cách giải, đây là cơ quan do vị tổ tiên kia lưu lại, mấy trăm năm chưa từng có ai đụng qua, ông nội tôi trước chỉ mang tôi đến xem qua, để tôi nhớ kỹ vị trí này."
Sư Thanh Y thuận miệng nói: "Vậy tôi giúp nhóc lấy vật kia ra ."
Nói xong, nàng quỳ một gối xuống đất, liền chuẩn bị đem bàn tay tiến vào bên trong cơ quan. Lạc Thần không nói chuyện, ánh mắt trước sau đều dán ở trêи người nàng.
Nhất Thủy hét lớn một tiếng, vội ngăn cản nàng: "Chị từ từ! Cơ quan phức tạp như vậy, chị thế nào có thể tùy tiện đưa tay vào, nếu không cẩn thận chạm phải cái gì nguy hiểm thì làm sao đây!"
Sư Thanh Y rút tay lại.
Nhất Thủy trắng mắt liếc nàng một cái: "Chị cho rằng thứ này ai cũng đều có thể chạm vào sao? Tổ tiên lưu lại lời nói, truyền một thế hệ lại một thế hệ, vật này là đặc biệt để lại cho Nữ Thần, Nữ Thần chị hiểu không! Chính là tôi phía trước nói qua, vị Nữ Thần mà tổ tiên tôi trước kia giúp nàng xây dựng công trình, vật này chính là để lại cho nàng."
"Tôi hẳn là hiểu đi?" Sư Thanh Y cười cười: "Hơn nữa cơ quan này cũng không khó."
"Chị làm sao hiểu được! Chị căn bản là không có khả năng hiểu!" Nhất Thủy kϊƈɦ động nhảy dựng lên: "Chị còn nói không khó! Ai cho chị tự tin nói ra dõng dạc như vậy! Ông nội của tôi nói, lúc trước tổ tiên tiếp xúc rất nhiều đồ án cơ quan, đều là do Nữ Thần tự tay phác thảo, sau đó giao lại cho tổ tiên chế tác, nói cách khác, rất nhiều cơ quan tinh diệu mà tổ tiên chế tạo đều dựa trêи chỉ dẫn trực tiếp của Nữ Thần, người cũng xem như là một đệ tử của Nữ Thần đi, các cơ quan về sau đều từ đó mà chịu ảnh hưởng. Loại cơ quan này khả năng cũng chính là thiết kế của Nữ Thần, tổ tiên tôi học hỏi được, về sau liền lắp đặt ở nơi này, chỉ dựa vào chị, đừng nằm mơ mở được!"
Sư Thanh Y như cũ là cười: "Vậy cứ xem như là tôi không hiểu đi, nhóc đừng kϊƈɦ động."
Từ thái độ cử chỉ của Nhất Thủy, có thể nhìn ra cậu nhóc đối với vị Nữ Thần trong truyền thuyết kia phi thường sùng bái. Bình thường cậu nhóc nói chuyện còn biết kiêng kỵ, nhưng nói đến chuyện liên quan Nữ Thần, cậu nhóc cơ hồ muốn nhảy dựng lên, kϊƈɦ động đến mức không kịp suy xét gì, trong lòng nghĩ như thế nào đều buột miệng thốt ra hết.
Lạc Thần nhìn về phía Nhất Thủy, nói: "Nhóc chính là đã quên một chuyện?"
Nhất Thủy sửng sốt: "Chuyện gì?"
Lạc Thần nói: "Nhóc hiện nay như cũ là bị bắt cóc."
Nhất Thủy: "…"
Bên tai Sư Thanh Y rốt cuộc có thể thanh tịnh, nàng cúi xuống thân mình, ở bên trong cơ quan kia mò mẫm một lát, trong nháy mắt liền đem hệ thống cơ quan phức tạp kia tầng tầng dựa theo trình tự hóa giải, thành công lấy ra bên trong hộp nhỏ.
Nàng thoáng quan sát, chỗ tiếp giáp giữa thân hộp cùng nắp hộp được phong kín, cũng không có dấu hiệu bị mở qua.
Đã từng có người tới nơi này, còn mở ra quan tài của Hạ Trầm, nhưng may là vật này từ trong miệng cơ quan lấy ra không hề có dấu vết bị cạy mở, sáp phong kín miệng hộp vẫn còn tốt, chứng tỏ kẻ tiến vào vẫn chưa phát hiện được vị trí cất giấu đồ vật này.
Nhất Thủy thấy Sư Thanh Y nhẹ nhàng đem tráp lấy ra, đôi mắt nhất thời trợn lên tròn xoe: "Chị…chị như thế nào làm được?"
"Hẳn là tôi vận khí tốt đi?" Sư Thanh Y cười tủm tỉm: "Hoặc là cơ quan này thật sự quá đơn giản? Nhóc xem, tôi chỉ là một người mù, đều có thể sờ soạng mở ra nó."
Nhất Thủy: "…"
Cậu nhóc đi theo giận dữ: "Chị như thế nào có thể nói cơ quan này đơn giản! Chị nói thật đi, chị có phải là đang xem thường Nữ Thần của chúng tôi không?"
Sư Thanh Y nói: "Không dám."
Nhất Thủy nghẹn một hơi, còn muốn nói thêm điều gì đó.
Sư Thanh Y ngữ điệu sâu kín mà nhắc nhở cậu nhóc: "Nhóc đang bị bắt cóc, phải nghe lời một chút, hiểu không?"
Nhất Thủy: "…"
Đồ vật cầm đi, chuyện còn lại chính là rời khỏi nơi này. Nhất Thủy giống như vừa chịu đả kϊƈɦ lớn, cậu nhóc cho rằng đây là cơ quan do Nữ Thần thiết kế, như vậy thần thánh phức tạp, lại dễ dàng bị một cái người không biết từ nơi nào xuất hiện mở ra, làm cho cậu nhóc hoàn toàn vô pháp tiếp thu.
Nhưng không tiếp thu thì không tiếp thu, tiếp theo vẫn phải đi ra ngoài, cậu nhóc đang bị bắt cóc thì biết phải làm sao, chỉ đành ủ rũ cụp đuôi: "Lát nữa chúng ta phải vượt qua đường sông, tôi không biết cái tráp này có bị thấm nước hay không, vẫn là trước nên bảo vệ kĩ."
Cậu nhóc đối bố cục ngầm nơi đây rất quen thuộc, thực mau liền ở một cái hộc ngầm trêи vách tường tìm được túi không thấm nước, trong hộc vẫn còn không ít túi, niên đại xa xăm, xem ra là vật chuyên dụng được chuẩn bị cho việc ra vào bằng đường thủy. Nếu muốn ra vào bằng đường thủy, không thể thiếu một ít vật dụng chống thấm nước, quả thật vị Hạ gia tổ tiên kia suy xét thật chu toàn.
Sư Thanh Y dùng túi không thấm nước bọc tốt cái tráp, đồng thời cũng đem quyển sổ của Hạ Trầm bao kín.
Ba người vượt qua thêm mấy thông đạo, quả nhiên xuất hiện một đường sông, bơi hồi lâu cuối cùng thông tới một đáy giếng. Cái giếng này vô cùng sâu, ba người bơi một trận mới có thể từ trong nước nhô đầu lên, từ đây nhìn lên miệng giếng vẫn còn một khoảng cách.
Vách giếng được xây bằng đá tảng, cách một đoạn liền thấy đá nhô ra, có thể mượn đó làm điểm tựa mà trèo lên phía trêи. Lạc Thần trèo ở trước nhất, lên đến phía trêи nàng cảm thấy miệng giếng đang bị đè nặng, liền duỗi tay đẩy ra nắp giếng, nhảy ra ngoài, lại hỗ trợ kéo Sư Thanh Y cùng Nhất Thủy đi lên.
Ra tới về sau, Sư Thanh Y nhìn quanh bốn phía, phát hiện nơi này hẻo lánh, nơi nơi đều mọc đầy cỏ dại, miệng giếng này hoàn toàn bị cỏ dại che lấp.
Di động đã khôi phục tín hiệu, hiện lên một dãy cuộc gọi nhỡ của Vũ Lâm Hanh. Xem ra nàng ấy lo lắng vô cùng, liên tục gọi đều không nối thông được đường truyền. Ngoài ra còn có một tin nhắn của nàng ấy: "Chờ lúc điện thoại có tín hiệu, lập tức liên hệ tôi."
Sư Thanh Y gọi lại cho nàng ấy, rất nhanh liền có người bắt máy, Vũ lâm Hanh gấp gáp nói: "Cô đang ở đâu?"
"Tôi cũng không biết đây là nơi nào." Sư Thanh Y nói: "Các cô thế nào?"
"Gặp phải chút sự tình, gặp mặt rồi nói sau. Chúng tôi hiện đứng ở chỗ giếng mà các cô từng leo xuống, không dám động, các cô lại đây đi, chúng tôi đợi."
"Được, hiện tại liền tới." Sư Thanh Y kết thúc trò chuyện, cùng Lạc Thần nói mấy câu, sau đó lập tức kêu Nhất Thủy dẫn đường trở lại chỗ miệng giếng ban đầu.
Đi đến gần nơi đó, xa xa liền nhìn thấy thân ảnh của Vũ Lâm Hanh cùng Âm Ca, Vũ Lâm Hanh đại khái là chờ đến nóng nảy, không ngừng đi vòng quanh giếng, còn Âm Ca lại giống như pho tượng, ngồi bất động bên cạnh giếng.
"Xảy ra chuyện gì sao? Tôi gấp muốn chết rồi đây!" Vũ Lâm Hanh nhìn xem hai người đến đây, hơn nữa cả người ướt đẫm, hỏi: "Các cô từ nơi nào ra tới?"
"Một lời khó nói hết." Sư Thanh Y đánh giá nàng cùng Âm Ca, thấy trêи người các nàng có dấu vết bùn đất, nói: "Các cô gặp phải tình huống như thế nào?"
"Thôi đừng nói nữa!" Vũ Lâm Hanh nhớ lại chuyện vừa trải qua, giận sôi máu: "Tôi nhìn thấy hai cô nhảy vào trong giếng, lúc đó tôi cùng Âm Ca cách ở phía sau một đoạn. Khi bọn tôi đến gần thì thấy từ đâu nhảy ra một người, hắn mang theo hai cái thùng lớn đến trước giếng, tôi liền cảm thấy không thích hợp, ai biết hắn cư nhiên đổ một thùng rắn xuống dưới, tôi làm sao còn chịu đựng được, lập tức giương súng bắn một phát vào đùi của hắn, tưởng ngăn cản hắn, nhưng trúng đạn rồi hắn vẫn không ngừng lại, vẫn tiếp tục đổ một thùng xăng xuống giếng, còn nhanh chóng phóng hỏa! Tôi vốn còn cách hắn một đoạn, không kịp chạy tới ngăn cản, vì vậy mới nổ súng để ngăn lại hành động của hắn, ai biết vô dụng, tôi lúc ấy liền nóng nảy, đời này chưa từng thấy qua loại cường ngạnh như vậy, bị súng chỉ vào đều không sợ!"
"Người kia trúng mấy phát đạn?" Sư Thanh Y nhìn nhìn mặt đất, hỏi.
Thời điểm các nàng ở đáy giếng, chỉ nghe thấy động tĩnh của rắn, đây là ở trong thôn, không tiện gây nên động tĩnh lớn, súng của Vũ Lâm Hanh đều được gắn ống giảm thanh, các nàng lúc ấy căn bản không cách nào nghe được tiếng súng.
"Tôi bắn vào hai phát, một trêи đùi một trêи tay."
Lạc Thần ở bên cạnh giếng nhìn quanh một phen, nói: "Cũng không vết máu, là thi thể."
Vũ Lâm Hanh hừ nói: "Tôi hiểu rõ, kẻ cản thi liền sẽ làm những cách thức này, điều khiển thi thể giúp bọn hắn làm việc, thi thể đã chết nên càng không thể chết, bị súng bắn qua cũng sẽ không đổ máu, cũng sẽ không đau, mệt bọn họ nghĩ ra."
"Có thi thể, xung quanh đây hẳn là có kẻ cản thi, là ai ở gần đây điều khiển thi thể thả xà phóng hỏa, cô thấy được không?" Sư Thanh Y hỏi.
"Âm Ca thấy được, còn chụp lại hình."
Sư Thanh Y nhìn về phía Âm Ca.
Âm Ca lấy ra di động của mình, đưa cho Sư Thanh Y: "Chính là người mà em nhìn thấy ở thôn đường."
Nàng nói, ánh mắt lãnh đạm mà liếc qua Nhất Thủy: "Lúc ấy người kia, ngay ở bên cạnh hắn."
Nhất Thủy sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Cô… cô nói cái gì?"
Sư Thanh Y nhớ tới Âm Ca phía trước cùng các nàng nhắc qua, đã từng ở thôn đường gặp qua thanh niên trẻ tuổi, bên người hắn có đi theo một thiếu niên, hai người tựa hồ quan hệ không tệ. Bởi vậy, thiếu niên kia chính là chỉ Nhất Thủy.
Nàng đưa ảnh chụp trong điện thoại di động cho Nhất Thủy xem, nói: "Xác nhận một chút, có phải Lâm Ca mà nhóc nói hay không?"
Nhất Thủy sa sút tinh thần mà nhìn vào người trong ảnh chụp. Trải qua phía trước đủ loại sự tình, cậu nhóc sớm đã hoài nghi Lâm Ca dụng tâm kín đáo, nhưng lại không có thực tế chứng cứ, hiện tại cậu nhóc thấy được ảnh chụp, liền giống như thấy được bằng chứng không gì chối cãi được.
Tuy rằng đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng Nhất Thủy vẫn là chịu đả kϊƈɦ mãnh liệt đánh sâu vào, cậu nhóc nghiến răng nghiến lợi: "Trêи ảnh chụp chính là họ Lâm kia, hắn vẫn luôn tính kế ở tôi, uổng công tôi như vậy tin tưởng hắn! Tôi… Ông nội của tôi trước khi chết bị người rót dưỡng thi dược, các chị nói họ Lâm kia là kẻ thao túng thi thể, nguyên lai đều là hắn một tay mưu tính. Phía trước ở tại thôn đường, tôi còn thường thường đến thăm hắn, đem đồ ăn cho hắn! Hắn giết ông nội của tôi, tôi thế nhưng còn đem hắn làm bạn tốt!"
Cậu nhóc vô cùng hối hận, ôm đầu ngồi ở trêи mặt đất.
"Thi thể đi theo họ Lâm kia cùng nhau chạy." Bên này Vũ Lâm Hanh cả giận: "Đáy giếng bị thả xuống vừa xà vừa lửa, các cô bị nhốt ở phía dưới, tôi lại không thể đuổi theo bọn chúng, lần này chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn chúng chạy trốn, lần sau để hắn rơi vào trong tay tôi, xem tôi như thế nào thanh lý hắn, tuyệt là phải bới ra ba tầng da của hắn. Hơn nữa phía dưới xà bị lửa thiêu một hồi, đều là độc khí, tôi cùng Âm Ca chỉ có thể không ngừng đào đất ném xuống giếng, trước dập tắt lửa, lại làm độc khí nhanh tan đi, thật vất vả có thể tới đáy giếng, mở ra cửa đá đi vào, bên trong lại không một bóng người. Nhưng mấy người các cô còn sống sờ sờ, lại không thể biến mất không còn tăm hơi, dưới đáy khẳng định còn mật đạo khác, bất quá tôi cùng Âm Ca tìm nửa ngày, đều không có tìm được. Phía dưới không tín hiệu, liền nghĩ các cô vạn nhất từ mật đạo ra tới, liên hệ không đến chúng tôi thì làm sao bây giờ, đành phải canh giữ ở bên cạnh giếng chờ các cô."
"Cực khổ rồi." Sư Thanh Y nói: "Chúng ta đi về thôi."
"Cũng đúng, các cô giống như vừa từ trong nước được vớt ra, chạy nhanh trở về tắm rửa thay quần áo." Vũ Lâm Hanh thúc giục lên: "Tôi đã nhờ Nuôi Rắn chuẩn bị cơm trưa, chưa nói chuyện khác, bằng không tâm can bảo bối nhà các cô thế nào cũng bị đói chết."
Đoàn người trở lại nhà trọ, Thiên Thiên ở phòng bếp nấu cơm, Trường sinh cao hứng mà ngoài đón, kết quả nhìn thấy Sư Thanh Y cùng Lạc Thần hai người đều là ướt đẫm, tức khắc vội la lên: "Phát sinh chuyện gì?"
Lạc Thần nói: "Không sao, tôi cùng Thanh Y đi trước thay quần áo, đợi lát nữa lại nói."
Trường sinh luôn luôn tin tưởng nàng, nếu nàng đều nói không có việc gì, lo lắng trong lòng lúc này mới thả xuống dưới.
Sư Thanh Y lại dặn dò Phong Sanh dẫn Nhất Thủy đi thay quần áo, nàng cùng Lạc Thần liền trở về phòng.
Chuẩn bị tốt quần áo, Sư Thanh Y do dự mà nhìn phòng tắm liếc mắt một cái, chủ động nói ra: "… Vẫn là giống đêm qua như vậy cùng nhau vào đi thôi, đừng để bị cảm."
Lạc Thần vốn là đem quyển sổ trong túi không thấm nước lấy ra, ở kia yên lặng lật xem, nghe Sư Thanh Y nói như vậy, nàng đem quyển sách đặt xuống, gật đầu: "Được."
"Chị như thế nào lại đang xem cái này?" Sư Thanh Y duỗi tay đem tóc dài ở hai bên vai của nàng vén qua một bên, nhẹ giọng hỏi nàng.
Lạc Thần đôi mắt hơi rũ, sau một lát mới nói: "Đi trước tắm gội thôi."
Hai người đi vào phòng tắm, vẫn là cùng đêm qua giống nhau, từng người nhắm mắt lại.
"…Quyển sổ kia đừng xem nữa." Tắm rửa một hồi, Sư Thanh Y đột nhiên nói: "Em sẽ đem nó cất đi, về sau chị đừng xem nó nữa."
Nàng nhắm hai mắt, nhìn không thấy phản ứng của Lạc Thần.
Lạc Thần không nói gì, bên tai chỉ có thể nghe được âm thanh của dòng nước đổ xuống.
"Em không muốn chị khổ sở." Sư Thanh Y nói như vậy, thanh âm lại có chút nghẹn ngào.
Có lẽ là lại về tới phòng, hoàn cảnh đối lập so với ở dưới lòng đất, hoàn toàn là khác nhau một trời một vực thoải mái, cũng không cần bởi vì hoàn cảnh nguy hiểm trước mắt mà duy trì cảnh giác đến từng giây.
Nàng hiện tại có thể hoàn toàn thả lỏng, cảm xúc cũng càng dễ dàng được phóng thích.
"Thanh Y." Lạc Thần lại nói: "Chị muốn nhìn em."
Sư Thanh Y giật mình.
"Chính là lúc này, nhìn một lát liền tốt."
"… Vậy chị mở mắt ra đi, không sao đâu." Sư Thanh Y đáy lòng mềm nhũn, lại an ủi nàng nói: "Không có việc gì, em…em có chút quen rồi, sẽ không khẩn trương."
"Chị mở mắt đây." Lạc Thần nói cho nàng.
Trước mắt Sư Thanh Y một mảnh tối tăm, nàng hiện tại chỉ có thể dựa vào thính giác mà nhận biết, nghe xong Lạc Thần nói những lời này, nàng liền cảm giác ánh mắt nàng ấy hẳn là rơi xuống ở trêи người nàng.
Lạc Thần đang nhìn nàng, mà nàng lúc này cả người trơn bóng, như vậy không hề che lấp mà hiện ra trong tầm mắt nàng ấy, cả người liền xuất ra một tầng mồ hôi mỏng, lại bị dòng nước cọ rửa đi xuống.
"Chị hiện tại đứng ở đâu?" Sư Thanh Y chịu đựng rung động, nhẹ giọng hỏi: "Ngay ở trước mặt em sao?"
"Ừm, chị ngay ở trước mắt em."
Tay của Sư Thanh Y được Lạc Thần dắt đi lên, nàng theo bản năng vươn tay hướng lên trêи người nàng ấy sờ soạng, một đường vuốt đến trêи vai của Lạc Thần.
Nàng âm thầm đánh giá khoảng cách lúc này giữa hai nàng, Lạc Thần đích xác gần trong gang tấc.
Nàng thật sự không cần lại tìm kiếm, chỉ cần nàng mở mắt ra, nàng liền sẽ thấy nàng ấy. Hồi ức xa xăm tưởng như bị dòng thời gian vùi lấp, giờ đây được làn gió thổi tung lên, như có ánh sáng xuyên qua dày đặc năm tháng, hồi tưởng lại, từng dòng ký ức từng trang từng trang mà nhanh chóng được lật qua đi, hết thảy ngưng lại thành hai dòng cảm xúc nơi đáy mắt, giờ phút này tràn ra hòa vào bọt nước mà rơi xuống.
Sư Thanh Y nâng lên hai tay, vòng ra phía sau, ôm lấy cổ của Lạc Thần, nàng nhắm hai mắt áp đến gần, có thể cảm giác được rõ ràng hơi thở nóng rực phả qua chóp mũi của nàng.
"Em muốn chị." Tiếng nói Sư Thanh Y trở nên run rẩy: "Em trước muốn hôn chị."
Nàng như thế trực tiếp mà nói ra nội tâm nguyện vọng chính mình, như vậy gần gũi, nàng chỉ cần hơi chút cử động về phía trước, là có thể hôn đến nàng ấy. Rõ ràng nhìn qua như là một chuyện phá lệ đơn giản, chỉ cần đi phía trước một bước liền tốt, nhưng nàng lại không có làm ra động tác tiến thêm một bước.
Nàng còn không xác định, chính mình hiện tại có thể hay không làm như vậy.
"Chúng ta đây ——" Lạc Thần gương mặt cọ tới bên tai nàng, nhẹ lẩm bẩm nói: "Thử một chút. Được chứ?"
Sư Thanh Y ôm lấy cánh tay của nàng đột nhiên siết chặt.
Một lúc sau, Sư Thanh Y nhẹ giọng nói: "… Được."
—————–
P.S Chương trước bị ngược đến tận tim, chương này Quân tỷ cho chúng ta ăn đường, chương sau hứa hẹn: đường nguyên 7000 tấn.
Ta chuẩn bị nhập viện vì tiểu đường đây, mà nói, nhập viện vì chuyện này càng tốt, nguyện ý nguyện ý.
Vật của Nữ Thần, liền được Nữ Thần thu hồi. Chúc mừng A Thủy hoàn thành nhiệm vụ, cầm hộp cơm đến hậu trường ăn thôi (hảo đáng thương).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...