Dò Hư Lăng (hiện Đại Thiên) Edit

Sư Thanh Y đang bị nụ hôn thật sâu này dây  dưa đến đầu óc choáng váng, thì cảm giác được vạt áo tắm bị Lạc Thần xốc lên, lãnh khí trong nháy mắt theo khe hở tiến vào, thế nhưng không đợi đến da thịt của nàng bị cổ lãnh khí kia lạnh thấu, bàn tay ấm áp nhẵn nhụi của Lạc Thần đã vuốt ve đến, thong thả mềm mại mà dán vào bên hông của nàng âu yếm.

” A…. Ân.” Trong lòng Sư Thanh Y nổi một cơn chấn động, bàn chân quang lỏa nhịn không được dịch chuyển về sau vài bước.

Thắt lưng của nàng vốn cực kỳ mẫn cảm, dưới loại vuốt ve ăn mòn xương cốt này thân thể nàng rất nhanh liền trở nên mềm nhũng, hai tay ôm lấy cổ của Lạc Thần, cả người gần như dựa vào Lạc Thần mà chống đỡ, vội vàng đón nhận cùng đáp lại nụ hôn gián đoạn đầy quyến luyến kia.

Lạc Thần thật sự  hiểu quá rõ Sư Thanh Y.

Lạc Thần biết nàng rất mẫn cảm, biết nơi nào của nàng không chịu nổi, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, lòng bàn tay không ngừng ma sát, thì sẽ dễ dàng khơi dậy khát vọng chôn sâu trong lòng nàng. Khiến nàng trong cuộc hoan ái phóng thích khát vọng trong lòng, đem toàn bộ con người nàng một lần nữa chiếm giữ, giống như một thợ săn tài giỏi, một khắc cũng không để nàng trốn thoát.

Sư Thanh Y đã bị loại vỗ về chơi đùa quen thuộc này của Lạc Thần dằn vặt đến sắp phát điên.

Nàng trước kia chưa từng thích người nào, từ trước đến nay đều thanh tâm quả dục, cấm dục cấm đến kịch liệt, thật giống như trời sinh tính có lãnh cảm, nhưng từ sau khi gặp Lạc Thần, tất cả đều thay đổi đến nghiêng trời lệch đất. Nàng thích Lạc Thần hôn môi nàng, vuốt ve thân thể  nàng, giờ này khắc này, nàng chỉ hận bản thân không thể hóa thành hải tảo dưới đáy biển để có thể chặt chẽ mà quấn lấy Lạc Thần, không cho nữ nhân này rời khỏi nàng dù chỉ nửa giây.

Ăn một lần biết vị.

Sư Thanh Y hiện tại nếm được vị ngọt giữa loại triền miên này, liền có chút không thể kiềm chế nổi bản thân, tiến lên phía trước vài bước, đẩy Lạc Thần dựa vào vách tường phía sau, một tay trằn trọc luồn vào mái tóc dài mềm mại của Lạc Thần, thừa diệp đỡ sau gáy của Lạc Thần, còn tay kia cũng phối hợp với tiết tấu của nàng, từ dưới áo ngủ chui vào người nàng.

Da thịt bên hông của Lạc Thần trơn nhẵn mềm mại, chạm vào thoải mái đến khiến Sư Thanh Y muốn thở dài.

Thế gian không gì có thể tuyệt diệu hơn cảm giác này, nữ nhân trước mắt mỗi một tác da thịt đều trong veo mà ngọt ngào như mật, khiến người ta muốn ăn vào, loại tiếp xúc vuốt ve của đầu ngón tay đã không thể thõa mãn được nữa, chỉ có gần gũi mà dán chặt hơn nữa mới có thể lấp đầy vô tận khát vọng trong nội tâm lúc này.

Môi của hai ngươi cuối cùng cũng tách ra, Sư Thanh Y há miệng thở dốc nhìn Lạc Thần.

Nhưng Lạc Thần trái lại không cho Sư Thanh Y có thời gian thở dốc lâu như vậy, ngực hai người dán sát vào nhau, xương quai xanh tinh xảo theo nhịp tim hỗn loạn đè lên nhau cùng một chỗ, tựa như hồ điệp khẽ vỗ cánh bay đi.

Ánh đèn trên hành lang soi đến, chiếu đến trên mặt nàng, phác họa ra đường nét của khuôn mặt, mảnh ánh sáng này cùng bóng tốt mờ mịt trong phòng ngủ dung hợp, nửa sáng nửa tối, lại phảng phất như có sương mù nổi lên. Vì vậy một tầng áng sáng như sương mù này liền đem dung mạo của nữ nhân tôn lên càng thêm câu hồn đoạt phách.

Không cần cử chỉ câu dẫn dư thừa, bản thân nàng đã là một tiểu yêu tinh, một tạo vật được mài giũa tinh tế, chỉ cần đứng bất động, thì loại khí chất thanh vũ thoát tục cùng mỹ lệ cũng tự nhiên phóng xuất đã đủ khiến cho người ta phải thuần phục.

Sư Thanh Y yên lặng nhìn nàng, căn bản ánh mắt không hề di chuyển.


Đây là thật sao?

Nữ nhân tốt đẹp như vậy, nàng đối với ván cược này đặt hết tất cả, sau khi nàng bày tỏ, không có cự tuyệt, cũng không có chán ghét, trái lại Lạc Thần đáp lại nàng, hôn nàng.

Nếu như đây là một ván đánh cược, như vậy có nghĩa là Sư Thanh Y đã thắng cược trở về.

” Thích không?”

Trong đáy mắt của Lạc Thần, ánh sáng rực rỡ nhẹ nhàng lay động, ngón tay nàng sờ lên đôi môi bị hôn có hơi sưng đỏ của Sư Thanh Y.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, động tác mềm nhẹ không gì sánh được, dường như rất sợ nếu dùng lực sẽ liền nhào nát cánh hoa  yếu ớt màu hồng nhạt này.

” Ngươi mang bản thân tặng cho ta, món quà lớn như vậy, ta không biết mình có thể nhận nổi hay không.”

Sư Thanh Y nhẹ giọng nói, bàn tay vẫn còn luyến tiếc không muốn rời khỏi người Lạc Thần. Tay nàng đặt trên lưng của Lạc Thần, qua lại mơn trớn, rồi lại trượt về phía trước, phủ lên khối mềm mại trước ngực, có chút vụng về mà vuốt ve nơi đó.

Kỳ thực nàng đến cuối cùng cũng không biết phải làm như thế nào mới có thể khiến nữ nhân này vui thích, cũng không có kinh nghiệm gì, chỉ biết là lúc Lạc Thần khẽ vuốt ve nàng như vậy, nàng sẽ rất có cảm giác, vì vậy nàng cũng học theo cách làm của Lạc Thần, bắt đầu vuốt ve mơn trớn.

Lạc Thần bị nàng vuốt ve qua lại, đôi mắt bắt đầu khép hờ, miễn cưỡng nhịn xuống tiếng thở dốc trầm thấp ở cổ, tay nàng đặt sau gáy của Sư Thanh Y, đưa tay đem đầu của Sư Thanh Y kéo vào bên gáy của mình.

Giọng nói của nàng thấp mà lười biếng, mang theo một loại mị hoặc say lòng người: “Nhận không nổi cũng phải nhận, ngươi phải nhận thử rồi mới biết được.”

Sư Thanh Y bị nàng nhẹ nhàng bên tai thổi ra khí nóng, đáy lòng rung động, liền thừa cơ đang dán bên gáy nàng, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm hôn da thịt nóng rực nơi đó.

Động tác của bàn tay cũng không dừng lại, một tay kê sau lưng Lạc Thần để tránh cho nàng bị bước tường phía sau làm đau, tay còn lại từng tấc từng tất da thịt sờ qua, chạy từ hai khối nềm mại căng tròn trước ngực đến bụng dưới bằng phẳng, cực kỳ âu yếm.

Làm như vậy, nàng sẽ thoải mái sao.

Sư Thanh Y một mặt hôn Lạc Thần, một mặt trong lòng không ngừng phỏng đoán.


Về phương diện này, nàng thật sự là rất ngây ngô, trước kia cũng không từng trải qua những chuyện này, thậm chí ngay cả những văn bản, hình ảnh có liên quan cũng không có nhiệt tình đi xem, nếu như không phải có Lạc Thần làm mẫu một lần nàng căn bản  sẽ không biết độ mê người của loại hình vi thân mật này, cũng bời vì như vậy nên nàng mới đối với bản thân đặc biệt thấp thỏm cùng không có lòng tin.

Có đều nàng lại không biết chỉ với thủ pháp vụng về của nàng như vậy cũng đủ để nữ nhân kia hưởng thụ rồi.

Lạc Thần gắt gao ôm lấy Sư Thanh Y, dán chặt vào người nàng, thỉnh thoảng bởi vì nhịn không được mà bật ra một vài tiếng than thở đè nén.

Môi của Sư Thanh Y cấp bách mà dây dưa tại cổ của Lạc Thần, Lạc Thần đưa tay xoa nhẹ tóc dài tản ra của nàng, bắt lấy đưa lên chóp mũi ngửi ngửi, tất cả đều là hương vị nhẹ nhàng khoan khoái cùng thanh nhã , loại hương vị luôn khiến nàng hoài niệm cùng lưu luyến.

Loại hương vị này rất nhanh liền nương theo nhiệt độ của thân thể lan tỏa, nhè nhẹ từng sợi một thâm nhập vào hơi thở của Lạc Thần, khiến đôi mắt đen kẹt của nàng nhu vào một tầng hơi nước.

Nàng đã nhẫn rất lâu, lâu đến qua vài thế kỷ, vì vậy đêm nay, đấu tranh thế nào cũng không nhẫn được nữa.

Lạc Thần đem Sư Thanh Y kéo đến gần hơn nữa, đưa tay chế trụ đầu của Sư Thanh Y, dán tại lỗ tai đã nóng lên của Sư Thanh Y, đè nặng giọng nói:”Có muốn hay không?”

Sư Thanh Y trong nháy mắt ngây ngẩn cả người.

Nàng đại khái cũng lĩnh ngộ hàm nghĩa của bốn chữ “Có muốn hay không ” này, trên mặt cấp tốc lan tràn một tầng đỏ ửng, tựa như rặng mây đỏ ở chân trời. Thế nhưng nàng vẫn chưa chuẩn bị tốt cho chuyện này, chỉ là cảm giác Lạc Thần của tối nay khiến nàng có chút không kịp trở tay .

Lạc Thần của giờ phút này, cùng nàng trước đây thanh thanh lạnh lạnh hoàn toàn bất đồng. Nương theo hoàn cảnh đặc thù đêm nay, nữ nhân này giống như mầm cây vừa từ dưới đất mọc lên, đã mất đi loại ẩn nhẫn trước đây vốn chôn sâu trong lòng đất.

Tiếng thở dốc của Sư Thanh Y càng thêm nặng, nàng không trả lời câu hỏi này của Lạc Thần, mà Lạc Thần cũng không cho nàng thời gian để trả lời, bàn tay nóng bỏng tiến đến hông của nàng, đem nàng bế lên.

Trong lòng Sư Thanh Y trống rỗng, giống như bắt được cộng rơm cứu mạng, gắt gao ôm lấy cổ của Lạc Thần.

Lạc Thần một mặt cúi đầu hôn nàng, một mặt đem nàng đặt lên trên giường, vặn sáng đèn giường.

Phòng ngủ vốn mờ mịt thoáng chốc tràn đầy ánh sáng, Sư Thanh Y mắt thấy loại bại lộ trong ánh sáng này trong lòng bắt đầu hoảng loạn. Áo tắm của nàng trong lúc dây dưa đã mở ra một khoảng rộng, hiện ra một mảng da thịt trong suốt sống động, trước đó bởi vì Lạc Thần mơn trớn cùng âu yếm mà ửng lên một tầng hồng nhạt.

Sư Thanh Y thấp giọng nói: “Đừng bật đèn.”


Lạc Thần dùng tay trái kê dưới cổ của Sư Thanh Y, tay phải nâng cằm của nàng, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên má của nàng:”Ta muốn nhìn ngươi, nhìn xong liền tắt.”

Sư Thanh Y mím môi, nắm lấy một góc áo ngủ của Lạc Thần:”…….Vậy thì mở, không sao cả.”

Ánh mắt Lạc Thần buông xuống, yêu thương mà hôn lên trán nàng, tay phải trằn trọc đi xuống, đi đến trên đùi Sư Thanh Y.

Trước đó dây dưa một chỗ lâu như vậy, nên lúc đến trên giường cũng không có thời gian cho khúc dạo đầu nữa, mảnh vải nhỏ kia từ lâu đã ẩm ướt mà xuyên thấu, đem chỗ bí ẩn che dấu của chủ nhân bại lộ ra.

Lạc Thần trở mình, để Sư Thanh Y đưa lưng về phía nàng, hôn nhẹ tấm lưng quang lõa của Sư Thanh Y, đồng thời tay phải lại thong thả thăm dò vào giữa hai chân Sư Thanh Y.

Hai chân Sư Thanh Y thon dài thẳng tấp, bởi vì trong lòng bất an cùng giữa hai chân truyền đến kích thích nhẹ nhàng vuốt ve mà càng phát ra căng thẳng. Trước đây nàng cũng không rõ lắm loại sự tình này giữa nữ nhân, cụ thể là cần phải làm như thế nào, hiện tại cảm thấy đầu ngón tay Lạc Thần đặt tại nơi đó, nàng cuối cùng tỉnh ngộ, cả người tựa như dây đàn kéo căng.

Thân thể của nàng kéo căng  đến cứng nhắc, điều này khiến cho Lạc Thần đang hôn nàng bỗng nhiên dừng lại.

Sư Thanh Y đưa lưng về phía Lạc Thần nên nhìn không thấy vẻ mặt của Lạc Thần lúc này, nàng không suy nghĩ gì nhiều mà chỉ là bởi vì quá khẩn trương nên cắn lên lưng bàn tay của mình.

Kỳ thực nàng vẫn chưa chuẩn bị  tốt, trước đó cũng nghĩ kết quả như vậy có phải quá nhanh hay không, thế nhưng Lạc Thần lại nóng bỏng hòa tan nàng, khiến đầu óc nàng trở nên mê muội, thân thể trơn bóng cuộn lại, chờ đợi Lạc Thần động tác tiếp theo của Lạc Thần.

Mặc dù lựa chọn chấp nhận, nhưng thân thể nàng bởi vì nguyên nhân không rõ nào đó mà lạnh run, cứng nhắc đến khiến người đau lòng cùng bất đắc dĩ.

Khóe mắt Lạc Thần vốn có chút phiếm hồng lúc này đã dần dần tan đi, loại thần sắc do nhất thời không tự kiềm chế mà phát ra ở đáy mắt đã dần dần rút đi, đôi mắt nàng lại một lần nữa trở lại loại thần sắc thâm thúy mà trong trẻo.

Quá nhanh rồi, đã dọa đến nàng. Đúng không?

Nàng đã không phải là nàng của trước kia.

Nàng đã quên hết tất cả, vô số lần triền miên cùng vui sướng trong quá khứ nàng cũng đã quên đi không còn một mảnh, không thể giống như trước kia mà đối đãi nàng.

Phải chậm một chút.

Trước kia nhẫn được, thật vất vả nhẫn đến hôm nay, lại không thể nhẫn thêm chút nữa sao.

Thân thể cứng nhắc của Sư Thanh Y cuộn chặt hơn nữa, nàng nằm nghiêng, nhận thấy Lạc Thần ở phía sau thật lâu bất động, dường như đang có chút do dự, không tiếp tục tiến vào thân thể nàng.


Tay của Lạc Thần chậm rãi vuốt ve nàng, giọng nói khôi phục thanh lãnh, trầm thấp nói: “Ngoan.”

Da thịt của Sư Thanh Y bởi vì loại vuốt ve âu yếm này mà dần dần trở nên giãn ra, tay của Lạc Thần dường như xoa dịu nàng, khẩn trương cùng sợ hãi của nàng đã ở trong lòng bàn tay của Lạc Thần chậm rãi chảy đi, cuối cùng biến mất, thân thể cũng còn cứng nhắc như trước nữa.

Lạc Thần ôm  nàng, kề sát tóc dài của nàng, nhẹ giọng cười nói:” Sợ cái gì, đừng khẩn trương, ta cũng không ăn người, sẽ không đối với ngươi làm cái gì.”

Cuối cùng Sư Thanh Y đã hiểu rõ vì sao Lạc Thần lại đột nhiên lại yên tĩnh xuống, nàng trở mình, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của Lạc Thần, đáy lòng tràn đầy ngượng ngùng cùng áy náy: “Xin lỗi, ta là lần đầu tiên, cho nên không……cho nên không…..”

Nàng trong lòng khổ sở một lúc, lại giải thích nói:”Nhưng mà như vậy không có nghĩa là ta không muốn cùng ngươi… không muốn….”

Khóe môi Lạc Thần khẽ cong một cái:”Nghĩ cái gì?”

Sư Thanh Y nhìn vẻ mặt thản nhiên của nàng, cảm thấy nàng thay đổi sắc mặt so với lật sách còn nhanh hơn, không khỏi có chút phiền muộn, giọng nói ép tới cực thấp:”Ngươi mới vừa rồi có đúng hay không đã hỏi ta….. Có muốn hay không?”

“Phải.”

” Đó không phải sao.” Giọng nói của Sư Thanh Y thấp như muỗi kêu.

” Ta chỉ hỏi ngươi có muốn ta hôn ngươi hay không.” Lạc Thần nhéo gương mặt phiếm hồng của Sư Thanh Y, mỉm cười: “Thả lỏng một chút, lúc nãy ta đã hôn xong rồi.”

Sư Thanh Y nghe xong lời này, sắc mặt một lúc trắng một lúc hồng, Lạc Thần càng biểu hiện không để ý như vậy, nàng lại càng áy náy.

Đây thực sự là một đêm kỳ diệu mà điên cuồng, sau khi nàng thu hết dũng khí để bày tỏ, tựa như mở ra một cái khóa, giải phóng loại điên cuồng này để nó không còn bị khống chế nữa. Thế nhưng loại điên cuồng này vẫn bị loại yên tĩnh hiện tại đập tắt, Sư Thanh Y nghĩ nếu như vừa rồi không phải bản thân khẩn trương như vậy, thì hiện tại tuyệt đối đã không phải cục diện như thế này.

Nàng biết rõ thật ra Lạc Thần là muốn nàng, đáy mắt nóng rực cùng nhiệt độ ở lòng bàn tay của Lạc Thần đã nói rõ tất cả.

Muốn nàng nhưng lại băn khoăng về nàng.

Sư Thanh Y nắm chặt áo ngủ của Lạc Thần, kề sát môi nàng sau đó nhẹ nhàng hôn xuống.

Lạc Thần đầu tiên là hơi ngẩn ra, sau đó là đưa đầu ngón tay vuốt ve môi mình, nở nụ cười.

“Chúng ta sau này có rất nhiều thời gian, từ từ sẽ đến.” Sư Thanh Y khẽ cọ chóp mũi của mình lên chóp mũi của Lạc Thần:”Cùng ta  một chỗ, làm nữ chủ nhân của căn nhà này, được không?”

“Ân.” Lạc Thần đáp nàng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui