Trong lúc chờ Lạc Thần tắm, Sở Thanh Y co rúc trên ghế sa lon trong phòng khách, ngẩn cả người.
Liên tục trong một thời gian rất dài, trong đầu nàng toàn là cảnh tượng Lạc Thần trong phòng tắm, không một mảnh vải che thân.
Đường cong mị người, mái tóc đen ướt át, da thịt nõn nà xinh đẹp, cặp đùi thon dài, còn có…
Suy nghĩ hồi lâu, Sở Thanh Y mới lấy lại tinh thần, trên gương mặt thanh tú hiện lên chút điểm đỏ thắm, phảng phất như đào xuân trong nước.
Nàng xoa xoa sống mũi, để nhanh chóng tỉnh táo lại.
Dựa vào tính tình Sở Thanh Y mà nói, nàng tuyệt đối sẽ không để bất kỳ kẻ nào đi vào nhà mình. Vậy mà lần này, nàng cư nhiên đem một nữ nhân xa lạ dẫn về.
Nàng mang Lạc Thần về, một phần vì Lạc Thần là cổ nhân, thân phận ly kỳ. Điều này khiến nàng, một người hành nghề khảo cổ, cảm thấy vô cùng hấp dẫn. Nàng muốn hiểu rõ Lạc Thần hơn, nói trắng ra là muốn nghiên cứu, muốn lấy được tài liệu trân quý từ nàng ấy.
Nhưng sâu trong nội tâm, nàng lại hiểu rất rõ. Chỉ vì chuyện đó, làm sao đủ lý do để nàng dẫn Lạc Thần về nhà tắm rửa, dạy nàng ta cách thích ứng với cuộc sống hiện đại, thậm chí còn để nàng ấy mặc lấy y phục của mình.
Còn có một nguyên nhân quan trọng khác.
Nguyên nhân này, thật ra, Sở Thanh Y cũng không hiểu được.
Nàng chỉ biết là, mỗi lần nhìn thấy Lạc Thần, trong lòng nàng luôn có chút tự trách, không nói được rốt cuộc là vì cái gì. Nàng rất thương Lạc Thần, nếu người cổ đại như Lạc Thần chỉ vì không thích ứng được với thay đổi của xã hội hiện đại mà chịu đả kích, không chen chân vào xã hội này nổi, trong lòng nàng… nhất định sẽ không thoải mái.
Suy nghĩ rất lâu, ánh mắt Sở Thanh Y rơi vào khay trà, chỗ ly sữa tươi Lạc Thần đang uống dở.
Rèm cửa sổ rơi xuống đất, hơi mở ra. Chút ánh nắng chói mắt xuyên thấu qua lớp thủy tinh cửa sổ chiếu vào, làm cho ly sữa tươi như phủ lên một tầng vàng sáng lấp lánh.
Nàng là một người cổ đại, không quen với cuộc sống hiện nay, hai ngày qua, tột cùng là làm sao chịu nổi? Trên người nàng không có tiền bạc hiện hành, không thể mua lương thực. Nàng ta ăn cái gì… lại uống cái gì?
Căn cứ vào suy đoán của Sở Thanh Y, Lạc Thần một thân cổ trang, hơn nữa tính tình u lãnh, chắc sẽ không dễ dàng bắt chuyện với người khác. Vậy, khả năng nàng tìm đến những người khác xin giúp đỡ, đổi lấy thức ăn nước uống ở Trường Sa là vô cùng thấp.
Lúc gặp nhau nơi đường cái, nàng nhìn thấy Lạc Thần, dù tinh thần không tệ, nhưng Sở Thanh Y có thể nhìn thấu được, sắc mặt nàng ấy hơi kém đi so với lần đầu gặp nhau nơi cổ mộ, trông có chút nhợt nhạt. Nói cách khác, trong khoảng thời gian ấy Lạc Thần sống không tốt, có lẽ là do không được ăn uống đàng hoàng.
Nghĩ tới đây, Sở Thanh Y lập tức đứng lên đi tới phòng bếp, định lấy cho Lạc Thần chút thức ăn.
Từ khi dọn ra khỏi Sở gia, Sở Thanh Y sống một mình nên nấu nướng rất tốt. Nàng chuẩn bị một lúc, bận bận rộn rộn cắt nhỏ hành lá, tính nấu một to mì nhỏ. Bấm đốt tay đếm thời gian, nàng mở thêm một bên bếp lửa, đập trứng gà bỏ vào nồi nước sôi.
Trứng gà chín rất nhanh, Sở Thanh Y tắt lửa. Thính lực nàng rất tốt, nghe được thanh âm cửa phòng tắm mở ra, biết Lạc Thần đã xong, liền đem trứng gà gắp lên, để trên vắt mì. Màu vàng óng của trứng gà, hương thơm nồng nàn của nước lèo, màu xanh lá phía trên của hành lá cắt nhỏ, lại thêm mấy miếng thịt bò xắt thật mỏng, màu sắc vô cùng đẹp.
Sở Thanh Y không quay đầu lại, cao giọng nói thật tự nhiên: “Lạc tiểu thư, ta vừa xuống bếp nấu ăn cho ngươi, ngươi hẳn là đói bụng rồi, ăn một chút đi.”
Không ai đáp lời nàng.
Toàn bộ không gian trong phòng lẫn bên ngoài đều vô cùng an tĩnh.
Sở Thanh Y hoảng hốt, nàng có cảm giác như thể vốn mình đã luôn luôn cô đơn một mình trong căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách này, như thể tới tận giờ phút này đây cũng chưa từng có ai ở chung cả, đáy lòng không khỏi có chút lạc lõng.
Hồi lâu, nàng mới từ từ quay đầu lại.
Một nữ nhân cao gầy thoải mái dựa vào cửa phòng bếp.
Mái tóc dài đen nhánh hãy còn rất ướt, miễn cưỡng xõa trên vai, hết sức câu người, nhưng biểu lộ trên mặt nữ nhân lại rất nhạt, như thể có sương mù lượn quanh.
Áo sơ mi trắng của Sở Thanh Y rất hợp với Lạc Thần .
Lạc Thần tựa như trời sinh đã vô cùng thích hợp với y phục màu trắng. Quần dài màu đen thỏa thiếp bao quanh đôi chân thon thả của nàng, thân cao chân dài, cả người thoạt nhìn như người mẫu trong người mẫu.
Áo sơ mi trắng thắt eo, nhìn vào càng có cảm giác thon thả, hai nút phía trước để hở không cài, lộ ra xương quai xanh tinh xảo. Hơn nữa, vì bên trong Lạc Thần không mặc áo lót, sơ mi trắng dính vào ngực, phập phồng câu siết như ẩn như hiện.
Rõ ràng thoạt nhìn hết sức quyến rũ, Sở Thanh Y lại cảm thấy lộ ra chút vị cấm dục bên trong.
Một người cổ đại, nay mặc vào y phục hiện đại, cảm giác cũng không giống nhau, lộ ra nét xinh đẹp mà kiền luyện, lại như có một loại khí chất cổ nhã cao quý lượn quanh. Giờ phút này, thời gian tựa hồ đã ngừng lại ở nàng.
Hiện đại cùng cổ đại hòa trộn vào nhau, không những không kì lạ, mà còn dung hợp hài hòa khiến người khác mê say.
Ánh mắt của Lạc Thần uyển nhược tựa ngọc đen, thâm trầm thầm liễm, an tĩnh quan sát Sở Thanh Y.
Sở Thanh Y sửng sốt một chút, lấy chén đũa đưa cho Lạc Thần, nhẹ giọng nói: “Ngươi mặc… nhìn rất đẹp.”
“Đa tạ.” Lạc Thần nhận lấy, khẽ gật đầu.
Nàng chỉ đơn giản là xoắn ống tay áo sơ mi trắng lên hai vòng, lại mang theo một loại ôn nhu của nữ nhân thạo việc.
Sở Thanh Y dẫn Lạc Thần tới bên cạnh bàn phòng ăn, lại rót thêm một ly nước lạnh, đặt vào trên tay Lạc Thần.
Lạc Thần định định nhìn ly nước trên tay cùng trứng gà vàng trắng xen nhau, nhìn rất lâu, cũng không động đũa.
Sở Thanh Y có chút lúng túng: “Lạc tiểu thư, chẳng lẽ ngươi không thích ăn mì sao? ”
Lạc Thần nghiêng mặt sang bên, nhàn nhạt nói: “Không có, ta rất thích.” Nói đoạn, nàng mới cầm đũa lên, an tĩnh ăn mì.
Sở Thanh Y cùng Lạc Thần không quen không biết, hơn nữa thời điểm người khác đang ăn mà nói chuyện là không lễ phép, nên nàng cũng chỉ ngồi thẳng lưng trên ghế không mở miệng.
Lạc Thần tư thế ưu nhã, nhai kĩ nuốt chậm, rất có học thức. Ngón tay cầm đũa thon dài xinh đẹp, đáng tiếc ngón tay út của tay trái lại không trọn vẹn. Thỉnh thoảng, nàng sẽ nhàn nhạt liếc về Sở Thanh Y một cái. Chạm vào ánh mắt nàng, Sở Thanh Y có chút không biết làm sao, cộng thêm trong phòng ăn an tĩnh, Sở Thanh Y vẫn ngồi như vậy, ngồi dựa ghế sau, đột nhiên như thể ngồi bàn chông.
Nàng vô cùng hối hận trong nhà không có áo lót sạch sẽ phù hợp với Lạc Thần, nàng ấy bây giờ chỉ mặc mỗi áo sơ mi trắng, bên trong cái gì cũng không có. Nên lúc nàng cúi đầu ăn mì, Sở Thanh Y có thể thấy được rõ ràng một ít thứ không nên thấy.
Thật ra thì mua áo lót cho Lạc Thần mới là nhiệm vụ cấp bách.
Rốt cuộc, thấy Lạc Thần ăn xong, Sở Thanh Y thở ra một hơi, rút ra một tờ khăn giấy trong hộp, đưa cho Lạc Thần .
Lạc Thần hiểu ý, hướng Sở Thanh Y gật đầu, rồi cầm khăn giấy lau miệng.
Sở Thanh Y bắt chéo ngón tay, đặt ở trên bàn ăn, trịnh trọng nói: “Lạc tiểu thư, bây giờ chúng ta nói chuyện một chút đi. Có rất nhiều chuyện, ta thấy cần cùng ngươi nói rõ.”
“Nói chuyện gì? Nói như thế nào?” Lạc Thần nhấp một ngụm nước, đôi mắt thâm thúy nhìn Sở Thanh Y.
“Nói những chuyện an bài kế tiếp.” Sở Thanh Y làm việc rất có kế hoạch, trực tiếp mở miệng nói: “Lạc tiểu thư, ta hỏi ngươi, lúc trước ta ở trên xe nói đề nghị hợp tác với ngươi, ngươi có đáp ứng hay không ? ”
Lạc Thần gật đầu: “Ứng. ”
Lúc Sở Thanh Y đang hỏi, thật ra trong lòng đã chuẩn bị xong. Nàng cảm thấy muốn thuyết phục Lạc Thần cùng mình hợp tác, hẳn không phải một chuyện dễ dàng. Chẳng qua trước đó Lạc Thần còn lạnh lùng, bây giờ cư nhiên đáp ứng nhanh như vậy, làm nàng cảm thấy kinh hãi.
Lạc Thần đạm mạc nói: “Sở cô nương, ta đã ứng ngươi, ngươi hà tất biểu lộ như thế?”
Sở Thanh Y xoa xoa mặt mình, cố mỉm cười trấn định: “Biểu tình gì a? Chẳng qua là chuyện Lạc tiểu thư rốt cuộc chịu cùng ta hợp tác làm ta cảm thấy vui vẻ. ”
“Ta cũng rất vui thích.” Lạc Thần ngồi thẳng người, nhìn về Sở Thanh Y: “Sở cô nương, ta có thể đáp ứng yêu cầu của ngươi, cung cấp những thứ ‘tài liệu’ ngươi muốn biết. Nếu ngươi muốn hỏi ta chuyện thời Minh triều, ta nhất định biết gì sẽ nói hết. Nhưng ta là người thích công bằng, ta cũng cần lấy được thứ ta muốn từ ngươi. ”
Sở Thanh Y sửng sốt: “ Trên người ta có cái gì ngươi muốn chứ? Nếu như ngươi muốn thông suốt, muốn ta giúp ngươi nắm giữ tất cả tin tức ở thời đại này thì ở trên xe ta đã sớm nói rồi. Ta sẽ cho trợ giúp cung cấp hết, để ngươi có thể mau chóng thích ứng với thay đổi của xã hội, hơn nữa ta sẽ trả tiền lương cho việc cung cấp tài liệu khảo cổ của ngươi. Nếu như Lạc tiểu thư muốn lấy được những thứ đó thì hoàn toàn không có vấn đề. Ta đã hứa, thì xin ngươi hãy cứ tin tưởng ta.”
“Không phải.” Ánh mắt Lạc Thần thâm thúy, ngữ điệu chậm rãi: “Thứ ta muốn, chính là ngươi ――”
Sở Thanh Y cho là thính lực mình có vấn đề, gương mặt thanh tú hơi đỏ lên: “Hơ... Lạc tiểu thư, ngươi đừng luôn nói ít lời như vậy, làm khó ta, ta thật khó trả lời a.”
“Khó trả lời sao ?” Lạc Thần hời hợt nói: “Ta còn chưa nói xong. Ta nói là, ta muốn 'tài liệu’ liên quan tới ngươi. Tài liệu, nghe từ lời nói lúc trước của ngươi, không phải nơi đây các ngươi gọi như vậy sao ?”
Sở Thanh Y nghẹn lời đôi chút: “Tài liệu liên quan tới ta?"
Lạc Thần gật đầu.
Sở Thanh Y nói: “Cụ thể là phương diện nào?”
Lạc Thần hơi nhíu mày: “Sinh nhật của ngươi, là một thân một mình hay có người thân khác, làm ơn tất báo cho ta. Cặn kẽ từ nhỏ đến lớn, kinh nghiệm cuộc sống, tóm lại là hết thảy mọi chuyện liên quan tới ngươi, ta đều muốn biết. Ngươi ‘nghiên cứu’ ta, tự nhiên ta cũng muốn ‘nghiên cứu’ ngươi, vậy ta mới cảm thấy công bằng. ”
Sở Thanh Y càng ngày càng có cảm giác mình nắm không được nữ nhân trước mắt.
Nàng rốt cuộc là muốn làm cái gì đây?
Thì ra, từ lúc Minh triều bắt đầu điều tra dân số rồi sao? Giáo sư cũng chưa từng nói qua.
Ngón tay của Lạc Thần ở trên bàn ăn nhẹ nhàng nhịp một cái: “Sở cô nương, chẳng qua là những điều ngươi trải qua từ nhỏ đến lớn cùng với sinh nhật ngươi, thậm chí thân nhân gì khác, cũng chỉ là muốn biết thân phận của ngươi mà thôi. Thật ra cũng không coi là bí mật gì. Ta có những thứ để cùng ngươi trao đổi, chuyến mua bán này, ta cảm thấy ngươi cũng không thua thiệt, ngươi vì sao phải do dự ? hay là ―― chính ngươi cũng hồ đồ không rõ, căn bản là không nhớ được?”
Ánh mắt của nàng sắc bén tựa một con dao, như thể muốn đem hết thảy sương mù xé toạc.
“Ta có tên có tuổi, chân chân thật thật sống trên cõi đời này, cũng không phải là từ trong đá chui ra, sao lại không nói ra được.” Sở Thanh Y bị Lạc Thần cho một kích, trong lòng không khỏi khẩn trương, thậm chí có điểm gấp gáp, tiếp nhận lời của Lạc Thần: “Ta sinh vào mùa thu, ngày năm tháng mười, năm một chín tám năm (5/10/1985), bây giờ đã hai mươi bảy tuổi. Lịch của Minh triều các ngươi cùng chúng ta bây giờ khác nhau, hòan tòan thay đổi. Bây giờ, ngươi không có khái niệm rõ ràng nào về thời gian hiện nay, ta có thể giải thích đại khái với ngươi một lần trước.”
“Sinh vào mùa thu, hai mươi bảy tuổi?” Trên môi Lạc Thần hiện lên một tia vui vẻ lành lạnh, cắt đứt lời nàng: “Sở cô nương, ngươi không giống người hai mươi bảy tuổi. Khuôn mặt thoạt nhìn giống như mới hai mươi tuổi vậy, rất trẻ trung.”
“Thật ra thì loài người sẽ già dặn đến một giai đoạn thành thục nhất định. Ví dụ như từ mười tám tuổi tới hai mươi tuổi, sau đó, dung mạo cho đến ba mươi tuổi sẽ không có quá nhiều biến hóa. Giai đoạn trổ mã mỗi người mỗi khác. Có vài người già dặn rất sớm, dù thật ra tuổi còn nhỏ, nhìn rất thành thục. Lại có vài người cho dù tuổi tác không ngừng tăng lên, thoạt nhìn trẻ hơn tuổi thật. Đơn thuần lấy dung mạo để phán đoán tuổi tác sẽ rất dễ nhầm lẫn.” Sở Thanh Y nói đến đây, khẽ mỉm cười: “Bất quá thì, Lạc tiểu thư, ý tứ trong lời nói của ngươi, ta có thể nghĩ là ngươi đang khen ta được bảo dưỡng tốt không?”
“Có thể.” Lạc Thần thanh âm không có gì gấp gáp “Xin lỗi đã cắt lời ngươi. Vấn đề liên quan tới thời gian hiện nay của các ngươi, ta nguyện nghe kỹ càng tường tận. ”
Sở Thanh Y nói: “Vấn đề thời gian thay đổi thì... ta cần biết trước. Lạc tiểu thư, ngươi vào mộ... Xin lỗi đã mạo phạm, ý của ta là, Lạc tiểu thư, cụ thể là năm nào của Minh triều thì ngươi vào mộ? Ta biết mới giải thích được cho ngươi. ”
Dừng một lúc, Lạc Thần mới nhẹ giọng trả lời: “Năm ta vào mộ, đang là năm thứ sáu Hồng Vũ.”
“Là năm Thái tổ hoàng đế Chu Nguyên Chương tại vị?” Sở Thanh Y hứng thú nhắc tới rồi giải thích: “Hồng Vũ năm thứ sáu, dựa theo cách tính lịch của chúng ta ở đây là năm một ba bảy bốn Công Nguyên. Chúng ta áp dụng năm Công Nguyên, bây giờ là Công Nguyên năm hai không một hai. Nói cách khác, Lạc tiểu thư, giờ khắc ngươi tỉnh dậy ở cổ mộ Nhạn Đẳng sơn, tương đương với sáu trăm ba mươi tám năm trôi qua từ triều đại của ngươi. ”
“Sáu trăm ba mươi tám năm sau. ” Lạc Thần nỉ non lập lại một lần nữa, chợt nàng nhàn nhạt cười: “Rất tốt.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...