Dò Hư Lăng (hiện Đại Thiên) Edit

Cảm nhận được đầu ngón tay của Lạc Thần đang phối hợp với mình, bắt đầu chậm rãi run rẩy, sự kìm nén trong lòng Sư Thanh Y cũng không kìm được nữa, giống như muốn bộc phát trên đầu ngón tay Lạc Thần.

Mặt nàng càng lúc càng nóng.

Thoáng thiêu đốt đến khéo mắt Sư Thanh Y cũng ửng đỏ, đỏ hơn nhụy hoa chính là câu miêu tả sắc đỏ say lòng người trên mặt nàng lúc này.

Dáng vẻ mê người của nàng vốn dĩ cũng chỉ có thể nhìn thấy trên giường vào buổi tối, thế nhưng hiện tại lại xuất hiện ngay trong phòng bếp.

Dao gọt trái cây, tủ lạnh, dầu mỡ, rõ ràng là chỗ làm cơm hàng ngày hôm nay bị Sư Thanh Y câu hồn mà ngậm ngón tay tại đây, liền bắt đầu có một loại lý thú khiến người khác huyết mạch sôi trào.

Sư Thanh Y ngậm ngón tay trỏ của Lạc Thần, đầu lưỡi linh hoạt, một lần lại một lần tinh tế liếm ngón tay kia.

Trước đây nàng cũng không dám lớn mật như vậy, nhưng hiện tại chính nàng cũng không biết như thế nào sau khi ăn hai miếng ngó sen Lạc Thần đút cho, dục niệm trong lòng gần như không cách nào khống chế.

Có lẽ là trong cổ lâu đã trải qua quá nhiều việc, rất nhiều lần mạnh sống treo trên sợi chỉ, vì vậy hiện tại trở lại ngôi nhà an tĩnh ấm áp, nên cảm giác hạnh phúc càng ngày càng mãnh liệt, Sư Thanh Y trong lòng đối với Lạc Thần quyến luyến cũng càng thêm sâu sắc, vì vậy lúc này chẳng còn phân biệt được tình huống mà thân cận Lạc Thần dây dưa Lạc Thần.

lúc đầu Lạc Thần rửa tay để thái ngó sen, ngón tay đã dính đầy nước, thậm chí mang theo hương vị ngó sen.

Hiện tại bị Sư Thanh Y liếm như vậy, đầu ngón tay cũng trở nên ấm áp, thậm chí là nóng hổi.

Sư Thanh Y cảm thấy chưa đủ, tay phải trước đó vẫn còn chút cảm giác khó chịu ôm chặt eo Lạc Thần, tay trái lại từ phía sau lướt qua hong Lạc Thần, bắt được cổ tay đang nâng lên của nàng.

Như vậy, nàng thuận thế dẫn dắt ngón tay Lạc Thần, để có thể ngậm sâu hơn một chút.

Ngậm đến rất sâu, cảm giác kích thích dĩ nhiên cũng càng thêm mãnh liệt.

Lạc Thần chau mày, đầu thoáng cúi thấp, tay phải chống lên mép bồn rửa.

Trên mép bồn rửa còn đọng lại chút nước, ngón tay phải của nàng chạm phải nước, nhẹ nhàng xiết lại.

Sư Thanh Y từ phía sau dán sát vào Lạc Thần, cái ôm ôn nhu mà lại nóng rực.

Lạc Thần bị Sư Thanh Y ngậm ngón trỏ trái, càng lúc ngậm càng sâu, cứ như vậy, Sư Thanh Y gần như ngậm nữa ngón tay nàng.


Ngón tay nhẵn nhụi, mềm mại, hơn nữa lại vô cùng ẩm ướt.

Khiến Sư Thanh Y muốn nhanh chóng một ngụm ăn tươi nàng, nhưng rồi lại luyến tiếc, vì vậy chỉ đành tinh tế thưởng thức.

Cảm giác được ngón tay Lạc Thần tiến vào, dò xét càng lúc càng sâu, đồng thời phối hợp động tác gia tăng bên độ cùng lưỡi của nàng, Sư Thanh Y thật sự là nhịn không được nữa, tay phải bắt đầu dò xét, từ dưới vạt áo sơmi của Lạc Thần trượt vào.

Động tác của nàng, đem áo sơmi của Lạc Thần vén lên.

Vòng eo mảnh khảnh của Lạc Thần dưới áo sơmi lộ ra, đường cong lả lướt, thoát ẩn thoát hiện không hề che đậy, nhưng lại mang theo bốn phần ưu nhã đoan chính, sáu phần quyến rũ câu người, dung hợp vào nhau.

Tay phải của Sư Thanh Y trượt vào, tiếp tục trượt lên trên.

".... Ân." Trước đó Lạc Thần kiềm chế không hé môi, hiện tại mi tâm càng nhíu càng chặt, rốt cục đưa lưng về phía Sư Thanh Y, ẩn nhẫn phun ra một tiếng than nhẹ.

Sư Thanh Y nghe được trong lòng run rẩy.

Phải biết rằng Lạc Thần xưa nay là một nữ nhân tiết chế như thế nào, so với Sư Thanh Y thuần thục hơn, kỹ xảo cũng phải hơn hàng nghìn hàng vạn lần, có thể khiến nàng ẩn nhẫn mà rên rỉ một tiếng, có thể nghĩ có bao nhiêu khó có được.

Sư Thanh Y cũng không đợi được nữa, thả ngón tay của Lạc Thần ra, môi chuyển sang hôn lên cổ nàng.

"...... Lạc Thần..... Lạc Thần." Nàng hôn có chút nôn nóng, đồng thời hàm hồ run rẩy nỉ non. Tóc dài đen nhánh mềm mại cũng theo động tác của nàng mà buông xuống vai Lạc Thần, nhẹ nhàng lay động.

Nàng đã quên mất đây là phòng bếp, cũng quên mất hiện tại đang là giữa trưa.

Hiện giờ nàng cư nhiên muốn Lạc Thần.

Sư Thanh Y bị dục niệm dẫn dắt đến thần hồn điên đảo, thậm chí đối với cái khái niệm gọi là "muốn nàng" cũng nhận thức không rõ.

Kỳ thực rất đơn giản, nàng muốn hôn môi Lạc Thần, mơn trớn Lạc Thần, nếu có một loại xâm nhập sâu hơn nữa, nàng cũng sẽ không chút do dự.

Tay phải của Lạc Thần chống trên bồn rửa, ngón tay bị Sư Thanh Y ngậm đến ướt át buông xuống, Sư Thanh Y từ phía sau sờ đến, tay trái cùng nàng đan chặt, tay phải lại tiếp tục vuốt ve da thịt mềm mại trên người nàng.

Đầu Lạc Thần cúi xuống càng lúc càng thấp.


Tóc như tơ lụa đổ xuống, lắc lư vũ động, thắt lưng vốn thẳng tắp cũng theo đầu ngày một cúi thấp mà khom xuống.

Tuy rằng Sư Thanh Y ở phía sau, không nhìn thấy nét mặt của nàng nhưng chỉ dựa vào tưởng tượng, cũng biết nữ nhân đang đưa lưng về phía nàng hiện tại có dáng vẻ ân nhẫn như thế nào.

Vai Lạc Thần hơi run rẩy, đường như cố đè nén mà nói một câu:"Thanh Y."

"....Ân?" Nghe được Lạc Thần đang gọi tên mình, Sư Thanh Y ở phía sau mặt càng đỏ, hàm hồ trả lời nàng.

Động tác mơn trớn trên tay nàng vẫn không dừng lại, trượt đến lưng Lạc Thần, ngón tay khoát lên khóa nội y, muốn cởi bỏ nó, nhưng lại do dự chốc lát.

Lúc này, Lạc Thần đột nhiên xoay người, hai tay vững ôm lấy thắt lưng Sư Thanh Y.

"Tay ngươi mới vừa rồi ở trên lưng ta, đây là muốn làm gì?" Lạc Thần ngẩng đầu, sợi tóc trên trán mềm mại buông xuống, ánh mắt thâm trầm phủ một tầng sương mù.

Môi dưới nổi lên một chút hồng nhuận, có lẽ là nàng vừa rồi ẩn nhẫn cắn môi nên để lại.

Sư Thanh Y vốn dĩ đầu óc đang phát nhiệt, muốn đi cởi nội y của nàng, hiện tại bị nàng bình tĩnh nhìn thẳng như vậy, loại tâm tư đó nhanh chóng thu lại.

Nói chuyện cũng trở nên ấp úng:"Không..... Không muốn làm gì cả."

Lạc Thần vuốt ve thắt lưng của nàng, kéo nàng ôm vào trong ngực, ánh mắt nhìn nàng một lúc, nhận thấy thắt lưng Sư Thanh Y mềm đi, Lạc Thần đột nhiên dán tại bên tai nàng nhẹ giọng nói:"Ngươi muốn... Ngay tại chỗ này thay ta cởi áo sao?"

Hô hấp bên tai nóng rực, Sư Thanh Y nén không được run rẩy, lẩm bẩm nói: "Nội y của ngươi mặc không tốt, ta chỉ là giúp ngươi.....điều chỉnh lại."

"Thật không? Cảm ơn ngươi chu đáo như vậy." Lạc Thần dán nàng gần hơn nữa, giọng nói cũng nhẹ hơn, hỏi tiếp: "Ngươi biết đây là chỗ nào sao?"

Sư Thanh Y đưa tay nắm lấy ngón tay nàng, ma xui quỷ khiến lại theo ý của nàng mà trả lời:"Phòng bếp."

"Phòng bếp thì để làm gì?" Lạc Thần biết rõ còn cố hỏi.

"Nấu ăn." Đầu lưỡi Sư Thanh Y xoắn lại, nhưng lại trả lời lưu loát đến quỷ dị.


Lạc Thần nói: "Vậy ngươi mới vừa rồi, hình như không phải đang nấu ăn, mà là đang làm...cái khác?"

Sư Thanh Y: "......."

"Đây là chỗ nấu ăn." Giọng nói của Lạc Thần mềm mại mị hoặc như nước, nhưng vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc:"Dùng để làm việc đó, còn thể thống gì?"

Sư Thanh Y vừa rồi hoàn toàn bị câu mất hồn, nên mới bất chấp hoàn cảnh, hiện tại bị Lạc Thần giả vờ chính kinh mà nhắc nhở như vậy, trong lòng giống bị tạt một chậu nước lạnh, nhất thời thanh tỉnh rất nhiều.

Mặt nàng vẫn còn phiếm hồng, hàng mi rũ xuống:"Quả thật là... Có chút không ra thể thống gì."

"Nếu nơi này không ra thể thống gì." Khóe miệng Lạc Thần ngậm tiếu ý, giọng nói thấp mà mềm nhẹ:"Chúng ta đổi chổ khác, vậy liền có thể thống."

Sư Thanh Y hiểu ý tứ trong lời nói của nàng, hơi cúi đầu, nhìn về phía phòng ngủ, tựa hồ lo lắng chốc lát, mới đứng đắn nói: "Thế nhưng thời gian tựa hồ cũng không quá có thể thống."

Lạc Thần nhẹ nhàng "xuy" một tiếng, cúi đầu cười rộ lên.

"Ngươi lại cười cái gì." Sư Thanh Y buồn bực nói:"Ta rất nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này."

"Lông mày đều nhíu lại, ngươi quả nhiên rất nghiêm túc suy nghĩ." Lạc Thần xoa nhẹ mi tâm của nàng, cười nói: "Như vậy xem ra, chúng ta chi bằng chọn một thời gian cùng địa điểm có thể thống, mới không phụ sự nghiêm túc của ngươi."

Nàng nhẹ giọng ái muội nói:"Ta thấy tối nay, trong phòng, rất thích hợp."

Ngôn từ của nàng mang ý trêu chọc như vậy, Sư Thanh Y nhịn không được miên man suy nghĩ đến buổi tối.

Điều chỉnh tư duy một lúc, đột nhiên lại nhẹ nhàng nhéo lên thắt lưng nàng một cái, sau đó mới chỉnh sửa lại áo sơmi cho nàng:"Đều tại ngươi."

Lạc Thần vô tội nói: "Làm gì lại trách ta?"

"Ai bảo ngươi....vừa rồi đút ta ăn ngó sen."

"Rõ ràng là ngươi tự mình nói muốn ăn." Lạc Thần mặt không chút thay đổi nói: "Trước đó ta hỏi ngươi " có muốn hay không", ngươi tự mình nói "muốn"."

"Muốn" chữ này cố ý nói đến đầy ẩn ý, nhưng nàng lại không quên nghiêm túc đánh giá một phen :"Còn trả lời rất lưu loát."

Sư Thanh Y quả thực sắp điên rồi, miễn cưỡng nhẫn nhịn, vén tay áo đến trước bồn rửa, thấp giọng nói: "Ta đến làm bữa trưa, có chút đói bụng."

"Ngươi mới vừa rồi không phải ăn rồi sao? sao lại đói." Lạc Thần đi đến, đem ngón sen ẩm ướt rửa sạch, chuẩn bị làm gỏi ngó sen.

"Hai miếng ngó sen, có thể xem là gì?" Sư Thanh Y vừa rồi bị dục niệm quấn thân, hiện tại khát vọng tiêu tán, kết quả thật đáng buồn chuyển thành anh hùng vô địch thèm ăn.


Nàng thực sự bắt đầu cảm thấy vô cùng đói.

Lạc Thần nghiêng đầu:"Vậy, còn ta?"

Sư Thanh Y đang xử lý sườn lợn vừa rã đông, nghe nói như thế, chân thiếu chút nữa là đứng không vững.

Lạc Thần mỉm cười không nói, nàng mở lọ dấm, rót vào một cái chén thủy tinh.

Trải qua một phen dây dưa trước đó, bầu không khí trong phòng bếp quả thực mờ ám đến xướng cốt nhũn ra. Sư Thanh Y mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, miễn cưỡng duy trì bình tĩnh, lúc này mới có thể thỏa đáng làm bữa trưa.

Rau xanh, sườn lợn xào ớt xanh, canh rong biển, cộng thêm một phần gỏi ngó sen.

Sư Thanh Y đang cúi đầu yên lặng uống canh, Lạc Thần gắp một miếng ngó sen đưa đến:"Bây giờ, còn muốn sao. Ân?"

Nàng cười đến tinh quái, Sư Thanh Y mặt băng bó nhìn nàng, cắn nửa miếng, ăn xong nói :"Chua quá."

"Chua sao. Chẳng lẽ ta cho thiếu đường?" Lạc Thần thu đũa lại, đem nửa miếng ngó sen còn lại không nhanh không chậm ăn vào trong miệng.

"Đúng vậy, đường của ngươi thật sự là cho quá ít." Sư Thanh Y cúi đầu ăn cơm.

Lạc Thần cũng phối hợp nàng một câu hai nghĩa nói:"Vậy sau này ta hẳn là nên cho nhiều đường một chút mới phải."

Đang nói chuyện thì điện thoại di động trên bàn trà reo len, Lạc Thần nhìn sang bàn trà ra hiệu, Sư Thanh Y lúc này mới đứng lên đến bên bàn cầm điện thoại di động, vừa nhìn, là Dương thúc gọi đến.

"Dương thúc." Sư Thanh Y nói: "Đã ăn cơm chưa? Có chuyện gì?"

"Vẫn chưa, thím Dương của ngươi đang làm cơm." Trong điện thoại giọng nói của Dương thúc có vẻ lo lắng, ho khan một tiếng mới nói:"Sư Sư a, con vật nhỏ trước đó ngươi gởi nuôi, nó..."

"Nguyệt Đồng nó làm sao vậy?" Sư Thanh Y trực giác có gì đó không ổn, hơi nhíu mày.

"Nó không thấy đâu nữa."

Sư Thanh Y: "......"

Lạc Thần đang trong phòng bếp nhìn nàng, xa xa nhận thấy Sư Thanh Y không thích hợp, liền buông đũa, bước đến.

Sư Thanh Y cách điện thoại, hỏi: "Dương thúc, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui