================
Khung xương Lâm Nhất khá lớn, dáng người lại gầy mảnh, mỗi lần cong lưng phần xương bả vai sẽ nhô cao lên tựa như đôi cánh bướm sắp phá kén chui ra.
Rất đẹp, nhưng cũng rất dễ vỡ.
Anh không nói gì nữa, Đoàn Triết lẳng lặng kéo góc chăn lên che đậy thân thể cả hai người.
"Lâm Nhất, khát vọng được yêu thương là bản năng của loài người, chuyện đó không có gì sai trái hết." Hắn áp lòng bàn tay ấm áp lên lưng Lâm Nhất nhẹ nhàng vuốt ve, cất giọng trầm khàn đều đặn, "Không cần cố bào chữa cho những người đã tổn thương anh, tổn thương chính là tổn thương, đừng hợp lý hóa chúng lên nữa."
Vòng tay Lâm Nhất quấn quanh hắn bỗng dưng càng siết chặt hơn.
Đoàn Triết bị anh quấn đến thở không nổi, hắn hít sâu mấy hơi, di động ngón tay hướng lên phía trước, lòng bàn tay chạm vào gương mặt ướt át lạnh lẽo.
"Anh từng kể, dì Trác nói với anh là ——' anh có khác gì ba mình đâu '." Đoàn Triết lau mặt cho anh, ngón tay lại bị dòng nước mắt trào ra thấm ướt đẫm, "Anh nghĩ, bà ấy thật sự cho rằng như vậy sao?"
Hắn tạm dừng một lát rồi thay bằng ngữ khí khẳng định: "Thật ra trong lòng anh biết rất rõ, những lời này không phải do dì ấy nói, là anh tự áp đặt suy nghĩ của mình lên người mẹ anh, anh mượn lời mẹ anh để nói cho chính mình nghe."
Cánh tay Lâm Nhất lại tăng thêm sức lực, Đoàn Triết có thể cảm nhận lồng ngực anh đang lên xuống dồn dập, run rẩy không ngừng.
Hắn vỗ mạnh hai phát lên lưng Lâm Nhất, hạ giọng: "Lên tiếng đi nào."
Lâm Nhất không lên tiếng, anh chưa từng khóc mà phát ra tiếng động.
Đoàn Triết giữ cằm nâng mặt anh lên, hôn phớt một cái lên môi.
"Nghe lời." Ngón cái hắn cọ qua đôi môi mím chặt, ngữ khí càng nhẹ nhàng hơn, "Đừng cắn răng, mở miệng ra."
Lâm Nhất thả lỏng khớp hàm căng chặt, một luồng không khí tươi mới lập tức tràn mãnh liệt vào buồng phổi, cùng với đó là một loại cảm xúc xa lạ bao nhiêu năm nay chưa từng được đánh thức.
Là tủi thân.
Anh đã giãy giụa một mình dưới đáy giếng trống rỗng tối đen kia rất nhiều năm.
Tại sao người này không thể xuất hiện sớm hơn một chút chứ?
Anh vùi mặt vào ngực Đoàn Triết, nhẹ nhàng phát ra từng tiếng nức nở đứt quãng, kìm nén và trầm thấp.
*
Sáng sớm hôm sau, Lâm Nhất bị tiếng đồng hồ báo giờ uống thuốc đánh thức, lúc này trong phòng chỉ còn một mình anh.
Lâu lắm rồi mới ngủ được một giấc yên ổn như vậy, nhớ mang máng trước đó Đoàn Triết có đánh thức nhưng anh vẫn tiếp tục ngủ mơ màng, không nhớ rõ bản thân có đáp lại hắn không.
Tủ đầu giường đặt một chồng quần áo gấp gọn gàng, trên cùng là hộp đựng thuốc, bên cạnh còn có một cốc nước đầy.
Anh uống thuốc xong lại liếc nhìn di động một cái, bên trong cũng có tin nhắn Đoàn Triết gửi đến —— "Giờ nghỉ trưa tôi sẽ về, chờ tôi cùng đi ăn cơm đấy."
Anh ném điện thoại sang một bên, nhận ra một sự thật phũ phàng: Ngủ nướng là tật xấu rất dễ lây.
Lâm Nhất bò vào ổ chăn mềm mại nằm tiếp đến tận 10 giờ hơn, sau đó bị một cuộc điện thoại công việc đánh thức mới chậm chạp ngồi dậy thay bộ quần áo Đoàn Triết để lại cho mình. Anh cầm cốc nước lọc đi ra phòng khách, kéo toàn bộ rèm cửa để ánh nắng xâm chiếm không gian căn phòng.
Cặp loa Dynaudio hoành tráng cực kỳ nổi bật cũng được phủ một lớp màu vàng kim ấm áp.
Mấy ngày rồi không đăng gì lên tài khoản Đồ Hoa, Lâm Nhất quyết định phải tùy tiện đăng cái gì đó góp vui để giết chết quãng thời gian nhàm chán này, thế là một bên vừa vắt óc soạn nội dung, bên kia tùy tay bật đầu CD lên.
Bản cello concerto cung Mi thứ của Elgar ai oán vang lên từ bộ loa.
Chuyện khiến anh khá bất ngờ là hiệu suất âm thanh của bộ loa đắt tiền này lại không hề tuyệt vời như trong tưởng tượng. Thế nhưng sau đó Lâm Nhất mới nhận ra thứ ảnh hưởng đến chất lượng âm thanh không phải xuất phát từ phần cứng.
Anh quay trở lại chỗ đầu đọc CD, rút đĩa ra rồi lơ đãng cầm nó lên ngắm nghía.
Đây là một chiếc CD cá nhân tự thu tại nhà.
Trên thế giới chỉ có hai chiếc, một chiếc hiển nhiên nằm trên tay Lâm Nhất.
Một chiếc khác đang lẳng lặng nằm trên giá CD nhà anh.
—
"Asuka" thật sự bây giờ mới xuất hiện nè, hôm qua chỉ là clone thôi ạ...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...