Đồ Hoa

Chương có nội dung bằng hình ảnh

================

Hôm nay hắn cực kỳ dính người, rất là khó dỗ, hai tay Lâm Nhất chống eo hắn cố lắm mới đẩy ra được: "Đi thôi, vào luyện đàn với tôi một lát."

"Với anh?" Đoàn Triết nhạy bén bắt ngay được từ khóa.

"Hả." Lâm Nhất hỏi, "Cậu bận việc khác à?"

"Tôi..." Đoàn Triết vốn chuẩn bị về nhà mình lấy thêm ít sách vở và quần áo, lời đến bên miệng đột nhiên ma xui quỷ khiến cong vòng sang hướng khác, "Không bận gì hết."

Lâm Nhất hất tay hắn, đi thẳng về hướng phòng làm việc.

"Cẩn thận dưới chân nhé." Anh đẩy cửa phòng, giơ tay ấn công tắc bật sáng đèn.

Đây là lần đầu tiên Đoàn Triết bước chân vào phòng làm việc của Lâm Nhất. Căn phòng này còn rộng hơn so với tưởng tượng, diện tích lớn hơn phòng ngủ chính rất nhiều, sàn gỗ nâng cao hơn phòng khách một đoạn, mặt tường lót một lớp vật liệu cách âm và tiêu âm dày. Vị trí từng là cửa sổ được cải tạo thành cửa sổ cách âm, sau khi đóng kín căn phòng sẽ hoàn toàn bị cắt mất nguồn sáng tự nhiên, bốn góc tường còn lắp đặt hõm tam giác tần thấp*.


*Hõm tần thấp (低频陷阱): Hõm tần số thấp là một cấu trúc hấp thụ âm thanh để hấp thụ các sóng đứng tần số thấp cụ thể và là một thiết bị xử lý âm thanh được lắp đặt trong các góc phòng, thiết kế đặc biệt cho rạp hát tại gia và phòng thu. Nó có thể cải thiện âm thanh tần số thấp, loại bỏ hoặc trì hoãn sóng đứng và làm cho âm thanh rõ hơn, từ đó cải thiện chất lượng của hệ thống âm thanh.



"Cứ ngồi tự nhiên." Lâm Nhất nghiêng đầu mỉm cười với hắn, bày ra dáng vẻ tiếp khách lịch sự.

Đoàn Triết nhìn chung quanh một vòng, ngoại trừ ghế đàn ra chỉ trông thấy chiếc ghế dựa duy nhất đặt trước cái bàn gỗ dài bọc vải nhung đen, trên mặt bàn đặt một dàn PC và một hàng thiết bị xử lý âm thanh mà hắn không biết tên.

Lâm Nhất di chuyển chiếc micro đặt gần ghế đàn nhất ra xa, đến bên giá để đàn nhấc đàn cello xuống, liếc nhìn Đoàn Triết một cái: "Kỷ Xuân Sơn chưa đặt chân vào chỗ này đâu."

Đầu tiên Đoàn Triết khá kinh ngạc, sau đó cúi đầu bật cười ngồi xuống ghế.

"Muốn nghe bài gì?" Lâm Nhất dựng đàn ngồi ngay ngắn, tùy tiện lướt mấy ngón tay lên màn hình di động.

Đoàn Triết đáp: "Bài nào cũng được."

Lâm Nhất vốn không trông cậy hắn có thể cho ra gợi ý gì mang tính xây dựng, bèn tùy ý chọn một bản nhạc đệm ca khúc: "Vậy chọn bài nào tôi ít luyện đi."

Đoàn Triết dán người vào lưng ghế, chậm rãi khép mắt thư giãn giữa tiếng cello êm dịu. Nếu không phải trên mặt hắn còn treo nụ cười nhàn nhạt thì Lâm Nhất sẽ cho rằng hắn ngủ gật luôn rồi.

Nhưng sau đó ý cười nhàn nhạt kia cũng biến mất.

Ở thời điểm Lâm Nhất hoài nghi hắn đã ngủ thật, đối phương lại đột nhiên mở bừng mắt.

"Anh nghỉ một lát đi." Đoàn Triết nói.

Lâm Nhất vừa kéo xong chương đầu tiên bản Cello Concerto cung Mi thứ* của Elgar, còn chưa kịp trình diễn kỹ thuật tay cực nhanh ở chương thứ hai nên rất mất hứng, ấn nút tạm dừng nhạc đệm: "Đã đi đến đâu đâu mà đòi nghỉ?"


(*Cello concerto in e minor, op.85 - Edward Elgar)

Đoàn Triết nghiêm túc nói: "Bản nhạc này quá nặng nề."

Lâm Nhất phản bác qua loa: "Phần sau hết nặng rồi."

Đoàn Triết đứng lên tùy tiện đi vài bước trong phòng, ý đồ dời đề tài: "Chỗ này là nơi Đồ Hoa biểu diễn luôn à?"

Hắn vừa nhắc tới Lâm Nhất cũng đột nhiên được khơi mào hứng thú: "Làm sao cậu biết đến tài khoản Đồ Hoa kia?"

Đồ Hoa vừa debut trên mạng không bao lâu thì J đã nhấn nút follow, lúc ấy anh chỉ mới đăng được vài ba bản nhạc ít ỏi.

"Japan_Tweet." Đoàn Triết đáp.

*日推: Trang blogger chuyên đề cử các ấn phẩm truyện tranh, hoạt hình và âm nhạc liên quan đến văn hóa 2D

Lâm Nhất khá kinh ngạc nhướn mày: "Japan_Tweet?" Lại tiếc nuối thở dài một tiếng, "Tôi rất nghi ngờ gu âm nhạc của cậu đấy."

"Anh đối xử với fan như thế à?" Đoàn Triết hung hăng khiển trách, "Tôi là fan cứng của Đồ Hoa đấy nhé."


Lâm Nhất cúi đầu gảy dây đàn, bật cười: "Thế xem như cậu theo đuổi thần tượng thành công còn gì."

Lúc anh ngẩng đầu lên lại Đoàn Triết đã không còn cười nữa. Lâm Nhất vẫn tiếp tục duy trì nụ cười không sơ hở, dời mắt nhìn sang chỗ khác.

"Tôi nghỉ ngơi đủ rồi." Anh đặt đàn dựa vào ngực, cầm lấy di động đặt trên bàn, "Vậy đổi sang bài khác vui hơn đi."

- -------------------

Lời tác giả:

Kỷ Xuân Sơn: Quả nhiên em chỉ là một thằng em rẻ rúng.

Lâm Nhất (mở ghi chú danh bạ ra chụp màn hình, click gửi): Đừng xem trọng bản thân đến thế.

Cello Concerto cung Mi thứ của Elgar, bản tôi giới thiệu do Jacqueline du Pré biểu diễn. Chương thứ nhất có đăng trên Weibo nha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận