================
"Tại anh?"
Thật ra trước khi Bạch Nghiên Sơ mở miệng, Đoàn Triết đã thông qua phản ứng của anh ta mà biết được đáp án, thế nhưng vẫn không nén được liên tục chất vấn: "Nghĩa là anh biết lý do anh ấy lại bị thương. Miệng vết thương đó sâu đến mức cần giải phẫu khâu lại, nhưng anh hoàn toàn không phát hiện ra?"
Bạch Nghiên Sơ nghiến chặt hàm không trả lời, không phải anh ta không phát hiện, chỉ là...
Lạnh nhạt bỏ qua.
Trong một khoảng thời gian rất dài, Lâm Nhất vẫn luôn dùng những hành động rất cực đoan để khống chế anh ta, khiến anh ta sợ hãi. Số lần bị uy hiếp càng gia tăng, anh ta càng dần sinh ra cơ chế tự phòng vệ.
Bạch Nghiên Sơ vô cảm với những vết thương của Lâm Nhất.
Thời khắc rời khỏi nhà Lâm Nhất, anh ta nhìn những giọt máu đỏ tươi nhỏ giọt dưới sàn, trong đầu chỉ còn lại phẫn nộ và phiền chán.
Bạch Nghiên Sơ không nói một lời, Đoàn Triết cũng bình tĩnh lại một chút, cố gắng khống chế vẻ thất thố của mình. Giờ phút này hắn nên làm một người lắng nghe chứ không phải người phán xét, đây là kỹ năng nghề nghiệp mà hắn được đào tạo.
"Tôi đã hỏi qua mấy người bạn làm bên khoa ngoại và phục hồi chức năng, tình huống như của Lâm Nhất trước mắt không có biện pháp chữa trị tận gốc, chỉ có thể dùng phương pháp vật lý trị liệu để giảm bớt cảm giác tê mỏi." Đoàn Triết nói.
Bạch Nghiên Sơ cũng lấy lại bình tĩnh, giơ tay lên vuốt vuốt mặt, hỏi Đoàn Triết: "Em ấy xem vật tôi đưa chưa?"
"Xem rồi."
"Thế... phản ứng thế nào?"
Đoàn Triết không quá muốn tiếp tục xoáy thêm vào đề tài này, cũng thật sự không biết nên trả lời kiểu gì, chỉ đành hàm hồ nói qua loa: "Không biết." Dừng một chút lại nói, "Tôi chỉ nhận chuyển thư, chuyện khác tôi không biết."
Ngữ khí của hắn không quá tự nhiên, ánh mắt cũng có chút né tránh, nhưng hiện tại Bạch Nghiên Sơ không có tâm tư đi để ý những chi tiết nhỏ nhặt như vậy. Anh ta hắng giọng một cái, khôi phục lại vẻ nho nhã lịch sự: "Bác sĩ Đoàn, tôi có thế đến Hòa An tìm cậu không?"
Đoàn Triết nhét hai tay vào túi, yên lặng lâu thật lâu mới đáp: "Gần đây lịch của tôi bị xếp kín lắm rồi."
Bạch Nghiên Sơ không miễn cưỡng, bèn suy nghĩ một phương pháp giao lưu tương đối không dễ dàng chiếm dụng thời gian của hắn: "Vậy nếu tôi có chuyện gì không rõ có thể nhắn tin hỏi cậu được không? Có thời gian rảnh cậu hãy trả lời, không có thì thôi."
Đoàn Triết lại trầm mặc.
"Tôi đã hại Lâm Nhất chịu nhiều khổ sở." Bạch Nghiên Sơ nói, "Tôi sẽ không để em ấy một mình nữa đâu..."
"Sao anh biết bây giờ Lâm Nhất chỉ có một mình?" Đoàn Triết đột nhiên cắt ngang.
Bạch Nghiên Sơ ngẩn người, cân nhắc lại ý tứ trong câu hỏi của hắn: "Chẳng lẽ Lâm Nhất đang kết giao với cậu?"
Đoàn Triết bị những lời này hỏi kẹt.
Từ đêm Giáng Sinh đến tận bây giờ vẫn luôn là một mình hắn đơn phương xông về phía Lâm Nhất, còn anh chỉ bị động hùa theo, quả thật hắn không có tư cách nói như vậy.
"Ý tôi không phải thế." Đoàn Triết cúi đầu thấp giọng giải thích, "Xung quanh có rất nhiều người quan tâm đến anh ấy, Lâm Nhất chưa bao giờ đơn độc."
Bạch Nghiên Sơ nhẹ nhàng thở ra một hơi.
"Tôi biết, cả cậu và Kỷ Xuân Sơn đều muốn bảo vệ em ấy, cũng biết các người không tin tưởng tôi. Ở thời điểm Lâm Nhất cần tôi thì tôi lại chạy trốn, tôi đã làm sai quá nhiều chuyện." Ánh mắt lẫn ngữ khí của anh ta đều bình tĩnh, "Làm sai là làm sai, tôi không muốn biện hộ, nhưng tôi có thể trả giá không chỉ hai trăm phần trăm thời gian, kiên nhẫn và sức lực, tôi sẽ hoàn trả tất cả những gì mình còn nợ cho em ấy. Chỉ cần Lâm Nhất cho tôi cơ hội đền bù."
Đoàn Triết nhìn anh ta, không tiếp lời.
Anh ta nhớ rõ những gì hắn đã nói lúc ở Hòa An.
Một người không quên được tình cũ, một người khác quyết tâm hối cải. Nếu đây là một bộ phim truyền hình máu chó chiếu trên TV vào 8 giờ tối hằng ngày, Đoàn Triết cảm thấy mình hẳn đang đảm nhận vai phụ pháo hôi chạy qua chạy lại giữa các vai chính, phụ trách thúc đẩy một kết cục có hậu đại đoàn viên.
Bạch Nghiên Sơ nói xong liền cúi đầu nhìn đồng hồ, nhắc nhở Đoàn Triết: "Cậu nên quay về đi, thời gian sắp hết rồi đấy." Anh ta đứng thẳng dậy, vỗ vỗ bụi bẩn dính trên bộ âu phục rồi mỉm cười chào tạm biệt Đoàn Triết, "Tôi đi trước đây, dùng dằng ở đây dễ bị em ấy nhìn thấy lắm. Những lần trị liệu sau cậu cứ để Lâm Nhất tự hẹn, tôi đã nói trước với thầy Cù rồi."
—
Ông đốc tờ vẫn là nam chính thật nhé, giả bao đổi:(
Đùa đấy, thực ra nếu không có Dr.Wibu xuất hiện thì mình nghĩ anh Lâm thà chết cũng không định quay lại với anh Bạch đâu, từ sau vụ ẩn hôn với lừa ngủ là hết hy vọng rồi, chỉ có ông đốc tờ không biết nguyên nhân sâu xa vụ đó nên mới mất tự tin cho rằng ảnh nhớ mãi không quên người cũ thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...