===========================
Sáng sớm ngày hôm sau, Đoàn Triết rời khỏi nhà đúng như mong muốn của Lâm Nhất.
Nhiệt độ cơ thể khôi phục làm đầu óc cũng minh mẫn hẳn lên, Đoàn Triết trầm ngâm suy xét về tình huống hiện tại một lần nữa mới nhận ra, bản thân năm mười ba tuổi đúng là vẫn có thể cung cấp chút hỗ trợ hiệu quả.
Thời điểm đồng hồ chỉ vào con số 11 giờ trưa, hắn mới cuốc bộ về được đến ngôi nhà cũ mình từng sinh sống hồi cấp hai. Chìa khóa dự phòng vẫn nằm ở vị trí cũ trong trí nhớ, Đoàn Triết mở cửa vào nhà, nhắm thẳng mục tiêu trong phòng ngủ của mình —— Móc ra số tiền tiết kiệm suốt năm tháng trời trong ngăn kéo bàn học.
Tuy rằng rất có lỗi với bản thân năm mười ba tuổi, nhưng lúc này hắn thật sự không có cách nào khác. Vì Đoàn Triết ba mươi tuổi, Tiểu Đoàn Triết mười ba tuổi nhất thiết phải làm chút hy sinh.
Mấy bộ truyện tranh hắn đang nhắm đến có lẽ phải mất thêm ít lâu nữa mới mua được rồi.
Suy xét đến khả năng dễ tạo ảnh hưởng không tốt đến tương lai, Đoàn Triết chỉ rút trong kho báu nhỏ kia ra năm trăm tệ. Hắn ghé trung tâm thương mại mua một chiếc áo khoác giữ ấm rồi tạt qua hiệu thuốc mua một hộp thuốc trị cảm cúm, sau đó leo lên xe bus trở về biệt thự nhà Lâm Nhất.
Thời gian còn sớm, sắc trời sáng rõ, Đoàn Triết không dám chắc giờ này Lâm Nhất đã tan học về chưa nên chỉ đứng trước hiên ôm tâm thái cầu may mà ấn một tiếng chuông cửa.
Thế mà có người ra mở cửa rất nhanh.
Bác sĩ Đoàn sống ba mươi mốt năm trên đời, lần đầu tiên cơn sốc óc đạt đỉnh điểm chỉ trong một nháy mắt.
Bạch Nghiên Sơ ngơ ngác nhìn hắn, chần chừ hỏi: "Anh là ai?"
Bạch Nghiên Sơ mười tám tuổi đã sở hữu vẻ góc cạnh và khí chất của thanh niên trưởng thành, Đoàn Triết lặng đi mất vài giây, cố gắng duy trì vẻ ngoài bình thản: "Chào cậu, tôi là chuyên gia tâm lý của cô Trác Vân."
Chuyên gia tư vấn tâm lý là nghề nghiệp thời thượng mới xuất hiện vài năm trở lại đây, ngày đó vẫn chưa có quá nhiều người biết đến nên đây là lần đầu Bạch Nghiên Sơ nghe có người tự giới thiệu mình như vậy. Tuy anh ta không hiểu lắm nhưng vẫn lịch sự đáp lại một câu "Chào anh".
Qua một đêm cẩn thận suy nghĩ, trình độ tự biên tự diễn của bác sĩ Đoàn đã có tiến bộ vượt bậc, hắn khẽ mỉm cười với Bạch Nghiên Sơ, ngữ khí rất tự nhiên: "Chắc cậu đây là Bạch Nghiên Sơ nhỉ, cô Trác Vân từng nhắc đến tên cậu với tôi."
Đối phương biết rõ tên họ mình khiến Bạch Nghiên Sơ khá bất ngờ, anh ta nghiêng người nhường đường cho Đoàn Triết, còn chưa kịp mở miệng nói "Mời vào" đã nghe thấy tiếng Lâm Nhất vọng ra từ đằng sau:
"Anh lại tới đây làm gì nữa?"
Đoàn Triết bước vào huyền quan thấy Lâm Nhất đang vùi người trên ghế sô pha phòng khách, trên người mặc bộ áo ngủ bằng vải bông màu đen, chân bắt tréo, một tay chống cằm, khuỷu tay tựa vào tay vịn ghế sô pha, sắc mặt treo đầy vẻ khó chịu vì bị làm phiền.
Vẻ ôn hòa lịch sự vừa rồi lập tức bốc hơi bằng sạch, bác sĩ Đoàn chưa bao giờ làm việc ngoài phòng tư vấn hôm nay trợn mắt nói dối: "Tôi đến để làm việc."
Lâm Nhất hỏi lại một câu: "Làm việc gì?"
Ánh mắt Đoàn Triết đảo qua hình ảnh TV tạm dừng, trên màn hình đang chiếu một bộ phim điện ảnh lãng mạn của Pháp mà hắn đã xem qua. Căn cứ theo tình hình thực tế trong nhà, có thể suy đoán hôm nay tám phần là Lâm Nhất không đi học.
Sắc mặt bác sĩ Đoàn càng đen hơn: "Hiện giờ, chăm sóc em chính là công việc của tôi."
"Tôi không cần anh chăm sóc, cũng không cần chuyên gia tâm lý gì hết." Lâm Nhất lúc lắc chân, ném một cục chocolate vào miệng rồi thưởng thức vị ngọt đắng từ từ tan ra, "Tôi không bị bệnh."
"Không nhất thiết phải bị bệnh mới cần đến chuyên gia tâm lý, công tác dự phòng cũng rất quan trọng đối với sức khỏe tinh thần." Đoàn Triết nghiêm túc giải thích xong lại quay đầu nhìn Bạch Nghiên Sơ vẫn đang đứng ngoài cuộc quan sát, "Bây giờ cậu có tiện không? Cho tôi xin chút thời gian nói mấy câu đi."
*
Lâm Nhất ngồi nghịch remote TV đến mất hết kiên nhẫn, vừa chuẩn bị đứng dậy ra ngoài xem xét đã thấy Bạch Nghiên Sơ kéo cửa cùng Đoàn Triết quay vào nhà. Anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, hai con người xa lạ lần đầu gặp mặt thế mà đã đứng nói chuyện với nhau suốt bốn mươi phút đồng hồ.
Nhác thấy Bạch Nghiên Sơ cầm chìa khóa nhà mình từ tủ huyền quan chuẩn bị ra về, âm điệu Lâm Nhất tức khắc kéo cao một quãng lớn: "Bạch Nghiên Sơ, anh phải về nhà rồi à? Không ăn cơm tối với em sao?"
Khuôn mặt Bạch Nghiên Sơ lộ vẻ khó xử, cất chìa khóa vào túi đứng chần chừ ngoài cửa: "Lâm Nhất, anh phải về nhà tập đàn."
Hôm nay vì một cuộc điện thoại của Lâm Nhất mà anh ta đã xin nghỉ học nửa ngày, rốt cuộc về đến nơi mới biết đối phương chỉ muốn rủ mình cùng ngồi xem phim mà thôi.
Tuy Lâm Nhất không quá vui nhưng cũng không cưỡng ép, Bạch Nghiên Sơ sắp bước vào kỳ thi đại học cam go, giữa trưa hôm nay anh gọi điện thoại kéo người về nhà vốn đã thấy hơi có cảm giác tội lỗi áy náy.
"Thế..." Lâm Nhất thỏa hiệp, "Chờ anh thi xong rồi sẽ có thời gian rảnh chơi với em đúng không?"
"Ừ." Bạch Nghiên Sơ đáp, "Thi xong là anh rảnh rồi."
Đoạn đối thoại giữa hai người kia quá buồn nôn khiến Đoàn Triết không nhịn nổi phải lên tiếng nhắc: "Lâm Nhất, em cũng nên tập đàn đi."
Lâm Nhất lập tức từ chối: "Tôi không tập đàn."
"Nghe lời."
"Nghe lời."
Bạch Nghiên Sơ và Đoàn Triết gần như đồng thời mở miệng, dứt lời mới ngơ ngác nhìn nhau một cái.
Cái liếc mắt của Bạch Nghiên Sơ mang theo chút bất ngờ và bối rối. Cái vị bác sĩ Đoàn này lúc nói chuyện với mình rất lịch sự nhã nhặn, vừa khách khí vừa xa cách, thế nhưng thái độ với Lâm Nhất lại quá mức tự nhiên, thậm chí có chút áp đặt. Đối với một người xa lạ mà nói, sự áp đặt của hắn đã đạt đến trình độ gây phản cảm.
Cái liếc mắt của Đoàn Triết thì tương đối thuần túy hơn.
Hắn chỉ cảm thấy khó chịu.
Lâm Nhất cũng khó chịu, quay sang hỏi Bạch Nghiên Sơ: "Anh đứng về phía ai thế?"
Bạch Nghiên Sơ lấy lại tinh thần, bất đắc dĩ nói: "Anh có thể đứng về phía ai được chứ?"
Đoàn Triết thật sự nghe không nổi nữa, lập tức đổi chủ đề: "Tối nay em muốn ăn gì?"
Hắn không rõ lắm về khẩu vị của Lâm Nhất mười lăm tuổi, đành phải nhặt ra một thứ anh thích nhất trong trí nhớ rồi hỏi: "Trứng xào cà chua, được không?"
"Tôi không ăn trứng xào cà chua."
"Em ấy không ăn trứng xào cà chua."
Lâm Nhất và Bạch Nghiên Sơ cũng đồng thời mở miệng.
Đoàn Triết thật sự hoài nghi ký ức của bản thân bị nhiễu ở chỗ nào đó nên buột miệng thốt lên: "Không phải em rất thích món đó sao?"
Lâm Nhất hỏi: "Ai nói?"
"Nếu không thì thế này đi." Bạch Nghiên Sơ cũng cố gắng dời đề tài, "Lát nữa chờ bên nhà tôi nấu cơm xong sẽ mang một phần sang cho hai người." Anh ta nhìn sắc mặt ốm yếu của Đoàn Triết, "Hình như bác sĩ Đoàn bị cảm rồi đấy."
Đúng là Đoàn Triết có chút cảm mạo, hôm qua ngồi ngoài trời lạnh giá mấy tiếng đồng hồ, sáng nay lại đi bộ thêm mấy cây số, hiện giờ cổ họng hắn sưng đau, nhức đầu chóng mặt, vừa rồi nói chuyện với Bạch Nghiên Sơ đã đánh ít nhất là mười cái hắt xì.
Thế nhưng bác sĩ Đoàn thân tàn mà không phế, dứt khoát từ chối thẳng: "Không cần đâu, để tôi đặt..." Lời vừa ra khỏi miệng đã phải quẹo đường vòng, "Đi ra ngoài mua cơm sau."
Bạch Nghiên Sơ không nhận ra chút dị thường nho nhỏ này, anh ta đưa tay lên xem đồng hồ, thời gian không còn sớm nữa.
"Được, vậy tôi về nhà đây." Anh ta nhìn Lâm Nhất, kiên nhẫn dặn dò, "Lâm Nhất, em nhớ tập đàn chăm chỉ, nghe lời bác sĩ Đoàn nhé."
Chờ anh ta đi khuất, Lâm Nhất ngồi lại xuống ghế sô pha, ấn remote tiếp tục chiếu phim.
Sự tín nhiệm mà Bạch Nghiên Sơ dành cho Đoàn Triết khiến anh không thể hiểu nổi, liền mở miệng hỏi không hề khách khí trong lúc hai mắt vẫn dán chặt vào màn hình TV: "Anh cho Bạch Nghiên Sơ ăn bùa mê thuốc lú gì rồi hả?"
Thấy đối phương đến một ánh mắt cũng không thèm cho mình, Đoàn Triết chưa hết bực bội vì màn chạm mặt lúc nãy lại tiếp tục bị thái độ chống đối này châm dầu vào lửa: "Người lớn nói chuyện, trẻ con đừng hỏi linh tinh."
Lại là một tên người lớn tự cho mình đúng. Lâm Nhất quay đầu trừng hắn một cái, khóe miệng hơi nhếch thành một nụ cười nhạt rồi không nói gì nữa.
Đoàn Triết ngồi xuống đầu bên kia sô pha, yên lặng cùng Lâm Nhất xem phim thêm mấy phút.
《 Cuộc đính hôn lâu dài 》là một bộ phim điện ảnh đề tài tình yêu của Pháp mà hắn rất thích, kể về tình cảm của một cặp đôi thanh mai trúc mã vẫn hướng về nhau không mảy may suy chuyển trong suốt cuộc chiến tranh dài đằng đẵng.
Rất lãng mạn, đẹp đẽ và cảm động.
Đáng tiếc là giờ phút này bác sĩ Đoàn chỉ nếm được cảm giác dày vò từ nội dung bộ phim.
"Em thích xem kiểu phim này à?" Đoàn Triết lơ đãng hỏi.
Bọn họ từng cùng nhau xem qua không ít phim điện ảnh, trước giờ Lâm Nhất vốn không hề hứng thú với kiểu phim có tiết tấu chậm rãi, nhưng suy xét đến khả năng khẩu vị anh đã thay đổi rồi, biết đâu sở thích phim ảnh cũng...
"Không thích." Lâm Nhất thất thần đáp, "Nhưng Bạch Nghiên Sơ thích."
Lửa lại bị đổ thêm dầu.
Đoàn Triết vươn dài tay cầm điều khiển lên bấm tắt TV.
"Anh làm gì thế?" Lâm Nhất quay đầu nhìn hắn, "Tôi còn chưa xem xong mà!"
Mặt Đoàn Triết lạnh tanh, nói một hơi: "Nam chính không chết, chỉ mất trí nhớ thôi, cuối cùng nữ chính tìm được anh ta, happy ending."
Lâm Nhất nghẹn họng nhìn trân trối, khiếp sợ vì độ vô liêm sỉ của hắn: "Anh còn dám spoil?"
Đoàn Triết xả tức xong, lúc này mới cảm thấy hình như mình đúng là hơi ấu trĩ thật.
"Hay là..." Hắn trả lại remote TV vào tay Lâm Nhất, ngữ khí cũng hạ xuống, "Để tôi xem với em bộ khác?"
"Anh tự đi mà xem." Lâm Nhất ném điều khiển lên ghế sô pha rồi ngoảnh mặt bỏ lên lầu. Anh khóa trái cửa phòng ngủ lại rồi không bước ra ngoài nữa.
Giữa chừng Đoàn Triết có lên một lần gọi anh xuống ăn cơm. Ban đầu Lâm Nhất không thèm lên tiếng, nhưng người đứng bên ngoài cứ gõ cửa không ngừng, thậm chí sau đó còn hăm dọa sẽ gọi cảnh sát. Thấy hắn quá ồn ào, Lâm Nhất bèn gào một câu vọng ra "Đừng làm phiền tôi nữa".
Tiếng đập cửa lập tức dừng lại.
Hơn 9 giờ tối, Lâm Nhất thấy dưới lầu không có động tĩnh gì nên bước xuống nhìn thử. Anh lấy một chai nước khoáng từ tủ lạnh nhân tiện liếc mấy hộp cơm chưa mở nắp trên bàn.
Cửa gian phòng Đoàn Triết ở mở hé ra một cái khe nhưng không thấy ánh sáng lọt ra, có vẻ như đã ngủ rồi.
—
Lời tác giả:
Đi chôm tiền tiêu vặt của trẻ em mười ba tuổi, đây gọi là vô đạo đức hay mất nhân tính nhỉ...
Đau lòng cho Tiểu Đoàn Triết một giây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...