Đồ Hoa

=================

Lâm Nhất bước ra khỏi cổng chính trung tâm nghệ thuật, vừa đặt chân xuống bậc thang cuối cùng đã nghe từ phía sau bay tới một tiếng gọi "Lâm Nhất".

Anh đã rời xa sân khấu chính thức được hơn mười năm, giờ đột nhiên trở lại với tư cách nghệ sĩ khách mời duy nhất trong chuyến lưu diễn của Bạch Nghiên Sơ, tin tức này lan truyền nhanh chóng trong giới đồng môn cũng không lấy làm kỳ quái.

Nhưng không ngờ Ngu Nhược Doanh lại đuổi đến tận đây.

Lâm Nhất quay đầu, vẻ mặt rất phức tạp: "Cô làm thế này trông giống fan cuồng lắm đấy."

"Cậu suy nghĩ nhiều rồi." Ngu Nhược Doanh tiến lên vài bước đến trước mặt Lâm Nhất, hiển nhiên không định thăm hỏi đơn giản một câu đã thả cho anh đi, liền bày ra tư thế chuẩn bị nói việc trong nhà, "Đến đây làm việc mới nghe tin Bạch Nghiên Sơ cũng tới, trùng hợp thế nào chuẩn bị ra về lại đụng ngay phải cậu."

Lâm Nhất bắt đầu hối hận vì đã trả lời cô ta. Anh không thấy trường hợp này có gì đáng xấu hổ, chỉ là ngại giải quyết phiền toái.


Sớm biết vậy cứ giả vờ không nghe thấy là được rồi.

"Gần đây tôi nghe được một tin đồn thú vị lắm." Ngu Nhược Doanh hoàn toàn không quan tâm anh có phản ứng gì, chỉ ra vẻ bí ẩn, "Nghe nói Bạch Nghiên Sơ ly hôn là vì một gã đàn ông, lúc vợ anh ta gọi điện thoại tới, hai người đó đang ở trên giường với nhau." Cô nàng ngẩng đầu nhìn Lâm Nhất, đôi mắt hàm chứa ý cười, "Lâm Nhất, là cậu đúng không?"

Lâm Nhất vừa vặn cao hơn cô ta một cái đầu, lúc này anh chỉ cụp mắt, gương mặt nhìn không ra vui giận, bình tĩnh hỏi lại: "Trên giường anh ta có ai thì liên quan gì đến người yêu cũ như cô?"

Ngu Nhược Doanh không cười nữa, lạnh mặt nhìn Lâm Nhất vài giây mới nói: "Trình độ đàn hát không bằng ai, nhưng thủ đoạn chia rẽ người khác lại tiến bộ lên nhiều đấy."

Lâm Nhất lười đấu võ mồm với cô ta, chỉ nói: "Gần đây tôi đang lo tích đức, không hầu chuyện cô được nữa đâu."

Dứt lời, anh giơ tay chỉnh lại vị trí đai an toàn trên hộp đàn rồi nghiêng người đi vòng qua Ngu Nhược Doanh.

"Lâm Nhất," Ánh mắt Ngu Nhược Doanh vẫn bám sát theo bóng lưng anh, "Lúc cậu làm người thứ ba phá nát gia đình người khác, đã bao giờ cảm thấy có lỗi với mẹ mình chưa?"

Lâm Nhất nắm chặt đai an toàn, dừng chân lại.

Ngu Nhược Doanh còn muốn tiếp tục nói nữa thì Bạch Nghiên Sơ đã đứng ngay sau lưng gọi tên cô ta. Hai người nói chuyện âm lượng không nhỏ, Bạch Nghiên Sơ vừa ra khỏi thang máy đã nghe thấy giọng cô nàng nên chạy gấp vài bước chặn ngang giữa bọn họ, thấp giọng nói với Ngu Nhược Doanh: "Chuyện tôi ly hôn không liên quan gì đến em ấy."

"Không liên quan?" Ngu Nhược Doanh cười lạnh một tiếng.


"Sau đó anh vẫn chia tay với tôi," Cô khẽ liếc theo bóng lưng Lâm Nhất, "Có phải vì cậu ta không?"

Bạch Nghiên Sơ dừng một chút rồi lặp lại: "Không liên quan đến em ấy."

Trước cổng chính trung tâm nghệ thuật luôn có người đến người đi, trận ồn ào của bọn họ đã hấp dẫn ánh mắt tò mò của không ít người qua đường. Bạch Nghiên Sơ kéo cánh tay cô ta, thấp giọng nhắc nhở: "Đây không phải chỗ nói chuyện."

Ngu Nhược Doanh dùng sức gạt tay anh ta ra.

"Bạch Nghiên Sơ," Cô nhìn chằm chằm vào mắt Bạch Nghiên Sơ, cất giọng quá cao nên nghe hơi sắc nhọn, "Năm đó tại sao anh muốn quay lại với tôi?"

Bạch Nghiên Sơ im lặng nhìn hốc mắt cô gái đã đỏ bừng.

Buổi tối hôm chia tay Ngu Nhược Doanh lần đầu tiên vẫn còn rõ ràng trước mắt.

Anh ta vẫn nhớ rõ hình ảnh bản thân sau khi bị cồn làm tê dại đầu óc, cái bản thân vừa giận dữ vừa bạo lực, khiến chính mình cảm thấy sợ hãi và xa lạ kia.


Chuyện đáng sợ và xa lạ không kém chính là ánh mắt Lâm Nhất nhìn anh ta vào sáng ngày hôm sau.

Bạch Nghiên Sơ bỏ chạy trối chết trong ánh mắt lạnh nhạt xen lẫn tuyệt vọng đó, rồi lại muốn thông qua cách thức "trở về quỹ đạo" để chữa trị mọi thứ. Nhưng anh ta đã lựa chọn phương pháp hoàn toàn sai lầm, vết thương không chỉ khép miệng, ngược lại còn thối rữa trầm trọng hơn.

Một cái tát vang dội từ phía sau đột ngột đánh thức Lâm Nhất đang trong cõi thần tiên. Lúc anh quay đầu nhìn, Ngu Nhược Doanh đã lướt qua người đi thẳng không thèm quay đầu lại.

Sắc mặt Bạch Nghiên Sơ không có chỗ nào là ổn, anh ta vẫn cố giữ chút thể diện cuối cùng, giả vờ không sao hỏi Lâm Nhất: "Đã bắt được taxi chưa? Hay là để anh đưa em về nhé?"

Lâm Nhất dời mắt khỏi dấu ngón tay đỏ bừng trên mặt anh ta, thấp giọng đáp "Không cần".

Anh móc di động nhìn thời gian, lại ấn mở ứng dụng đặt xe, vừa nhập địa chỉ vừa nói: "Quyết định xong thời gian luyện tập lần tới thì liên lạc lại với tôi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui