=================
Lâm Nhất nhấc vĩ đứng lên khỏi ghế đàn, nói với Bạch Nghiên Sơ: "Nghỉ một lát đi, tôi ra ngoài hút điếu thuốc đã."
"Xin lỗi." Bạch Nghiên Sơ vuốt mặt.
Hôm nay đã là lần thứ ba bọn họ hẹn nhau cùng tập luyện, nhưng thỉnh thoảng Bạch Nghiên Sơ vẫn đàn lỗi giữa chừng.
Chỗ khó của《 Oblivion 》nằm ở biểu đạt chứ không cần kỹ xảo ngón đàn quá điêu luyện, những sai lầm cấp thấp này hoàn toàn không nên, cũng không thể xuất hiện trên người một nghệ sĩ tiêu chuẩn như Bạch Nghiên Sơ.
Lâm Nhất đặt đàn cello lên giá rồi rời khỏi phòng tập đàn, đứng ngoài sân thượng châm một điếu thuốc.
Bạch Nghiên Sơ là người thông minh, lẽ ra anh ta phải hiểu lý do anh lựa chọn tác phẩm này ngay khi nhận được tin nhắn. Piazzolla là nhà soạn nhạc mà cả Lâm Nhất lẫn Bạch Nghiên Sơ đều ngưỡng mộ, nhưng hai người bọn họ lại gần như chưa từng đứng cùng một sân khấu biểu diễn tác phẩm kinh điển 《Oblivion 》bao giờ.
Vấn đề nằm ở chỗ Lâm Nhất, thời còn cùng nhau học nhạc, mỗi lần Bạch Nghiên Sơ đề nghị luyện tập bản nhạc này, Lâm Nhất luôn lấy lý do "ý nghĩa không tốt" để từ chối.
Chưa hút được mấy hơi, sau lưng anh đã vang lên tiếng bước chân chậm rãi nhẹ nhàng, Lâm Nhất quay đầu lại nhìn, nói câu "Tôi xong ngay", lại rít mạnh thêm một hơi thuốc lá.
Bạch Nghiên Sơ bước tới đứng sóng vai cùng anh trên lan can sân thượng, nói: "Cho một điếu đi."
Lâm Nhất kinh ngạc hỏi: "Anh biết hút thuốc à?"
Bạch Nghiên Sơ thành thật đáp: "Không biết."
Lâm Nhất bật cười, ném cả thuốc lá và bật lửa cho anh ta.
"Thủ đoạn kháng nghị của anh ấu trĩ quá đấy."
"Không phải anh cố ý đàn sai đâu." Bạch Nghiên Sơ rút một điếu từ trong hộp ngậm lên miệng, lúng búng nói, "Nhưng đúng là không muốn đàn bài đó."
Anh ta bật lửa châm thuốc, kết quả hơi đầu tiên vì hút quá mạnh nên phải cúi đầu ho khan không ngừng. Lâm Nhất chờ anh ta ho xong, đột nhiên khẽ gọi một tiếng: "Anh Tiểu Bạch."
Động tác của Bạch Nghiên Sơ cứng đờ.
Từ ngày lên cấp hai Lâm Nhất đã không còn gọi anh ta bằng cái tên này nữa.
"Cảm ơn anh đã giúp tôi hẹn chữa bệnh ở chỗ thầy Cù."
Bạch Nghiên Sơ kinh ngạc ngẩng đầu: "Em biết rồi à?" Anh ta không ngờ Đoàn Triết sẽ nói chuyện này cho Lâm Nhất nên hơi ngơ ngác, "Anh..." Ấp úng hết nửa ngày, cuối cùng chỉ bật ra được thêm một câu "Xin lỗi em".
"Xin lỗi tôi làm gì." Lâm Nhất nói, "Dễ gì hẹn được với thầy Cù, tôi cảm ơn anh còn không kịp."
"Tay của em..." Bạch Nghiên Sơ dựa lưng vào lan can nhắm chặt mắt lại, "Lúc ấy anh không biết..."
"Lúc ấy nhất định anh đang khổ sở lắm."
Bạch Nghiên Sơ yên lặng.
Thái độ ôn hòa bình tĩnh của Lâm Nhất không hề khiến anh ta dễ chịu hơn. Lần đầu nhìn đến tên tác phẩm Lâm Nhất gửi đến, anh ta đã hiểu rõ tất cả.
Lâm Nhất đang muốn nói lời từ biệt.
"Hồi nhỏ anh không giống như vậy, là tôi cố chấp muốn giữ anh cho riêng mình, ngược lại chỉ càng đẩy anh ra xa hơn." Lâm Nhất rút nửa điếu thuốc lá trong tay Bạch Nghiên Sơ ra, giúp anh ta dụi tắt, "Nếu có cơ hội làm lại lần nữa, tôi nhất định sẽ cố gắng trở thành một đứa em trai ngoan ngoãn đủ tư cách."
Anh ngửa mặt thở dài: "Do tôi bắt đầu trước nên mới hại anh biến thành như bây giờ, quả thật rất có lỗi với anh. Nhưng tôi vẫn muốn nói lời hòa giải với quá khứ."
Bạch Nghiên Sơ vẫn không nói gì như cũ.
"Anh Tiểu Bạch." Lâm Nhất nghiêm túc nhìn anh ta, nói rất nhẹ nhàng chậm rãi, "Sau khi chuyến lưu diễn kết thúc, chúng ta hãy quên nhau đi."
《 Lãng quên 》, là một bản nhạc từ biệt không thể thích hợp hơn.
Bạch Nghiên Sơ im lặng hồi lâu, cuối cùng móc từ trong túi áo vest ra một tấm vé: "Của em này."
Lâm Nhất nhận vé liếc qua một cái, là chỗ ngồi trung tâm ở hàng ghế đầu tiên.
"Vị trí tốt thế cơ à." Anh cất vé vào túi rồi khẽ gật đầu với Bạch Nghiên Sơ, "Anh vất vả rồi."
"Lâm Nhất." Bạch Nghiên Sơ hít sâu một hơi, giọng có chút khàn khàn, "Cho anh một cái ôm tạm biệt đi."
"Không được đâu." Lâm Nhất lắc đầu, từ chối rất kiên quyết, "Có người sẽ không vui."
Bạch Nghiên Sơ ngẩn ra, bỗng nhiên nhớ tới lời Đoàn Triết nói ngày trước bèn chần chừ hỏi: "Em có người yêu rồi à?"
Lâm Nhất phóng mắt nhìn ra phía xa, nheo mắt cười không đáp.
"Hôm nay không tập nữa đúng không?" Anh vỗ vỗ vai Bạch Nghiên Sơ, nói như trêu chọc, "Anh về nhà tự tập đi, đến ngày công diễn đừng ngáng chân tôi là được."
- -------------------
Lời tác giả:
《 Oblivion 》, tác phẩm của Astor Piazzolla, phiên bản song tấu piano / cello tôi chia sẻ lên Weibo nhé.
- --
Tiện đây chia sẻ cho mọi người bản Oblivion mà editor thích nhất, tối hôm đầu tiên tình cờ nghe nó xong tức ngực ngủ không được luôn...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...