Đồ Heo, Thích Cãi Anh Lắm Hả
Nó ngồi đó ngắm nhìn hắn trân trân như lâu rồi không ngắm mà thèm lắm vậy (chứ gì nữa o.0). Khuôn mặt này nó đã vô tình lãng quên trong một khoảng thời gian dài rồi. Nó thật có lỗi...Nó đưa tay quệt nhẹ mấy giọt mồ hôi trên gương mặt hắn, có lẽ hắn đã quá mệt mỏi.
Nhưng không...nó bỗng nhớ ra cảnh tượng đáng sợ đó, cái cảnh tượng mà khiến tim nó phải đau đến nghẹt thở. Tay nó liền dừng lại và rời khỏi khuôn mặt ấy. Mấy ngón tay của hắn khẽ động đậy...Nó lập tức nằm xuống và nhắm mắt như nãy giờ không có chuyện gì xảy ra cả. Nó thật sự không thể đối diện với hắn, thật không thể!
Hắn cảm thấy một cảm giác đau nhẹ ở trán nhưng vẫn im lặng giả vờ ngủ để cảm nhận xung quanh. Tiếp sau đó là một cảm giác được ai đó chạm vào thật khẽ ở khuôn mặt. Nó! Là nó, nó đã tỉnh phải không? Hắn vui mừng khôn xiết nhưng vẫn nằm yên hưởng thụ cái cảm giác ấm áp từ đôi bàn tay của nó. Nhưng sao cái cảm giác ấy đâu mất rồi? Đôi bàn tay ấy đã rời đi từ lúc nào, hắn cảm thấy hụt hẫng. Hắn từ từ mở mắt và nhìn nó. Mắt nó vẫn nhắm. Không lẽ hắn nhầm sao? Sao có thể, rõ ràng là nó mà. Hắn buồn quá! Không lẽ nó vẫn còn giận hắn? Chẳng lẽ nó thực sự không muốn đối diện với hắn? Nghĩ thế rồi hắn đứng dậy định bụng ra căn tin mua thức ăn cho nó, cũng gần sáng rồi. Nếu nó không muốn đối diện với hắn, thì chí ít cũng phải ăn chứ.
Hắn rời phòng bệnh với một tâm trạng buồn thê thảm. Ngay sau đó, Elly đến. Không biết đi làm sao mà hắn chẳng nhìn thấy Elly, nhưng Elly thì đã thấy hắn nhưng không gọi. Nhìn hắn với khuôn mặt thất thần như vậy, Elly thấy thật xót. Cô đứng trước cửa phòng bệnh của nó mà phân vân không biết có nên vào hay không. Không biết cô có làm phiền nó không? Nhưng rồi cô hít một hơi rồi đẩy cửa bước vào. Nó vẫn nằm đó, ánh mắt hướng xa xăm ngoài cửa sổ, nơi có những giọt sương sớm phất phới trong bầu không khí se se lạnh.
-Chị...-Elly ngập ngừng, có vẻ như nó đã tỉnh
-Cô thắng rồi mà...-nó nhẹ nhàng nói, âm điệu không một cảm xúc, bình thản đến độ khiến người bên cạnh nghẹt thở
-Không...chị đã hiểu...nhầm rồi..-Elly run run nói, với dáng vẻ lúc này của nó không sợ mới là lạ
-Hiểu nhầm?-Nó mở mắt hơi to nhìn Elly, ánh mắt này vừa chứa đựng sự ngạc nhiên, vừa mang vẻ khinh bỉ
-Em là em họ của anh Vũ mà-Elly lấy lại bình tĩnh mà nói, có gì mà cô phải sợ chứ
-Em họ sao?-Nó hơi cười (tg cũng không biết nụ cười đó là vui hay chế giễu nữa)
-Vâng, em vừa từ Mĩ về và......bla.....bla.....-Elly từ từ kể lại sự việc hôm đó cho nó nghe-XIn lỗi...vì đã không giải thích rõ ràng khiến chị phải gặp tai nạn như thế này
Nó nãy giờ nghe Elly kể mà mắt cứ mở to dần và miệng cũng há hốc. Không lẽ nó bị tai nạn là uổng phí hay sao? Vậy mà nó còn làm mặt lạnh với hắn nữa. Rốt cuộc là hắn sai hay nó sai? Không biết. Dù ai sai đi chăng nữa nó cũng phải dằn mặt hắn vì cái tội không chịu giải thích rõ ràng (hứ!lúc đó chị có cho người ta cơ hội giải thích đâu)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...