Đồ Heo, Thích Cãi Anh Lắm Hả
-Mà anh là ai? Tại sao tôi lại ở đây?-nó không hề để ý tới vẻ mặt bối rối của anh chàng
-A! Quên giới thiệu, tôi là Lâm Hữu Nhân, mọi người thường gọi tôi là A Nhân. Cô là do tôi phát hiện khi đang đi đánh cá, cô bị trôi dạt vào bờ biển nên tôi đưa cô về đây cứu cũng được hơn một tuần rồi-A Nhân từ từ giải thích
-Vậy à? Cảm ơn anh nhưng...nhưng...-nó bỗng ấp úng
-Nhưng sao?-A Nhân
-Tôi...là ai?-nó
-Tôi cũng không biết nữa, nhưng nhìn cách ăn mặc cũng như giọng nói thì tôi nghĩ cô không phải người vùng này-A Nhân nhìn nó ngẫm nghĩ rồi nói
-Vậy giờ tôi phải làm sao đây?-nó như sắp khóc. A Nhân ngạc nhiên, không ngờ cô bé này lại yếu đuối như vậy. Vừa lúc đó, ngoài cửa có tiếng nói vọng vào
-Nếu con không chê, có thể ở lại làm con nuôi của ta-Mẹ Nhân từ ngoài bước vào
-Chào cô!-nó lễ phép
-Mẹ!-Nhân
-Ừ! Con nghĩ sao với đề nghị của ta?-bà gật đầu với Nhân rồi nhìn nó mỉm cười. Nó tự dưng thấy thương người phụ nữ này quá, bà ta không đẹp, không quý phái hay đại loại là những gì đó cao sang mà bà chỉ mang nét mặt của một người mẹ cơ cực, tần tảo và cần cù. Gương mặt đã hằng lên nhìu nết nhăn nhưng vẫn lộ rõ nét hiền từ qua đôi mắt. Trong đôi mắt ấy, nó nhận thấy một sự gần gũi đến khó tả. Hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải.
-Cô...?-Tiếng A Nhân làm nó bừng tỉnh khỏi suy nghĩ của mình.
-À...vâng...con rất vui ạ-nó vui vẻ trả lời. Dù sao cũng không còn cách nào khác. Đây là nơi duy nhất để nó có thể nương tựa. Hơn nữa, làm con gái nuôi của cô ấy thì có gì mà không tốt chứ hihi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...