Đồ Hâm! Tôi Thích Cậu

Chúc mấy chế đọc truyện vui vẻ ;)
;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;
Lúc này nó mới ngước mặt lên nhìn cho kĩ ân nhân cứu mạng.Thật tình cờ và thật bất ngờ.Là tên "cẩu tạp chủng".Không bây giờ phải gọi là Thế Anh chứ nhỉ.Ôi anh hùng của đời Giao.
Tên du côn bị đánh đột ngột nên văng ra khá xa.Nhân cơ hội này nó kéo tay Thế Anh leo lên xe rồi lấy lại bình tĩnh nói :
-Nhanh.Lên xe chạy mau còn kịp.
Hắn vẫn đứng với vẻ mặt bình thãn nhếch mép trả lời:
-Sao phải chạy.Muốn thì cậu chạy một mình đi.Đồ khùng.
Nó liếc xéo hắn rồi thả cánh tay đang nắm tay hắn ra.Hét to:
-Cậu khùng thì đúng hơn đấy.Muốn chết thì cứ đứng yên đó đi.
Hắn ko thèm để ý đến lời nó.Hắn quay lưng tiến gần lại phía tên côn đồ đang nằm rên trên mặt đường.Cú đá khá mạnh làm tên này ko thể đứng dậy được.Hắn nhìn tên du côn và nói:
-Nhìn kĩ tao đây.Có biết ai ko,lần sau có chọc gái thấy người yêu tao thì né xa ra nghe ko hả.Có ngày ko có xác mà mang về nữa đấy nghe chưa?
Tên này nhìn một hồi rốt cuộc cũng nhận ra hắn cúi đầu rồi nói :
-Vâng thưa anh Bin.Lần sau em ko giám thế nữa đâu ạ.

Hắn có vẻ hài lòng về câu trả lời của tên này.Cười nhạt rồi nói:
-Vậy thì tốt.Nhớ những gì mày nói đấy nhé.
-Vâng đại ca đi ạ_tên này nói với theo
Hắn nói rồi kéo tay nó đi cứ như kiểu người yêu thật í.Nó thì cảm thấy khó chịu vô cùng cố gắng giằng bàn tay ra nhưng ko thể.Hắn xồng xộc kéo nó ra ngoài xe rồi nói cụt ngủn:
-Chở đi.
Nó giằng tay ra khỏi tay hắn rối hét lên :
-Gì cơ?Cậu đang đùa tôi à tôi thế này cậu thế này mà bắt tôi chở á.Mà còn cái vụ ban nãy cậu nói ai là bạn gái cậu chứ tôi còn chưa xử đấy.Đồ hâm.
Hắn nhăn mặt hỏi lại:
-Tuỳ cậu thôi.Hay là để tôi dắt cậu lại chỗ ban nãy cho tên kia cho nó xé xác cậu ra nhờ.Với cả tôi nói cậu là người yêu tôi đấy sao nào?Thích lắm ở trong đó chứ giả nai.
Nó nghĩ thầm trong bụng dù gì hắn cũng cứu mình nên thôi chở tí cũng ko chết ai.Nhưng tất cả chỉ là nguỵ biện vì sợ quay lại chỗ tên du côn ban nãy.Nghĩ rồi nó nói:
-Thôi được rồi coi như số tôi đen.Lên xe đi.
Hắn bộ mặt lạnh tanh leo tót lên yên sau ngồi ko chút do dự.
Nó gồng mình lên đạp mãi mới lên nổi cái dốc.
Lúc đầu hắn nghĩ xe đạp còn điện nên mới bắt nó chở.Ai ngờ bây giờ thấy nó đạp thế này đúng là thương thật.Làm trai ai làm thế.
Hắn liền ghé vào tai nó nói như ra lệnh :
-Xuống xe.Mau!!!
Nó vẫn im lặng tiếp tục đạp cho đến khi hắn quát lên:
-Có xuống ko thì bảo.Tôi mà ôm thì đừng trách đấy.
Vừa nghe đến đây nó thắng xe gấp làm xe giật mạnh về phía trước.Nhưng đáng tiếc thay hắn đã xuống xe từ lúc nào nên ko xảy ra tình huống hắn ngả vào lưng nó như trong phim.Nó trợn mắt lên miệng bặm chặt,đôi mắt rươm rướm như sắp khóc nói :
-Cậu đừng nghĩ cậu cứu tôi lần này thì bắt tôi làm gì tôi cũng phải làm nhé.Cậu quá đáng vừa thôi chứ.Từ khi gặp cậu ko ngày nào tôi được yên.Cậu tránh xa tôi ra.
Nói rồi nó đẩy hắn ra không một chút thương tiếc.Hắn tức giận hét lên:
-Ừ đấy tôi thế đấy.Có ai coi tôi là gì đâu chứ.Tất cả các người đều là một lũ dối trá.Một lũ vô lương tâm.Cút hết đi.

Hắn nói rồi chạy ra bụi cỏ gục đầu xuống đấm túi bụi vào hòn đá gần đó làm máu từ tay chảy ra rất nhiều.
Nó vẫn đứng như trời trồng cổ họng nghẹn đắng ko nói nên lời.Phải chăng nó đã quá lời rồi,dù sao hắn cũng cứu mạng mình.Nghĩ vậy nó từ từ dắt xe đi lại gần hắn rồi nói :
-Xin lỗi tôi giận quá nên hơi quá lời.Dù sao cậu cũng cứu tôi.
Hắn vẫn im lặng ko nói gì cả.Nó lục ví hết ngăn này đến ngăn kia,xui xẻo thay băng cá nhân đã hết.A!!!vẫn còn ít giấy thơm.Nó cầm miếng giấy lên từ từ đặt vào chỗ máu đang chảy.Hắn bật dậy đẩy nó ra xa gắt lên :
-Tránh ra!!!Không phải giả vờ.Đồ dối trá.Đạo đức giả.
Nó giận vô cùng.Mà mỗi khi giận ko hiểu sao nước mắt nó cứ ứa ra ko thể kìm chế được.Nó nói trong nước mắt:
-Tôi biết cậu ko ưa gì tôi.Nhưng ko cần nói tôi dối trá đâu.Vì cậu cứu tôi nên tôi mới giúp cậu băng vết thương lại thôi.Còn nếu cậu ko muốn tôi cũng ko ép.
Nói rồi nó đứng dậy lau nước mắt bước được vào bước thì bỗng có một bàn tay ấm nóng nấm chặt lấy tay nó và nói với chất giọng lí nhí:
-Xin lỗi.Đừng đi.
Nó quay đầu lại ngớ mặt ra như ko nghe thấy gì.Nó hỏi lại lần nữa cho chắc:
-Cậu nói gì???
Hắn giọng khàn đặc vì hét nãy giờ :
-Đừng đi_hắn vẫn nói cực ngắn gọn và xúc tích.
Máu từ tay hắn chảy đầm đìa sang tay nó.Hắn vội bỏ rút tay ra khỏi tay nó thật nhanh, ko để nó nhìn thấy.Nhưng nó đã kịp giữ lại.
-Máu chảy nhiều quá.Để lâu sẽ nhiễm trùng đấy.Đưa tay đây.
Hắn im lặng nhưng ko rút tay lại nữa mà để cho nó băng bó.Nó lấy từng miếng giấy thơm đắp lên thật tỉ mỉ.Hắn cứ mãi nhìn theo khuôn mặt dễ thương,đôi bàn tay đang hí hoáy băng bó trông đến thương.

Sau vài phút cặm cụi băng bó cuối cùng tác phẩm đã hoàn thành.Trông cũng ko đến nỗi nào.Mãi mê băng mà nó ko hề để ý hắn đang say sưa nhìn nó.Nó ngước mặt lên thấy ánh mắt của hắn vội cụp mắt xuống bối rối nói :
-Cậu đừng nhìn tôi cái kiểu đòi nợ như thế có được ko?
Hắn vội quay đi khuôn mặt lộ ra vẻ bối rối mà từ trước đến giờ nó chưa bao giờ.Nó cười khúc khích rồi đưa bàn tay đã băng xong khoe với hắn như trẻ con khoe đồ chơi:
-Tén...tén...tén...tèn...xong rồi nè.Đẹp quá đi mất.
Hắn nhìn bộ dạng đáng yêu của nó không thể nhịn được.Hắn quay sang cười tươi vô cùng :
-Cậu tự sướng quá rồi đấy.Trông như con dở.
Nó cắn chặt môi để lộ hai cái răng thỏ trông đáng yêu vô cùng:
-Này cái đồ hâm kia.Mẹ cậu ko dạy cậu là ko được chọc ghẹo con gái à.Khổ thân quá cơ.
Hắn đang từ trạng thái vui lv max chuyển sang trạng thái đóng băng hoàn toàn.Nụ cười ấm áp biến mất thay vào đó là khuôn mặt lạnh tanh ko cảm xúc.Ai nhìn vào cũng cảm thấy lạnh sống lưng.Hắn hét lên:
-IM ĐI!!!TÔI KHÔNG HỀ CÓ MẸ.RÕ CHƯA!!!
????????????????????????????
Giữa tháng 7 hoàn truyện chịu ko mấy chế.Cho ý kiến nha :)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui