Chap này cho tác giả gọi cô bé bằng Nhi nhé.
,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,
Hắn quay mặt lại vẻ mặt giận dỗi.Trông thật đáng yêu.Vẻ mặt ngờ ngật làm Nhi chỉ muốn bẹo má cho bõ ghét.Hắn nói giọng giận dỗi mà chưa ai thấy bao giờ ngoài Nhi:
-Tưởng quên rồi chứ.Ban nãy còn nói là bị điên mà.Sao giờ ra đây làm gì???
Nhi phì cười.Đưa tay bẹo má hắn rồi nói:
-Sư huynh à.Khuôn mặt đẹp trai cụa Bin làm sao em quên được.Với cả vết sẹo chỉ mình Bin biết mà_giọng Nhi trầm hẳn
Hắn ko biết nên vui hay buồn nữa.Hắn đã nguôi nguôi rồi.Hắn cười rõ tươi rồi nói:
-Thôi anh đùa.Anh làm gì biết giận Nhi của anh đâu.Em trốn anh kĩ thật anh tìm mãi chẳng thấy.
Như lại khơi lại truyện ban nãy.Nguyên Nhi ko chút do dự ôm chầm lấy hắn mà khóc.Hắn vô cùng lo lắng hỏi lại:
-Chuyện gì vậy Nhi.Em đừng khóc mà.
Cô nàng được thể càng khóc to hơn.Hơi thở yếu ớt ko có tí sức nào.Nguyên Nhi nói trong tiếng nấc,từng từng chữ ngắt quãng:
-B.....in......h.ức......b......ố......e....m.hức.....
Hắn hoảng hồn hỏi lại liên tục:
-Sao cơ??Bố em sao????
Ngước khuôn mặt đẫm nước mắt Nguyên Nhi nói tiếp:
-HỨC....HỨC...Bố em bị ung thư.Không sống được bao lâu nữa
Hắn trợn tròn mắt ngạc nhiên.Từ nhỏ hắn đã rất thần tượng bố của Nhi.Ông tên : Nguyễn Ngọc Nam là một doanh nhân thành đạt,đẹp trai,tài giỏi là một người hoàn hảo và tốt tính.Luôn giúp đỡ người khác lúc khó khăn.Khi hắn còn bé,2 gia đình rất thân thiết.Hắn rất quý gia đình ông.Hắn mến Nhi vì cô bé rất dễ thương và tốt tính.Bố hắn và bố Nhi là đối tác làm ăn và cũng là bạn thân.Khi Nhi lên 8, gia đình ông đã chuyển nhà đi trong im lặng.Ko ai biết lí do vì sao nhưng có thông tin là ông đang trốn nợ.Sau đó ko còn tin tức gì nữa.Và mới gặp lại chưa lâu mà giờ đã nghe được tin này.Thật buồn.
Bây giờ Thế Anh cũng không biết nói gì để an ủi Nguyên Nhi.Sự tình đã vậy có nói thêm thì càng khiến sự việc thêm rối rắm và làm Nhi đau buồn hơn thôi.Nghĩ vậy hắn im luôn.
Nhi thì cứ ôm lấy hắn khóc lấy khóc để.Hắn im lặng để cho Nhi ôm.Cứ thế 5',10',20' trôi qua Nhi không còn tí sức lực nào cô bé ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Nhi thật tội nghiệp,đôi mắt sưng mọng.Người Nhi run bần bật,những tiếng nấc ấm ức vang lên.Khuôn mặt tái xanh chắc cô bé buồn lắm.Lúc nhỏ Nhi đã rất yếu đuối vì thế cô sẽ không dễ dàng chấp nhận được cú sốc này.Tại sao ông trời lại hành hạ một cô bé dễ thương này chứ.
Hắn đưa tay vén những sợi tóc đang bết chặt trên khuôn mặt xinh đẹp của Nhi.Lau khô những giọt nước mắt đang chảy dài.Hắn làm thật nhẹ nhàng vì sợ làm cô bé thức giấc.
Hắn giật mình khi Nguyên Nhi ôm chặt hắn hơn,cô bé hoảng loạn la hét không ngừng mắt vẫn nhắm nghiền.
-Đừng!!!Đừng hại ông ấy.Trả lại bố cho tôi....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...