Đồ Hâm! Tôi Thích Cậu
-NGUYỄN NGỌC NGUYÊN NHI_hắn nói tiếp.
Cô quay lại trợn cặp mắt to tròn ko hiểu gì lại phiá hắn.Cô hỏi lại:
-Anh là ai?Sao anh biết tên tôi?
Hắn cười khoái trá.Khuôn mặt tỏ ra vẻ cực kì nguy hiểm,toát ra mùi gian tà mà ai nhìn vào cũng muốn đấm cho vài đấm.Hắn nói:
-Ghé tai vào đây nói cho mà nghe.....hắn ghé vào tai cô.
Cô bé tỏ vẻ cực kì khó chịu nhưng một phần vì tò mò nên cô cũng cố lắng tai mà nghe hắn nói.
Hắn cố gắng nói thật to rõ từng chữ như kiểu cô có vấn đề về tai mà ko nghe được vậy.
-NGHE NÀY.SAU NÀY LỚN LÊN MÌNH LÀM CÔ DÂU CHÚ RỂ THẬT ĐI_nói xong hắn ôm bụng cười sặc sụa.
Cô nàng giận tím mặt đáp trả anh chàng bằng cái giậm chân đẹp như mơ.Làm cho anh chàng mếu máo đau đớn nói ko nên lời.Cô nàng nhếch mép hỏi lại:
-Anh đang đùa với tôi đấy à.Đồ điên!!!!
Anh chàng tức muốn ói máu.Sự thật luôn luôn tàn nhẫn những đứa bị điên luôn luôn bị đối sử tệ.Trong khi chúng chẳng hại ai bao giờ.Chỉ vì một câu nói ngỡ như điên mà bị ăn đòn.Quá tàn nhẫn.
Hắn cố gắng kìm chế.Nói:
-Đúng là con gái mau quên mà.Câu đó là do tôi nói sao???
Cô bé bặm chặt môi hỏi lại:
-Anh bị thần kinh à.Không anh nói thì chẳng lẽ là tôi nói à???
Hắn bây giờ chỉ muốn tát cho cô một cái cho bõ tức.Trấn an tinh thần.Hắn cố gắng kìm chế:
-Thôi vậy coi như tôi chư nói gì cả
Rồi hắn bỏ đi quay lại chỗ nãy nằm ngủ tiếp.
Cô chẳng thèm ngó ngàng tới hắn nữa.
Nãy giờ cãi nhau với hắn làm cô quên luôn cả khóc.Thay vào đó là những cảm xúc rối tung chả đâu vào đâu.Chả hiểu gì
Cô nàng suy nghĩ.Cô nhớ đến câu nói điên khùng ban nãy của tên điên kia đã nghe ở đâu rồi thì phải.Nhưng chỉ nhớ mang máng là đã nghe mà chả biết ở đâu.Mãi suy nghĩ và cũng vì nãy giờ cãi nhau với hắn quá tốn calo mà cô nàng ngủ luôn lúc nào ko hay.
.
.
.
.
.
.
-Ê ê ê.Hay bây giờchơi trò này nhé.Anh là cô dâu em là chú rể.Làm chú rể chắc xinh lắm anh ha.
-Em ngu quá chú rể mà xinh.Em là con gái phải làm cô dâu.Để anh làm chú rể cho.
-Thật ko.Thế thì em làm cô dâu nha.Mà anh nè.Sau này lớn lên mình làm cô dâu chú rể thật đi....
.
.
.
.
Cô nàng bật dậy toát cả mồ hôi hột.Thì ra chỉ là mơ.Giấc mơ lúc mờ nhạt nhưng có lúc rõ ràng khiến cô ngỡ như thật chứ ko phải mơ.Ghép toàn bộ sự việc trong giấc mơ lại.
Rồi như nhớ ra được điều gì cô nàng chạy thật nhanh ra chỗ hắn.Hắn thì đang ngủ ngon giấc nghe tiếng động,hắn giật mình lim dim mở mắt.Tỉnh cả ngủ,thấy cô lại gần hắn định đứng dậy định bỏ đi thì cô nàng gọi với theo:
-KHOAN ĐÃ.Anh Bin đúng không???
???????????????????????
YEHH YEHH HẾT CHAP :)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...