Đỡ eo

Những ngón tay trắng như tuyết của Họa Ngôi giữ chặt cây bút, cậu ta ngây người nhìn Ân Cửu Dã một lúc, sau đó nhìn Ôn Nguyễn.
Ôn Nguyễn nói: "Nghe hắn."
Họa Ngôi gật đầu: "Được, Ôn cô nương."
Ôn Nguyễn không biết mình ra khỏi phủ Tấn thân vương như thế nào, nàng chỉ cảm thấy chân mình như nhũn ra, Ân Cửu Dã ôm hờ nàng cả đường nàng mới có thể đứng vững đi thẳng.
Sau khi trở lại xe ngựa, Ôn Nguyễn vẫn còn ngây người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tất cả mọi thứ trong quá khứ đã được móc nối trong tâm trí nàng, tất cả các nghi ngờ cũng đã được giải đáp.
Hoàng hậu ghét nàng vào cung, lần đầu tiên vào cung, Văn Tông Hoàng đế đang nói chuyện với nàng, Hoàng hậu liền chạy tới, nói với nàng, cút ra khỏi cung đi.
Khi đó đại ca Ôn Bắc Xuyên cũng lộ vẻ lo lắng, nhiều lần dặn dò nàng không nên xung đột với Hoàng thượng, còn nói ít vào cung thì tốt hơn, từ nhỏ đến giờ, Ôn Nguyễn vào cung rất ít.
Văn Tông Hoàng đế đối với nàng rất tốt, nhưng rõ ràng là ông ta rất ghét Ôn gia, trong toàn bộ Ôn gia, ông chỉ đối xử với nàng có nhiều điểm khác biệt, hết mực yêu thương, thậm chí còn vượt qua cả sự yêu thích và quan tâm của ông đối với con gái mình.
Sau khi khiến Thịnh Nguyệt Cơ bị câm, Văn Tông Hoàng đế đã giam nàng ta trong cung suốt chín ngày, nàng ta không được phép đi lại tự do trong cung, cũng không cho ai được phép đến thăm, kể cả Hoàng hậu, sợ lúc nàng ta đi dạo trong cung, gặp phải Thục Quý tần sẽ bị phát hiện.
Còn Tam Hoàng tử, Tam Hoàng tử thì điên cuồng nói, Ôn Nguyễn, cứu ta, chỉ có ngươi mới có thể cứu ta.
Y không nói muốn lấy Ôn Nguyễn, mà là muốn dâng nàng cho Văn Tông Hoàng đế, giống như dâng vũ cơ kia cho Văn Tông Hoàng đế, để y có thể thoát khỏi khó khăn.
Tam Hoàng tử biết chuyện này, vì vậy Tam Hoàng tử đã tặng cho Thục Quý tần một con mèo, một con mèo trắng, nhưng Thục Quý tần rõ ràng không thích mèo.
Không phải vì chuyện gì khác, mà bởi vì nàng có một con mèo.
Trước khi nguyên chủ Ôn Nguyễn qua đời, nàng đã cầu xin Bệ hạ, xin ông ta gả mình cho Kỷ Chi Dao, sau đó, Ôn gia đã diệt vong. Không chỉ vì sợ hãi quyền lực của Ôn gia và Kỷ gia, mà còn vì Văn Tông Hoàng đế không thể chịu đựng được việc Ôn Nguyễn lấy người khác.

Đại ca trong nhà dường như muốn A Cửu cưới nàng sớm hơn, đối với một người yêu thương muội muội nhà mình là điều cực kỳ khác thường, y nên muốn giữ muội muội ở nhà lâu hơn, chứ không phải mong nàng sớm lấy chồng, cũng sẽ không tán thành ý tưởng không nhúng tay vào triều đình của A Cửu, thì ra là để tránh Văn Tông Hoàng đế.
Có rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều chuyện trước đây Ôn Nguyễn cảm thấy khó giải thích, hôm nay rốt cuộc đều đã có đáp án.
Điều duy nhất không thể giải thích là, trước khi Ôn Nguyễn ra đời, Thục Quý tần đã vào cung, logic này có vấn đề, cho nên đáp án chỉ là…
Người trong bức chân dung của Thục Quý tần không phải là Ôn Nguyễn, mà là mẫu thân của Ôn Nguyễn, thê tử của Tĩnh Viễn Hầu, thê tử của thần tử của Hoàng đế, muội muội của Hoàng hậu, Nguyễn Minh Nguyệt.
Mấy ngày trước tại tiệc Đại Thọ, nàng vô duyên vô cớ bị bệnh, trùng hợp như vậy, trước khi vào cung một ngày lại ngã bệnh, hẳn là không phải bị cảm, mà là phụ thân và đại ca không muốn nàng vào cung gặp vua.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Với năng lực của Tĩnh Viễn Hầu và Ôn Bắc Xuyên, không khó để biết trước Tam Hoàng tử sẽ dâng vũ cơ cho Bệ hạ trước tiệc Đại Thọ. Vì vậy họ đã sớm biết về sự tồn tại của vũ cơ Đường Nhi, cũng đã sớm biết về điệu nhảy "Phục Hạc" kia.
Đây là điệu nhảy yêu thích của mẫu thân nàng khi bà còn sống.
Cho nên, họ không cho nàng vào cung, vì sợ Văn Tông Hoàng đế nhìn thấy điệu nhảy sẽ sinh ra suy nghĩ gì đó với nàng.
Sau đó Tĩnh Viễn Hầu tức giận nửa thật nửa giả, nhất định có yếu tố diễn kịch, ông diễn cho Văn Tông Hoàng đế xem, bởi vì Văn Tông Hoàng đế muốn lấy chuyện này chọc giận Tĩnh Viễn Hầu, cho nên Tĩnh Viễn Hầu liền tức giận cho ông ta xem.
Nhưng Tĩnh Viễn Hầu tức giận, cũng có một nửa là thật, thê tử của ông, người thê tử đã chết còn bị bệ hạ nhớ thương, nữ nhi của ông cũng bị bệ hạ thèm muốn, nghĩ tới những chuyện như vậy đều khiến người ta kinh hãi.
Đó là lý do ông ngồi nói chuyện suốt đêm trước bài vị của mẫu thân.
Sau nhiều năm như vậy, Văn Tông Hoàng đế ghen ghét Ôn gia, cũng là điều dễ hiểu, không chỉ là bất mãn với một gia tộc quyền thế, mà còn có tầng ân oán cá nhân này.
Thái tử thì sao? Hoàng thượng đương nhiên không thích một Thái tử có quan hệ sâu sắc với Ôn gia như vậy, tất nhiên sẽ dốc hết sức phế truất hắn.
Bởi vì Thái tử là con của Hoàng hậu, cháu trai của Nguyễn Minh Nguyệt.

Đúng vậy, còn Hoàng hậu thì sao? Hoàng hậu biết tất cả những chuyện này, sao nàng có thể tồn tại trong cung nhiều năm như vậy?
Ôn Nguyễn không biết, Ôn Nguyễn chỉ cảm thấy, đầu đau như búa bổ.
Nàng im lặng ngồi trong xe ngựa, ngón tay lạnh cóng.
"Ôn Nguyễn?" Ân Cửu Dạ nắm chặt tay nàng, hắn cũng kinh ngạc không kém Ôn Nguyễn.
Ôn Nguyễn giương mắt nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Ta cảm thấy thật chán ghét."
Ân Cửu Dã vội vàng nói: "Ta biết, nhưng Ôn Nguyễn, nàng nghe này, nàng phải nghe kỹ từng lời ta nói kế tiếp."
Ôn Nguyễn nhìn hắn, không nói gì.
"Đừng hỏi phụ thân nàng, cũng đừng vào cung hỏi bất luận kẻ nào để chứng thực, cũng đừng đi gặp ​​Hoàng thượng, Ôn Nguyễn, nàng phải biết, phụ thân nàng và những người khác giấu diếm nàng, là vì sợ nàng bị thương tổn, sợ nàng biết chuyện sẽ không thể kiềm chế được ghê tởm và buồn nôn, làm phật lòng Hoàng thượng, Ôn Nguyễn, chuyện này nàng nhất định phải giữ kín trong lòng, không thể nói, không thể hỏi, nhất định phải tin tưởng, chắc chắn sẽ có một bước ngoặt."
Ân Cửu Dạ nắm chặt hai vai Ôn Nguyễn, để nàng nhìn vào mắt mình: "Ôn Nguyễn, nàng phải tin tưởng, nhất định sẽ có bước ngoặt."
Sắc mặt Ôn Nguyễn trắng bệch, ngơ ngác nhìn Ân Cửu Dã: "Hôm lễ Thất Tịch đó, người phái Nhất Quán tới giết huynh không phải Tam Hoàng tử, mà là Văn Tông Hoàng đế, thật sự xin lỗi, A Cửu."
Ân Cửu Dã lắc đầu: "Không liên quan đến nàng, không phải lỗi của nàng."
Ôn Nguyễn lại tự nhủ: "Ta vốn nên nghĩ tới, khi đó ở trong cung, Văn Tông Hoàng đế nhìn như quan tâm, dò hỏi ta và huynh có quan hệ gì, còn hỏi ta có ý định kết hôn hay không, ông ta nói phụ thân ta không ở trong kinh, ông ta là di phụ, muốn trông chừng ta. Thật ra không phải, ông ta đang thăm dò ta, nếu lúc đó ta nói muốn lấy huynh, có lẽ ngày đó huynh đã chết rồi, nguy hiểm quá, A Cửu, nguy hiểm quá."
"Sau đó huynh ăn cơm ở phủ, sau khi ăn xong hai chúng ta lại đi dạo trên phố, vào một ngày đặc biệt như vậy, Văn Tông Hoàng đế biết rõ điều này có ý nghĩa gì, nên sai người giết huynh, Tam Hoàng tử chỉ là cừu non thế tội của ông ta, tất cả đều là Văn Tông Hoàng đế làm, không phải y, Tam Hoàng tử cũng hiểu, nhưng y không thể nói gì."
"Thời điểm ở biệt viện kia, ta đã cảm thấy kỳ lạ, ta hôn mê lâu như vậy, nếu Tam Hoàng tử thật sự muốn làm gì ta, ta cũng không có sức phản kháng, không phải y không muốn, mà là y không dám, bởi vì, bởi vì ta là người phụ hoàng y thích. Người ngồi sau bức rèm sa lúc đó, không phải Tam Hoàng tử, mà là Hoàng thượng, họ đã thay đổi thân phận ở bức tường kia, Tam Hoàng tử muốn dâng ta cho Hoàng thượng."
"A Cửu, A Cửu, tất cả những điều này quá vô lý, quá đáng sợ."

Ân Cửu Dã ôm Ôn Nguyễn cả người lạnh toát vào trong lòng, dùng sức xoa lưng nàng, để nàng bình tĩnh lại, hắn chưa từng thấy Ôn Nguyễn bối rối như vậy.
"Ôn Nguyễn, nàng có thể tin tưởng ta không? Tất cả những gì nàng lo lắng sẽ không xảy ra, hãy tin tưởng ta."
"Ta tin huynh, nhưng ta không dám gả cho huynh, huynh sẽ chết, huynh hiểu không? Văn Tông Hoàng đế, tuyệt đối sẽ không cho phép ta gả cho người khác, nhưng ông ta cũng không dám rước ta vào cung, bởi vì ta là cháu gái của ông ta! Nếu ông ta làm ra chuyện xấu như vậy, sẽ bị thiên hạ chê cười, Hoàng thượng làm sao có thể làm ra chuyện như vậy, cho nên chỉ có thể ép buộc ta, không cho phép ta ở bên bất cứ ai."
"Ta biết, ta biết hết." Ân Cửu Dã vuốt ve mái tóc dài của Ôn Nguyễn: "Nhưng không sao, Ôn Nguyễn, không sao."
Ôn Nguyễn nghĩ đến mảng lớn cây hải đường trong biệt viện, nếu như, mẫu thân nàng lúc còn sống cũng thích hải đường, thì tất cả những điều này, sẽ được xác nhận.
Tên của vũ cơ kia là Đường Nhi, điều này cũng có thể giải thích nguồn gốc tên của nàng ấy.
Ôn Nguyễn ngồi trong Ngư Tiều quán một lúc lâu, để bản thân bình tĩnh lại, Ân Cửu Dã luôn ở bên nàng, hắn âm thầm đưa ra quyết định, đã đến lúc phải quay trở lại cung.
Sau đó Ôn Nguyễn đi tìm nhị ca Ôn Tây Lăng, đại ca và phụ thân đều biết sự thật, nếu nàng đi hỏi họ, sẽ rút dây động rừng.
Nhị ca nhìn thấy nàng thì rất vui mừng, hớn hở hỏi: "Muội muội, hôm nay rảnh đến thăm ta sao?"
Ôn Nguyễn đè nén sự kỳ lạ trong lòng, mỉm cười trò chuyện với y, cuối cùng hỏi: "Nhị ca, ca có biết mẫu thân khi còn sống thích hoa gì không?"
"Sao muội muội của ta đột nhiên hỏi vậy?" Ôn Tây Lăng hỏi một cách kỳ quái.
"Chỉ là thấy mấy ngày nay phụ thân rất nhớ mẫu thân, ta muốn tặng ông ấy một thứ gì đó, để ông ấy vui."
"Thì ra là như vậy, muội muội thật hiếu thảo." Ôn Tây Lăng cười nói: "Lúc mẫu thân đi ta còn nhỏ, ta nhớ rõ trước kia trong nhà trồng rất nhiều cây hải đường, mẫu thân cũng thích hoa hải đường."
Ôn Nguyễn khẽ khép đôi mi lại, đúng như dự đoán.
"Muội muội, muội làm sao vậy?" Ôn Tây Lăng hỏi.
"Không sao, hải đường rất đẹp."
"Không đẹp bằng muội muội của ta, muội xinh đẹp nhất." Ôn Tây Lăng vỗ vỗ trán của Ôn Nguyễn, cười nói: "Muội muội đừng chạy loạn, lần trước bị Tam Hoàng tử bắt làm cho chúng ta sợ muốn chết, đừng để xảy ra chuyện gì nữa, biết chưa, nhị ca ta lo lắng gần chết."
Ôn Nguyễn cười cười, không nói gì nữa.

Trong cung, điện Khánh Tường.
Tam Hoàng tử quỳ xuống dưới chân Thục Quý tần, ôm lấy chân của nàng ta, khổ sở cầu xin: "Mẫu phi, mẫu phi, người đi cầu xin phụ hoàng giúp ta, mẫu phi, phụ hoàng nhìn thấy người, nhất định sẽ thương tiếc, nhất định sẽ biết lòng tốt của người, mẫu phi, cứu nhi tử, cứu nhi tử!"
Thục Quý phi đưa tay vuốt ve gò má của Tam Hoàng tử, sau đó nặng nề tát vào mặt y, khàn giọng hỏi: "Ý ngươi muốn nói là, để ta dùng khuôn mặt này, đổi lấy sự thương yêu của bệ hạ đối với ta đúng không? Ý ngươi muốn nói là thế này đúng không? Đây là cách ngươi báo hiếu với mẫu thân ngươi à?"
"Mẫu phi, không phải nhiều năm qua phụ hoàng vẫn luôn yêu thương người sao? Trong cung ngoại trừ Hoàng hậu, chỉ có mẫu phi được phụ hoàng sủng ái nhất, mẫu phi, mẫu phi tốt của ta, sao người có thể nỡ lòng nhìn nhi tử chết?"
Thục Quý tần nhìn nhi tử của mình, trong lòng nguội lạnh đến tột cùng, nàng ta rơi hai hàng lệ.
Nhiều năm qua Hoàng hậu sủng ái Lục cung như thế nào, nàng ta không biết, nhưng nàng ta rất rõ thân phận của nàng ta.
Dựa vào khuôn mặt giống Nguyễn Minh Nguyệt đến 6 phần này, nàng ta mới được bệ hạ sủng ái, nhiều năm qua, mỗi khi bệ hạ tới chỗ nàng ta, nàng ta vẫn xưng tên là Nguyệt nhi.
Nguyệt nhi.
Là Nguyễn Thanh Nguyệt, hay là Nguyễn Minh Nguyệt?
Nàng ta chưa bao giờ nhận được một chút tình yêu nào từ Văn Tông Hoàng đế, những gì nàng ta có chỉ là một lớp da, bên trong rỗng tuếch, Tam Hoàng tử là hy vọng duy nhất của nàng ta.
Nhưng bây giờ? Nhi tử của nàng ta đang nói cái gì vậy?
Lẽ ra nàng ta phải nghĩ tới, từ khi nhi tử tặng mèo cho nàng ta, Thục Quý tần nên đoán trước việc này sẽ xảy ra.
Thục Quý tần ngẩng đầu nhìn trời, đau đớn và tuyệt vọng dày vò người được cho là mỹ nhân này đến mức thủng lỗ chỗ, kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần.
Còn Tam Hoàng tử thì vẫn ôm lấy chân nàng ta, cầu xin nàng ta dùng thân thể này, gương mặt này để được Văn Tông Hoàng đế sủng ái, đổi lấy tương lai của y.
"Cháu gái sao, chết đi rồi đổi lại thân phận là được, phụ hoàng ngươi thích gì, ngươi không biết sao?"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui