Con dao của Ân Hiển đâm thật sâu vào cánh tay của Ân Cửu Dã.
Bất kể là Ôn Nguyễn không biết võ công, hay là Kỷ Tri Dao biết võ công, bọn họ đều biết rất rõ, chỉ cần Ân Cửu Dã muốn, hắn chắc chắn có thể tránh được.
Nhưng không biết tại sao, Ân Cửu Dã không hề né tránh, mặc cho con dao kia đâm vào trên cánh tay hắn.
Ân Hiển nắm chặt dao, cũng có chút sửng sốt.
Ân Cửu Dã nhìn con dao kia, dường như không cảm thấy đau đớn, sau đó chậm rãi giương mắt nhìn Ân Hiển.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Uy thế lẫm liệt che rợp trời đất, sát khí ngang tàng bá đạo, lao về Ân Hiển như một làn sóng lớn cuồn cuộn!
Ân Hiển sợ đến mức liên tục lùi bước, khó tin nhìn Ân Cửu Dã.
Lần này không cần Ân Cửu Dã nhấc chân đạp y, đầu gối của y cũng đã bắt đầu nhũn ra, ngồi liệt trên mặt đất.
Kỷ Tri Dao đứng ở một bên hơi ngơ ngác, hắn ta kinh ngạc nhìn Ân Cửu Dã, hắn ta không hiểu, trên người một môn khách, tại sao lại có loại uy nghiêm và khí thế phát ra từ hàng triệu người như vậy.
Ân Cửu Dã ôm Ôn Nguyễn, cánh tay hơi rung chuyển, con dao rơi xuống, rơi trên mặt đất, vang lên một tiếng leng keng, không nói một câu, chỉ im lặng bước đi.
Ôn Nguyễn ở trong cánh tay hắn, nhìn quai hàm căng thẳng của hắn, nhích lại gần trong ngực hắn.
Xuyên qua Ân Cửu Dã, nàng nhìn về phía sau biệt viện thêm một chút, ở đây trồng rất nhiều cây hải đường, hoa nở như mây, hoa rụng màu hồng nhạt bay khắp trời.
Bên ngoài biệt viện có vài con ngựa và một chiếc xe ngựa đến, người đến là Vu Duyệt và người của Ôn gia, bọn họ vừa mới đuổi tới.
Ôn Bắc Xuyên nhìn thấy Ân Cửu Dã ôm Ôn Nguyễn đi ra, thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại nhìn thấy sắc mặt vô cùng khó coi của Ân Cửu Dã, cùng với vết máu trên cánh tay của hắn, tâm trạng vừa thả lỏng lại lo lắng trở lại.
Cũng may là Ôn Nguyễn lắc đầu với bọn họ, ra hiệu mình không sao, trái tim của Ôn Bắc Xuyên mới từ từ nhẹ nhõm lại.
Ân Cửu Dã ôm Ôn Nguyễn lên xe ngựa, lại bảo gia đinh đánh xe của phủ đi xuống, hắn tự mình lái xe ngựa.
Ôn Bắc Xuyên vừa muốn đi theo, ánh mắt của Tĩnh Viễn Hầu đang cưỡi trên lưng ngựa có chút khác lạ, giơ tay lên: “Để hai đứa nó nói chuyện một chút đi, đi thu dọn tàn cuộc bên trong đi.”
Ôn Bắc Xuyên gật đầu, cất bước đi vào trong biệt viện, vừa đúng lúc gặp phải Kỷ Tri Dao, Kỷ Tri Dao kể lại chuyện đánh nhau lúc nãy của Ân Cửu Dã, ngậm ngùi: “Ôn Thiếu Khanh, ngươi có chắc chắn môn khách này của nhà ngươi, lúc trước hắn không phải là một Tướng quân chứ?”
Tĩnh Viễn Hầu ở bên cạnh liếc mắt: “Ngươi là Tướng quân, nên nhìn ai cũng thấy giống Tướng quân à? Có phải là não có vấn đề hay không?”
Sau đó vẻ mặt ôn hòa nói với Vu Duyệt: “Vu cô nương, cảm ơn con đã báo cho bọn ta biết, cũng may Nguyễn Nguyễn không xảy ra chuyện gì.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vu Duyệt vội vàng nói: “Không cần cảm ơn, là do con không chăm sóc tốt cho Ôn Nguyễn, con thật sự xin lỗi Hầu gia, khiến cho mọi người lo lắng rồi, cũng làm cho Ôn Nguyễn sợ hãi rồi.”
“Hầu gia gì chứ, gọi là bá phụ.” Tĩnh Viễn Hầu cười thân thiết, thái độ với con dâu tương lai con dâu và con rể tương lai khác biệt không quá lớn.
Vu Duyệt cũng vô tư, thoải mái gọi một tiếng: “Bá phụ.”
Tĩnh Viễn Hầu cười toe toét, rất quan tâm đến vết thương của Vu Duyệt, dặn nàng ấy phải chú ý nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Ôn Nguyễn ở phía bên đây ngồi trong xe ngựa, ôm áo ngoài của Ân Cửu Dã ngồi ngẩn người, bỗng nhiên cảm giác xe ngựa dừng lại.
Nàng ngẩng đầu, lại nhìn thấy Ân Cửu Dã tiến vào trong xe ngựa.
“A Cửu?” Ôn Nguyễn nhìn thấy sắc mặt của hắn không ổn lắm, khẽ gọi một tiếng.
Ân Cửu Dã nhìn làn da trắng nõn trên cổ của Ôn Nguyễn, bị Ân Hiển bóp đến bầm tím, giơ tay ôm lấy Ôn Nguyễn, vùi đầu vào cổ nàng.
Hắn đã mất đi vẻ điềm tĩnh từ trước đến giờ, cũng không còn uy thế bức người khi nãy, thậm chí giọng nói của hắn có chút run rẩy, mang theo vẻ vô cùng sợ hãi và hối hận: “ Xin lỗi, Ôn Nguyễn, xin lỗi.”
Ôn Nguyễn vỗ vỗ lưng của hắn, nói: “Tại sao huynh phải xin lỗi chứ, lúc đó huynh không có ở đó mà.”
“Xin lỗi, thật sự xin lỗi.” Ân Cửu Dã lại nói xin lỗi hết lần này đến lần khác.
Hắn biết, nếu như không phải hắn lợi dụng vũ cơ kia dồn Ân Hiển đến bước đường cùng, Ân Hiển cũng sẽ không điên đến mức không sợ gì nữa, muốn ra tay với Ôn Nguyễn.
Là lỗi của hắn, là hắn gián tiếp làm hại Ôn Nguyễn bị Ân Hiển bắt lại để trả thù, suýt nữa là hắn đã khiến Ôn Nguyễn gặp nguy hiểm.
Trong lòng của hắn vô cùng áy náy và hối hận, hắn không biết nên nói thế nào, chỉ có thể nói xin lỗi.
“Không sao rồi, A Cửu, y vẫn chưa làm gì được ta.” Ôn Nguyễn an ủi hắn: “Hơn nữa ta còn chọc cho y tức điên lên, ta nói cho y biết, Hoàng đế chưa từng nghĩ đến việc sẽ để cho y làm Thái tử, y quả thật muốn tức điên lên luôn...”
“Ôn Nguyễn.” Ân Cửu Dã cắt ngang lời nói của nàng.
“Hừm? Ta thích nàng, rất thích nàng.”
Ôn Nguyễn nghe thấy lời tỏ tình đột ngột này, có chút ngơ ngẩn, chợt cười nói: “Ta biết, từ trước đến giờ vẫn luôn biết.”
Không, nàng không biết.
Nàng không biết ta thích nàng đến mức ta bằng lòng lấy tất cả để đổi lấy sự bình an của nàng, nếu như ta biết làm như vậy sẽ làm tổn hại đến nàng, ta thà rằng ta chưa từng làm bao giờ.
Một dao kia của Ân Hiển là sự trừng phạt ta tự dành cho mình, là ta suy nghĩ không thấu đáo, là ta không bảo vệ tốt cho nàng, Ôn Nguyễn, nàng không biết.
Ân Cửu Dã nói không nên lời, chỉ dùng sức ôm chặt Ôn Nguyễn, sức lực mạnh đến mức khiến Ôn Nguyễn cảm thấy có chút đau.
Hôm nay Ân Cửu Dã vẫn luôn ở lại Hầu phủ, canh giữ ở Xuân Dung Khuyết, ở cùng Ôn Nguyễn, đến lúc Ôn Nguyễn ngủ thiếp đi, hắn cũng không rời đi nửa bước.
Tĩnh Viễn Hầu bực bội đi tới đi lui ở bên ngoài, sau đó thực sự không nhịn được nữa, thấp giọng mắng: “Mẹ nó, ngươi không định đi ra đúng không?”
Ân Cửu Dã thở dài, đắp chăn mỏng lại cho Ôn Nguyễn, rón rén đi ra bên ngoài, hỏi: “Hầu gia có chuyện gì không?”
“Mẹ kiếp! Ngươi ở trong phòng con gái ta lâu như vậy, ngươi nói xem, ta có chuyện hay không đây?” Tĩnh Viễn Hầu muốn đánh vỡ đầu Ân Cửu Dã.
Ân Cửu Dã cười một cái, cùng Tĩnh Viễn Hầu đi đến ngồi trong tiểu viện ở bên ngoài .
Tĩnh Viễn Hầu nhịp nhịp chân, thờ ơ nói: “Vừa lúc nãy, lão đại có được một tin tức, hôm nay Hoàng đế chợp mắt ở trong cung một canh giờ, không để người hầu hạ bên cạnh.”
Ân Cửu Dã ngẩng đầu nhìn Tĩnh Viễn Hầu: “Hầu gia?”
“Một canh giờ kia, vừa chính xác là lúc con gái ta xảy ra chuyện.” Tĩnh Viễn Hầu tiếp tục nhịp chân, vừa nhịp vừa nói: “Ngươi nói xem, chuyện này không phải rất trùng hợp hay sao?”
“Hầu gia muốn nói, hôm nay ở trong biệt viện kia, Hoàng đế đã từng ghé qua?”
“Ta không có nói, là ngươi nói đấy nhé.”
Tĩnh Viễn Hầu cười híp mắt nhìn Ân Cửu Dã, nói: “Tiểu tử ta nói cho ngươi biết, chuyện ngươi đánh Tam Hoàng tử ngày hôm nay, với góc nhìn là cha của Nguyễn Nguyễn mà nói, ta phải khen ngươi một câu, đánh rất hay, với thân phận Tĩnh Viễn Hầu mà nói, có phải ngươi muốn chết hay không?”
“Y thiếu đòn!”
“Sao, ngươi vẫn còn rất kiêu ngạo?”
“Dù sao cũng có Hầu gia ngài chống đỡ rồi.”
“Vậy thì người hôm nay ngươi gặp phải, thực sự là bệ hạ sao?”
“Giết vua là tội gì?”
Tĩnh Viễn Hầu sờ cổ của mình, sao lại cảm thấy đầu mình ở trên đó không chắc chắn lắm?
Ông cười thở dài một hơi, nhìn Ân Cửu Dã, cười nói: “Chuyện này đã hòa rồi, nếu như Tam Hoàng tử dám chạy đến cáo trạng với Hoàng đế, hại đến danh tiết của Nguyễn Nguyễn, lão tử có liều cái mạng già này cũng phải giết chết y, cho nên y không dám đi, cho dù lúc đó Hoàng đế ở trong biệt viện, ông ta cũng chỉ sẽ nhắm một mắt mở một mắt, giả bộ không biết đã xảy ra chuyện, nếu không thì...”
Ân Cửu Dã nói tiếp: “Nếu không thì, sẽ chứng minh lúc đó ông ta cũng ở trong biệt viện, nhưng tại sao Hoàng đế lại muốn đi đến biệt viện kia? Chẳng lẽ là ngài đoán sai rồi sao?”
Tĩnh Viễn Hầu thản nhiên: “Sai rồi thì sai thôi, sống ở trên đời, ai chưa từng phạm sai lầm chứ?”
Ân Cửu Dã: Tĩnh Viễn Hầu thật tùy ý.
“Ta đi rồi, ngươi cũng cút nhanh lên đi, đừng ở chỗ này làm thần giữ cửa nữa.” Tĩnh Viễn Hầu mang giày vào, chắp tay sau lưng, cất bước đi.
Sau khi Tĩnh Viễn Hầu đi, Ân Cửu Dã nghe thấy Ôn Nguyễn nói: “Ta cảm thấy cha không đoán sai.”
Ân Cửu Dã quay đầu nhìn, nhìn thấy Ôn Nguyễn đang nằm ở bên trên cửa sổ, cười nhìn mình, hắn hỏi: “Nàng dậy từ lúc nào thế?”
“Dậy được một lúc rồi, hiếm thấy hai người trò chuyện vui vẻ như vậy, nên không lên phía trước quấy rầy.” Ôn Nguyễn nói.
Nàng đi đến trong viện ngồi xuống, rót chén trà thấm giọng một chút, nhỏ giọng nói: “A Cửu, ta cảm thấy hôm nay bệ hạ từng đến biệt viện.”
“Tại sao lại nói như vậy?”
“Không biết, chỉ là cảm giác.”
Ôn Nguyễn cảm thấy, lúc đó, người cách rèm cửa cho mình cảm giác áp bức mạnh mẽ, không phải là Ân Hiển, Ân Hiển không có khí chất như thế.
Còn có một mảnh đất lớn trồng cây hải đường trong biệt viện kia.
Sự khác thường của phụ thân vào đêm tiệc đại thọ hôm đó.
Ôn Nguyễn cảm thấy mình đã nắm được manh mối gì rồi, vừa đúng lúc Nhị Cẩu Tử nhảy đến trên người nàng, hỏi trên cổ của nàng còn đau không.
Ôn Nguyễn vuốt nhẹ mèo con một cái, nhìn Ân Cửu Dã: “A Cửu, đi cùng ta đến một nơi.”
Ân Cửu Dã gật đầu.
Hai người đến phủ của Tấn Thân Vương, nhiều lần quấy rầy Tấn Thân Vương thế này, Ôn Nguyễn rất áy náy, nhưng thật sự Ôn Nguyễn đến tìm Họa Ngôi.
Họa Ngôi nhìn thấy vết bóp trên cổ Ôn Nguyễn, sợ hết hồn: “Ôn cô nương bị làm sao thế, không sao chứ?”
“Không sao, ngài yên tâm.” Ôn Nguyễn cười đáp, lại kéo Hoa Ngôi ngồi xuống, hỏi: “Họa Ngôi, có phải ngài từng gặp Thục Quý tần nương nương ở trong cung rồi không?”
Họa Ngôi ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm, lúc trước Tam Hoàng tử đón sinh thần, họa sư trong cung giúp bọn họ vẽ tranh, ta đi giúp nên sẵn tiện có gặp qua.”
“Có thể nhờ ngài, vẽ lại dáng vẻ của Thục Quý tần nương nương một chút được không?” Lúc Ôn Nguyễn nói lời này có chút căng thẳng, bàn tay lặng lẽ nắm chặt.
“Có thể chứ, Ôn cô nương ngài chờ một chút, rất nhanh thôi.” Họa Ngôi đã bắt tay làm ngay, không hề từ chối, cậu ta đi đến bên cạnh bàn đọc sách, nâng bút chấm mực.
Ôn Nguyễn và Ân Cửu Dã đứng bên cạnh bàn đọc sách, nhìn Họa Ngôi vẽ tranh, cậu ta không hổ là thiên tài hội họa hiếm có, chỉ trong vài nét vẽ, đã có thể thấy được nét đẹp của Thục Quý tần, đó là một nữ nhân ôn hòa dịu dàng.
Nhưng Họa Ngôi vẽ mãi vẽ mãi, đã cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Ôn Nguyễn một cái.
Ôn Nguyễn càng nhìn càng kinh hãi, thậm chí nàng cảm nhận được rõ ràng trong lòng đang run sợ, một bí mật bẩn thỉu đang đang hiện lên trước mắt nàng.
Đợi đến khi gương mặt của Thục Quý tần hoàn toàn được vẽ ra, Nhị Cẩu Tử thét lên: “Mẹ ơi, Nguyễn Nguyễn, Thục Quý tần rất giống ngươi! Lần trước ta đã cảm thấy nàng ta giống người nào đó, nhưng ta không nghĩ đến ngươi!”
Ôn Nguyễn cầm bức tranh trên bàn nhìn kỹ, khẽ cắn môi, hỏi Họa Ngôi: “Họa Ngôi, ngài không vẽ sai đúng không?”
Họa Ngôi gật đầu, lại lắc đầu: “Chắc chắn không có, sự vật và người ta từng nhìn qua, đều có thể vẽ ra, Thục Quý tần nương nương chính là như thế này, lúc đó nương nương cách ta rất xa, họa sư và nhạc cơ phía dưới đều nhìn không rõ, cho nên ta còn cố ý tiến lên trước nhìn cho kỹ, để tránh cho họa sư phạm sai lầm. Ôn cô nương, chuyện này...”
Ôn Nguyễn cả buổi không nói nên lời, nàng cảm giác đầu óc của nàng đang trải qua một trận bùng nổ, tin tức điên cuồng tràn vào và quá khứ vụn vặt có thể được xâu chuỗi lại với nhau.
Lúc này Ân Cửu Dã lập tức xé nát tranh vẽ thành từng mảnh, nói với Họa Ngôi: “Chuyện hôm nay, không được phép nói ra ngoài!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...