Đỡ eo

Ân Cửu Dã đuổi theo chiếc xe ngựa kia, thế nhưng đã mất đi dấu vết của xe ngựa, trong lúc hắn đang tìm manh mối xung quanh, thì Kỷ Tri Dao nắm lấy vai của hắn: “Đi theo ta, có lẽ ta biết nàng đang ở đâu!”
Ân Cửu Dã không đối đầu với Kỷ Tri Dao vào lúc này, gấp rút chạy theo Kỷ Tri Dao, đến một biệt viện hẻo lánh ở Thành Tây.
Kỷ Tri Dao nhìn tòa biệt viện không có tên này, nhẹ giọng nói: “Trước đó ta đã truy tìm ở trong cung xem rốt cuộc là kẻ nào mỗi tháng đến để nghe Thịnh Nguyệt Cơ hát thì đuổi đến đây, nhưng ở đây canh phòng nghiêm ngặt, ta không thể đến gần.”
Ân Cửu Dã xé một mảnh tay áo, buộc lên mặt, nhìn Kỷ Tri Dao một cái, tung người leo tường vào.
Kỷ Tri Dao: "Được lắm, ngươi rất ngầu."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn ta bắt chước theo, cũng xé áo bào che mặt, nhảy theo Ân Cửu Dã qua tường trắng.
Trong biệt viện hoa cỏ xum xuê, hòn non bộ, hành lang quanh co, thật sự là một nơi yên tĩnh và độc đáo.
Nhưng kỳ lạ là, trong biệt viện to lớn như vậy một người hầu cũng không có, im ắng lạnh lẽo như một ngôi mộ của xác sống, không có chút hơi thở của người.
Ân Cửu Dã lần theo góc tường tiến về phía trước, Kỷ Tri Dao đi theo phía sau hắn, hai người họ cùng nhau tìm kiếm dọc đường.
Bỗng nhiên Ân Cửu Dã dừng bước, Kỷ Tri Dao nhanh chóng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Bên này.” Ân Cửu Dã nghe được giọng nói, vội vàng lướt qua.
Ôn Nguyễn nhìn người bước ra sau tấm rèm, thứ nhìn thấy đầu tiên là một góc áo bào màu tím nhạt, sau đó mới nhìn thấy mặt mũi của y.
Tam Hoàng tử, Ân Hiển.
Sắc mặt Thịnh Nguyệt Cơ vui mừng khôn xiết, cuối cùng nàng ta cũng đã thấy được gương mặt thật của quý nhân thần bí này rồi, vừa định tiến lên trước nói chuyện, Ân Hiển đã đẩy nàng ta ra.
Ôn Nguyễn mím môi dưới, nhìn Ân Hiển.
Ánh mắt Ân Hiển hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm vào Ôn Nguyễn, bước từng bước một về phía trước.
Ôn Nguyễn siết chặt lòng bàn tay: “Cách Tam Hoàng tử mời khách đến rất là đặc biệt đấy.”

“Ôn Nguyễn, muội không tò mò tại sao ta lại bắt muội ư?” Ân Hiển vẫn đang tới gần.
“Tam Hoàng tử điện hạ thất thế ở trong triều, phải tìm người để trút giận chứ, mà Ôn gia từ trước tới giờ vẫn luôn đối đầu với huynh, không phải chính là nơi để trút giận tốt nhất hay sao? Mà trong Ôn gia, lại chỉ có ta là dễ đối phó nhất, chuyện này cũng không khó để hiểu, không phải sao?” Ôn Nguyễn thản nhiên nói.
“Nói hay lắm.” Tam Hoàng tử dừng ở bên cạnh giường, cúi người nhìn Ôn Nguyễn, trong mắt hiện lên vẻ điên rồ: “Muội có biết vì để dạy dỗ Đường Nhi, ta đã tốn biết bao nhiêu tâm huyết không? Muội biết điệu múa Phục Hạc kia, khó học như thế nào không? Muội có biết vì để cho nàng ấy lấy lòng phụ hoàng, ta đã dạy cho nàng ấy biết bao nhiêu không? Nhưng nàng ấy lại chứ như vậy mà chết đi!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chẳng lẽ điện hạ vẫn chưa dạy nàng ấy, ở trong cung không thể sử dụng những thủ đoạn kia của Thịnh cô nương hay sao?” Ôn Nguyễn nghênh đón ánh mắt lạnh lẽo của y, ngang nhiên nói.
Ân Hiển giơ tay bóp cổ của Ôn Nguyễn: “Nàng ấy bị vu oan hãm hại, bị Ôn gia của muội vu oan hãm hại! Vì để đối phó ta, vì Thái tử, Ôn gia các người không từ bất cứ thủ đoạn nào!”
“Cái này gọi là tự dựa vào bản lĩnh của mình, Tam Hoàng tử dám dâng người tiến cung, chắc cũng nên nghĩ đến sẽ bị người lợi dụng, suy cho cùng, chẳng qua là tài nghệ của huynh không bằng người khác, thua rồi thì phải nhận thôi!” Ôn Nguyễn bị ép phải căng cổ, nhìn Ân Hiển rất gần. Ân Hiển cười khó hiểu một chút, một nụ cười biến thái: “Ôn Nguyễn, muội vẫn luôn mạnh miệng, nhưng muội nói xem, nếu như ta chiếm được muội, muội còn có sức để mạnh miệng hay không đây?”
“Thế thì thứ Tam Hoàng tử có được chính là một cái xác, mà thứ chôn cùng theo ta, chính là toàn bộ phủ đệ của Tam Hoàng tử và mẫu phi của huynh.” Ánh mắt Ôn Nguyễn rét lạnh, gằn từng chữ từng câu: “Huynh dám không!”
“Muội tự tin như vậy sao?”
“Phụ thân của ta và phụ hoàng của huynh không giống nhau, phụ thân của ta bằng lòng vì ta hy sinh tất cả, mà phụ hoàng của huynh, chỉ xem huynh như là một cái bàn đạp mà thôi.” Ôn Nguyễn thậm chí tiến lại gần phía trước một chút, kiên định nhìn vào mắt của Tam Hoàng tử :“Tam Hoàng tử, huynh có dám thừa nhận không, bệ hạ, chưa bao giờ, nghĩ đến, lập huynh làm Thái tử!”
Tam Hoàng tử bị đâm trúng chỗ đau nhất, khuôn mặt vặn vẹo vô cùng khó coi, sức lực trên tay cũng tăng thêm rất nhiều, làm cho Ôn Nguyễn có chút hít thở không thông.
Nhưng vẻ cay nghiệt trong mắt Ôn Nguyễn không giảm chút nào, khó nhọc nói tiếp: “Huynh chẳng qua chỉ là một quân cờ bệ hạ dùng để phế bỏ Thái tử mà thôi, đợi khi lật đổ Ôn gia, Thái tử bị phế, quân cờ như huynh cũng không dùng được nữa, huynh sẽ chết thê thảm hơn bất kỳ ai hết! Mà bệ hạ vẫn còn đang ở độ tuổi khỏe mạnh, dưới gối ông ta vẫn còn có nhiều hoàng tử như vậy, có thời gian ông ta sẽ lại tiếp tục dạy dỗ một Thái tử ưu tú thích hợp, làm chủ Đông Cung!”
“Muội nói bậy!” Tam Hoàng tử khàn giọng thét!
Ôn Nguyễn bắt đầu không thở nổi, há miệng cũng không phát ra được âm thanh nào, nhưng nàng cố gắng nặn ra một nụ cười giễu cợt, khinh miệt cười nhạo giấc mơ Thái tử hão huyền.
Một bằng chứng đơn giản nhất, nếu như bệ hạ thật sự có ý muốn lập Tam Hoàng tử thành chủ của Đông Cung, chắc chắn sẽ không dùng Thịnh Nguyệt Cơ làm quân cờ, ở trên thuyền hoa khiến Tam Hoàng tử mang tiếng xấu hoang dâm.
Có một vết nhơ không thể nào chịu được như vậy, việc Tam Hoàng tử như y muốn làm thái tử, còn khó hơn lên trời!
Chuyện này có thể chứng minh, Văn Tông Hoàng đế vốn dĩ chưa từng nghĩ đến việc để cho Ân Hiển bước vào Đông Cung nửa bước!
Nhưng có điều Ôn Nguyễn không biết, tất cả những gì nàng nói, từ trước đến nay Ân Hiển đều biết.

Y biết mình chỉ là một cái bàn đạp, y biết nhìn y có vẻ như cách Đông Cung chỉ có một bước, nhưng đó mãi mãi là ảo tưởng, y mãi mãi không thể bước qua được.
Y biết Văn Tông Hoàng đế nhìn có vẻ như coi trọng y, thật sự chẳng qua là nâng đỡ y như một tấm bia đỡ đạn, hấp dẫn hỏa lực của Ôn gia, đục nước béo cò, Văn Tông Hoàng đế được lợi.
Y biết tất cả những gì y làm, chẳng qua chỉ hao công tốn sức, đều uổng công.
Y biết hết tất cả, nhưng y không cam tâm!
Cho nên y mới liều chết đấu tranh, ra sức chống lại, y không muốn chết, không muốn trở thành vật hy sinh đấu đá nhau của Văn Tông Hoàng đế và Tĩnh Viễn Hầu, không muốn trở thành một con rối với vẻ ngoài hào nhoáng!
Sự tuyệt vọng gặm nhấm linh hồn của y vào mỗi đêm khuya, y đang trượt dần vào trong vực thẳm đau đớn nhưng thật khó để tự cứu lấy chính mình.
Ôn Nguyễn làm sao hiểu được sự phẫn uất của y, làm sao hiểu rõ y không thể không bị cuốn vào trong vòng xoáy thân bất do kỷ này chứ?
Tức giận và đau đớn đan xen, Ân Hiển hoàn toàn mất đi lý trí, sức lực trên tay càng lúc càng mạnh, siết chặt đến mức Ôn Nguyễn sắp ngạt thở.
Y nhìn Ôn Nguyễn chằm chằm, cay đắng nghiến răng nghiến lợi khiến giọng nói của y nghe có vẻ vặn vẹo quái dị: “Ôn Nguyễn, có được muội, thì có phải sẽ có được Ôn gia hay không, có phải có thể khiến phụ hoàng nhìn ta với một con mắt khác hay không, có phải có thể cứu được ta hay không, Ôn Nguyễn, muội nói có đúng không?”
“Chi bằng muội đi theo ta đi, làm Tam Hoàng tử phi đi ha ha ha ha, Ôn Nguyễn, ta sẽ đối xử với muội thật tốt, sau này muội chính là Hoàng hậu, có được hay không?”
“Ôn Nguyễn, muội nói gì đi Ôn Nguyễn, đừng sợ, ta sẽ không để cho muội chết đâu, sao ta có thể để cho muội chết chứ, muội chính là cọng rơm cứu mạng của ta, muội cứu ta đi, mau cứu ta.”
Trán của Ôn Nguyễn nổi gân xanh, hít thở khó khăn.
Nàng cảm thấy, Ân Hiển điên rồi.
Ngay lúc Ôn Nguyễn sắp bị bóp chết, cửa phòng bị đá tung!
Ân Cửu Dã đá một cái ghế cạnh cửa, đập về chỗ Ân Hiển!
Ân Hiển buông cổ Ôn Nguyễn ra, xoay người chặn lại.
Ân Cửu Dã lướt người lên phía trước, cởi áo ngoài bọc Ôn Nguyễn lại, ôm vào trong lòng, bàn tay đặt ở trên đầu nàng.

Nhịp tim đang căng thẳng của Ôn Nguyễn đột nhiên buông lỏng, cả người không còn sức lực tựa lên trên ngực hắn, nhắm chặt mắt lại.
Lại nghe thấy nhịp tim của Ân Cửu Dã đập vô cùng nhanh, rất kiềm chế chế nhưng vẫn lo lắng thở hổn hển.
Nhưng giọng nói của Ân Cửu Dã vẫn trầm ổn như bình thường, dường như không có chút hoang mang sợ hãi và lo lắng nào, hắn nói: “Không sao rồi, có ta ở đây rồi.”
Ôn Nguyễn bất giác ngẩng đầu nhìn hắn, đây rốt cuộc là một nam nhân như thế nào?
Ân Hiển nhìn hai người bọn họ, rồi nhìn Kỷ Tri Dao theo sát Ân Cửu Dã đi vào, trong nháy mắt khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, không thấy vẻ điên cuồng giống như mất trí vừa rồi với Ôn Nguyễn nữa.
Y phủi tay áo cười một cái, trịch thượng nói: “Ta và biểu muội đang tâm sự, sao Kỷ tướng quân lại không mời mà tới?”
Sắc mặt Kỷ Tri Dao u ám nhìn Ân Hiển, đè nén nỗi căm giận trong đáy lòng, lạnh giọng hỏi: “Điện hạ, ngài có biết ngài đang làm gì không!”
“Bây giờ Kỷ tướng quân lại muốn vượt quá chức phận, khi quân phạm thượng hay sao?” Tam Hoàng tử hỏi lại.
“Ôn cô nương chính là quý nữ của Hầu phủ, hôm nay nếu như xảy ra chuyện ở chỗ này của ngài, ngài gánh nổi hậu quả sao!”
“Kỷ tướng quân nói như vậy đã nhắc nhở ta, ta và Ôn Nguyễn cô nam quả nữ ở chung một phòng hai canh giờ, ngươi nói xem nếu như chuyện này truyền ra ngoài, ai là người bất lợi nhất?” Ân Hiển cười nhìn Kỷ Tri Dao, lại nhìn Ôn Nguyễn: “Mặc dù ta không có duyên với phủ Thừa tướng, nhưng nếu như có thể cùng Hầu phủ thân càng thêm thân thì cũng không tệ lắm nhỉ?”
“Ngài thật đúng là không biết xấu hổ!” Kỷ Tri Dao không kìm nén được cơn tức giận, hét to một tiếng.
“Ngươi dám hỗn xược!” Ân Hiển cao giọng nói: “Đừng quên ngươi chỉ là một Tướng quân, mà ta đường đường là Hoàng tử, ngươi gặp ta thì phải quỳ xuống hành lễ!”
“Vậy sao?” Ân Cửu Dã bỗng nhiên nói.
Giọng nói của hắn rất nhẹ, nhưng Ôn Nguyễn rất quen thuộc với giọng điệu này của hắn, chính là lúc hắn muốn giết người, mới có giọng điệu lạnh lẽo khát máu như vậy.
Ôn Nguyễn nắm vạt áo của Ân Cửu Dã một chút.
Bàn tay Ân Cửu Dã vuốt ve vết bóp trên cổ của Ôn Nguyễn, tay của hắn rất lạnh, nhưng Ôn Nguyễn không cảm thấy lạnh.
Cẩn thận phủ áo ngoài của mình lên người Ôn Nguyễn, động tác của Ân Cửu Dã dịu dàng ôm ngang nàng vào trong lòng, đi đến trước mặt Ân Hiển.
Ân Hiển không hiểu sao lại bị ánh mắt sắc lạnh của Ân Cửu Dã làm cho giật mình.
Ánh mặt lạnh buốt không có chút cảm xúc nào của Ân Cửu Dã, nhìn Ân Hiển giống như nhìn một người chết, giơ chân đá một cái, đá mạnh vào ngực Ân Hiển!
Ân Hiển bỗng nhiên ngã lui về phía sau, đập vào tường, phun ra một ngụm máu đỏ tươi.
Y không dám tin. y cư nhiên lại bị một tên hạ nhân đánh, kinh hoàng ngẩng đầu nhìn Ân Cửu Dã, quát lên: “Ngươi to gan lắm!”

Ân Cửu Dã ôm Ôn Nguyễn đi lên trước, lại đá một chân trên mặt y.
Ân Hiển ngã trên mặt đất, gắng sức bò lên, Kỷ Tri Dao giật giật mí mắt, người này điên rồi à?
Chỉ thấy Ân Cửu Dã giơ chân lên nhắm thẳng vào vai y, ép y quỳ xuống!
Sau đó từ từ tiến lên trước, đường đường chính chính nhận lấy cái quỳ này của y.
“Tam Hoàng tử điện hạ, phải không?” Ân Cửu Dã kiêu ngạo hất cằm, lạnh lùng khinh miệt nhìn y: “Quỳ có thoải mái không?”
Cái quỳ này, không phải cho bản thân hắn, mà là cho Ôn Nguyễn ở trong lòng hắn.
“Âm Cửu!” Ân Hiển giãy giụa muốn đứng lên.
Chân đặt trên vai Ân Hiển của Ân Cửu Dã dùng sức, khiến cho y quỳ trên mặt đất không thể nhúc nhích.
Cuối cùng Ân Cửu Dã đè cả người Ân Hiển nằm rạp trên mặt đất, không thể đứng dậy, sau đó bước lên, ôm Ôn Nguyễn bước qua đầu Ân Hiển.
Ân Hiển bị buộc phải chịu đựng sự sỉ nhục này!
“Chúng ta quay về thôi.” Ân Cửu Dã nhẹ nhàng nói với Ôn Nguyễn.
Ôn Nguyễn gật đầu. Từ đầu đến cuối, Ôn Nguyễn không có ý định ngăn cản Ân Cửu Dã, nàng tin có ơn tất báo, có nợ phải trả.
Bất kể người đó là ai.
Mà tất cả những gì A Cửu làm, từ trước đến nay luôn hợp với ý muốn của nàng.
Lấy đại cục làm trọng là tốt, nhưng Ôn Nguyễn không muốn không quan tâm đến sự uất ức của mình.
Ân Cửu Dã ôm lấy Ôn Nguyễn vừa đi được mấy bước, Ân Hiển đột nhiên bò dậy từ dưới đất, sắc mặt đỏ lên, đoạt lấy con dao trong tay Thịnh Nguyệt Cơ, hét lên, nhằm vào sau lưng Ân Cửu Dã đâm tới.
“A Cửu!” Ôn Nguyễn gấp gáp nhắc nhở.
Ân Cửu Dã bỗng nhiên quay đầu!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui